Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 371: Bị điều đi.

- Bí thư Từ, anh nghỉ ngơi chút đi, thầy thuốc trong thôn nói anh là do tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe…
Giọng nói nhẹ nhàng của Thôi Tú Anh cắt đứt mạch suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, Từ Quân Nhiên biết cô ấy thật sự quan tâm mình.
Dưới tình huống hôm qua, trong tiếng khóc náo loạn của Dương Liên Hoa, Từ Quân Nhiên trở thành kẻ đầu sỏ bị lên án, lúc đó Thôi Tú Anh đã cảm thấy những người này thật không hiểu đạo lý, rõ ràng chính Trần Ái Quốc tự mình làm sai, tại sao lại đổ trách nhiệm lên Từ Quân Nhiên? Lẽ nào nhân tình thế thái còn lớn hơn cả pháp luật? Tham ô là tham ô, phạm tội là phạm tội, không lẽ vì ông ta đã cống hiến mấy chục năm cho đất nước mà phải tha cho ông ta?
Thôi Tú Anh đọc rất nhiều sách, điểm này không giống với những người khác, cô cảm thấy Từ Quân Nhiên không sai, cho dù bất kể là nói thế nào, nếu như phát hiện ra vấn đề mà không điều tra, chẳng phải là mặc kệ sai lầm của những người như Trần Ái Quốc tiếp tục sao?
Lúc cô nói với Từ Quân Nhiên những nghi ngờ của mình, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhưng lại không nói gì.
Hắn không cách nào nói cho Thôi Tú Anh, đây là điểm đặc biệt của Trung Hoa.
Nhân tình thế thái có lúc còn lớn hơn cả pháp luật!
Từ Quân Nhiên nhớ kiếp trước mình cũng từng xử lý một vụ án, đó là cục quản lý đô thị và một người phụ nữ bán hoa quả nảy sinh tranh chấp. Người phụ nữ đó dẫn con gái bày hàng ở bên đường, người của cục quản lý đô thị khuyên chị ta rất nhiều lần, nhưng chị ta không hề để tâm, còn không ngừng đánh cảnh sát của cục, thậm chí đem dao gọt hoa quả ra uy hiếp người thi hành công vụ, gặp những người như vậy, cục quản lý đô thị chỉ có thể dùng bạo lực khống chế, nhưng sự việc sau đó bị phát tán lên mạng, cục quản lý đô thị không ngừng bị công kích, mọi người hoàn toàn không thấy lỗi sai của người bán hàng rong mà chỉ chăm chăm không tha việc cục quản ly dùng bạo lực thi hành công vụ. Bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên chỉ có thể hạ lệnh thả người, sao đó xử lý mấy cán bộ cục quản lý đô thị.
Từ Quân Nhiên vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, Trung Hoa chính là như vậy, mọi người có lúc không nhìn thấy chân tướng, lại thích đặt mình vào vị trí đạo đức bề trên mà không suy nghĩ, nếu mình gặp phải cục diện đó sẽ lựa chọn như thế nào.
Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu, Từ Quân Nhiên cảm thấy hoàn cảnh của mình bây giờ với ngày trước không khác nhau là mấy, lẽ nào cứ từ bỏ như vậy?
Hắn biết rõ, cùng với cái chết của Trần Ái Quốc, chuyện này lập tức sẽ biến thành cái kết không thể giải thích, cho dù huyện ủy có quan tâm đến việc này như thế nào, chỉ e không thể tiếp tục điều tra, cho dù mình có không nói gì, Chu Trạch Thành có lẽ cũng sẽ tìm cách điều mình về huyện, tránh ở lại Trường Thanh bị người ta chỉ trích.
Nhưng Từ Quân Nhiên không can tâm!
Vốn Từ Quân Nhiên đã tức giận khi bị điều đến đây, bây giờ lại gặp chuyện như vậy, khoảng thời gian này, trong lòng Từ Quân Nhiên tích tụ nộ khí, sau khi tức giận qua đi, ngay lập tức nhẹ nhõm hơn không ít, nếu như bản thân đã không còn đường lui, vậy thì phải dũng cảm mở ra con đường phía trước.
Hoàng Tử Hiên trước khi mình rời thủ đô lần này đã tới tỉnh nào đó ở Tây Bắc nhậm chức chủ tịch huyện, mình nhất định không thể bị tên tiểu tử này đẩy đi xa nữa.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, Từ Quân Nhiên vịn vào đầu giường đứng lên, nói vói Thôi Tú Anh:
- Đi, cô cùng tôi đi thăm chị Dương.
