Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 866: Chuyện cũ

- Tiểu Đoàn, đây là ai?
Nghe được xưng hô của Từ Quân Nhiên với Đoàn Văn Hiên, người đàn ông được Đoàn Văn Hiên gọi là anh rể kia nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, sau khi quan sát liền hỏi Đoàn Văn Hiên.
đầu tiên Đoàn Văn Hiên nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, chưa chờ gã mở miệng giới thiệu, Từ Quân Nhiên đã cười nói:
- Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên, là đồng sự của lão Đoàn ở Thành ủy.
Lời này của hắn cũng không nói sai, nghiêm chỉnh mà nói, hắn đúng là đồng sự ở Thành ủy với Đoàn Văn Hiên, chẳng qua hắn là lãnh đạo, Đoàn Văn Hiên là cấp dưới mà thôi.
- Ồ, đồng sự à?
Nghe lời Từ Quân Nhiên nói, vị anh rể kia hừ một tiếng, gật đầu, cũng không nói gì nữa. Chẳng qua người sáng suốt vừa nhìn liền biết gã coi nhẹ Từ Quân Nhiên, đoán chừng cho rằng Từ Quân Nhiên giống như Đoàn Văn Hiên, chỉ là một nhân viên của Văn phòng Thành ủy mà thôi.
- Đây là anh rể đằng vợ tôi, gọi là Tiền Đông Minh, làm một công ty kiến trúc trong thành phố.
Đoàn Văn Hiên nói nhỏ giới thiệu với Từ Quân Nhiên. Tuy rằng gã không biết vì sao Từ Quân Nhiên giấu diếm thân phận, nhưng Từ Quân Nhiên là lãnh đạo, dù lãnh đạo làm gì đều có lý, đây là điều mà Đoàn Văn Hiên hiểu ra sau mười năm bị ghẻ lạnh.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Hôm nay là sinh nhật mẹ vợ anh, tôi cũng không quấy rầy, một lát tôi mua chiếc bánh ngọt, anh mang đến, coi như một chút tâm ý của tôi cho bà .
- Không được, như vậy không thể được.
Đoàn Văn Hiên liên tục khoát tay, đây chính là Phó Bí thư Thành ủy, đường đường Thường ủy Thành ủy, chúc thọ cho mẹ vợ mình là chuyện hãnh diện tới đâu. Huống chi, Đoàn Văn Hiên quá rõ ràng sắc mặt của người nhà bên vợ, mình cầm bánh ngọt của Bí thư Từ qua, chắc chắn sẽ bị họ cười nhạo.
Vào lúc này, Tiền Đông Minh hơi liếc Từ Quân Nhiên và Đoàn Văn Hiên, không hứng thú với câu chuyện của họ, khoát tay nói:
- Đúng rồi, Tiểu Đoàn. Tôi đặt tiệc rượu cho mẹ ở lầu Tụ Anh, chị cả và chị hai bên vợ của cậu đều đã qua, cậu cùng đi với tôi chứ?
Vừa nói chuyện, gã vừa nhìn Từ Quân Nhiên một chút:
- Vị này là Tiểu Từ, đúng không, nếu có thời gian, cũng tới đó cùng đi.
Trong mắt gã, Từ Quân Nhiên chẳng qua là đồng nghiệp bình thường ở đơn vị của Đoàn Văn Hiên mà thôi. Tiền Đông Minh vẫn khó chịu với cậu em vợ này, năm đó em gái Hồng Anh là một cành hoa nổi tiếng, xinh đẹp, vô số nhà đến cầu thân, nhưng cô lại chỉ coi trọng Đoàn Văn Hiên. Vốn tưởng rằng Đoàn Văn Hiên tốt nghiệp đại học tiến vào Thành ủy, nhà mình coi như trèo cao, nhưng hoàn toàn không ngờ, chẳng biết tên này đắc tội với vị quan lớn nào, bị ghẻ lạnh mười năm trong Văn phòng Thành ủy. Lúc mới đầu, phía Hồng gia còn kỳ vọng gã có thể chuyển mình, nhưng thời gian trôi qua, mọi người sớm đã không trông