Thôi Tú Anh ngạc nhiên, bị xem là “hung thủ” “hại chết” Trần Ái Quốc, Từ Quân Nhiên vẫn muốn đi thăm Dương Liên Hoa? Lẽ nào anh ta không biết Dương Liên Hoa căm thù kẻ đầu sỏ hại chết chồng chị ta đến mức nào? Hôm qua rõ ràng Từ Quân Nhiên đã bất tỉnh, Dương Liên Hoa vẫn còn đạp cả hai chân lên người Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, tôi nghĩ hay là thôi đi? Hôm nay là ngày đưa tang lão Trần.
Lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, một người bước vào, Thôi Tú Anh nhìn kỹ, phát hiện ra là tổ phó tổ công tác Vu Thanh Hải, cô vội nói:
- Chú Vu, chú mau khuyên bí thư Từ đi.
Biểu cảm Vu Thanh Hải cũng khó coi, gật gật đầu với Thôi Tú Anh:
- Tú Anh, cháu ra ngoài đợi một chút, chú muốn nói với bí thư Từ mấy câu.
Thôi Tú Anh hơi do dự, Từ Quân Nhiên cười cười:
- Đi đi, tôi nói chuyện với lão Vu một lúc.
Bất đắc dĩ, Thôi Tú Anh đành ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Đợi sau khi cô đi ra ngoài, Từ Quân Nhiên dựa vào đầu giường, nói với Vu Thanh Hải:
- Xem ra, chúng ta đều sai rồi.
Vu Thanh Hải lộ ra nụ cười khổ:
- Đúng vậy, không ngờ lão Trần lại nhẫn tâm như vậy nhẫn tâm với chính mình, nhẫn tâm với chúng ta.
Từ Quân Nhiên mãi không nói gì, hắn biết những gì Vu Thanh Hải nói không hề sai, Trần Ái Quốc chết như vậy, lập tức kết thúc tất cả mọi chuyện, người chết không thể sống lại, không thể bắt một người đã chết để tra án, cho dù điều tra ra khoản tiền còn lại, mọi người sẽ đổ hết trách nhiệm cho Trần Ái Quốc.
- Mã Lực không sao chứ?
Từ Quân Nhiên nghĩ tới mục đích đến đây của Vu Thanh Hải, chắc hẳn có quan hệ với con rể ông ta.
Vu Thanh hải cười:
- Không sao cả, lão Trần gánh vác hết, bây giờ mọi người đều cho rằng ông ta mới là kẻ đầu sỏ.
Từ Quân Nhiên lập tức nhướng mày, điều này càng khiến hắn cảm thấy kì quái, dường như tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói theo cái chết của Trần Ái Quốc.
Mọi chuyện bất thường ắt có ma quỷ, Từ Quân Nhiên không tin Trần Ái Quốc nhu nhược như vậy, phải biết rằng trong quá trình mình nói chuyện cùng ông ta, tuy có chút buông xuôi nhưng Từ Quân Nhiên không hề cảm thấy ông ta có ý định kết thúc sinh mệnh, dù sao thì cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, Từ Quân Nhiên tự tin có thể nhìn ra một người có phải còn sống mà ý chí đã chết hay không.
Chỉ có điều nghi ngờ này bây giờ hắn không muốn hỏi bất kì ai, dù sao mọi người đều cho rằng Trần Ái Quốc vì bị bức cung trong lúc nói chuyện với mình mới khiến Trần Ái Quốc nghĩ đến tự sát tạ tội, nói khó nghe thì Từ Quân Nhiên bây giờ là mục tiêu để mọi người chỉ trích.
- Đúng rồi, tôi nghe xã trưởng và bí thư bàn bạc cùng lãnh đạo huyện ủy, chuẩn bị điều cậu đi.
Vu Thanh Hải thở dài một hơi, rốt cuộc cũng nói mục đích thật sự của việc đến đây.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ nhanh như vậy bọn họ đã quyết định, bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Xã trưởng Vu, tôi muốn đi chào lão Trần một tiếng.
Vu Thanh Hải do dự một chút, gật gật đầu:
- Được thôi, tôi và Tú Anh đi cùng cậu.
Nơi hạ táng của Trần Quốc Ái cách thôn Liên Hợp không xa, lúc này vẫn chưa có cái gọi là hỏa táng, đa số đều là thổ táng, tìm một nơi chôn cất. Lúc Từ Quân Nhiên và Vu Thanh Hải đến mộ Trần Ái Quốc, mọi người hầu như đã đi rồi, chỉ còn lại mấy người của tổ công tác cùng một vài cán bộ xã và huyện.
Mấy người đến bên cạnh, Từ Quân Nhiên bước đến trước phần mộ Trần Ái Quốc, nhìn nấm mồ, bỗng nhiên thấy thương cảm.
Lúc này, Dương Liên Hoa đang quỳ trước mộ bỗng quay người lại, sau khi thấy Từ Quân Nhiên, mắt lập tức đỏ lên:
- Cậu tới đây làm gì?
Từ Quân Nhiên vốn cho rằng chị ta sẽ xông lên liều mạng với mình, đối với người quả phụ xinh đẹp này, Từ Quân Nhiên trong lòng vô cùng áy náy, dù sao thì cái chết của Trần Ái Quốc thật sự có can hệ với mình.
Sắp xếp lại ngôn từ một chút, Từ Quân Nhiên tràn đầy day dứt:
- Chị Dương, tôi thật sự không ngờ chuyện sẽ thành thế này…
Hắn chưa dứt lời, Dương Liên Hoa đã đứng dậy, cố chấp nói:
- Tôi không muốn nghe cậu nói chuyện!
Nói xong trực tiếp đi khỏi nơi này.
Không ít người đứng xem cuộc nói chuyện của Từ Quân Nhiên và Dương Liên Hoa, đều bất đắc dĩ lắc đầu, so với đám người không biết gì đó, bọn họ càng hiểu rõ nội tình, Từ Quân Nhiên điều tra vụ việc là không sai, sai là sai ở chỗ lúc hắn làm việc theo quy định đã bức tử Trần Ái Quốc, điều này mới khiến hắn trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, có lúc cho dù là làm việc tốt nhưng nếu như phương pháp không đúng, vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm.
Lúc Mã Tụ Bảo và Vương Tường Lâm rời đi, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên đều không thiện cảm, nhất là Mã Tụ Bảo, hừ một tiếng sắc lạnh, trừng mắt Từ Quân Nhiên rồi mới rời đi.
Rất nhanh, trước mộ chỉ còn lại mấy người Từ Quân Nhiên, Vu Thanh Hải cùng mấy cán bộ trong huyện.
- Bí thư Từ, bí thư Chu bảo tôi chuyển lời tới anh, không nên nản chí, công việc trong huyện cũng rất cần anh.
Trưởng ban Dương của ban kỷ luật bước đến chào hỏi Từ Quân Nhiên, chuyển lời của Chu Trạch Thành.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, Chu Trạch Thành không tiện gặp mình nên mới nhờ người chuyển lời.
Hắn cũng hiểu cho cái khó của Chu Trạch Thành, dù sao cũng đang trong lúc phong ba bão táp, thân phận Chu Trạch Thành đặc biệt, nếu như tiếp xúc quá gần với mình, rất dễ bị người khác hiểu lầm, chỉ trích. Cho dù trong lòng Chu Trạch Thành có quan tâm mình thế nào thì lúc này ngoài mặt cũng phải thể hiện bất hòa.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên càng thêm cảm kích Thôi Tú Anh, người ta thân con gái lại có thể trong lúc này chăm sóc mình, ít nhất đối với Từ Quân Nhiên đang trong hoàn cảnh khó khăn mà nói, cũng là điều rất khó có. Tục ngữ có câu hoạn nạn biết chân tình. Đối với Từ Quân Nhiên, Thôi Tú Anh chính là bạn của hắn.
- Cám ơn trưởng ban Dương.
Từ Quân Nhiên cười khổ, nói tiếng cảm ơn với trưởng ban Dương.
Biểu tình trưởng ban Dương không tốt lắm, vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên, thấp giọng nói:
- Bí thư Cố chúng tôi nói, cái chết của họ Trần qủa là đúng lúc rồi, ông ta thắt cổ tự tử, chúng ta lần này coi như vô ích.
Anh ta là cán bộ kiểm tra kỷ luật, cũng không phải nói thành tích chính trị dựa vào cái này, chủ yếu là làm công tác kiểm tra kỷ luật, cách nhìn nhận vấn đề không giống người thường, thứ bọn họ nhìn thấy thâm sâu hơn nhiều so với cán bộ bình thường, giống như những gì Từ Quân Nhiên nghĩ trước đó, Trần Ái Quốc chết, người được lợi nhiều nhất chính là lũ sâu mọt An Duy Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận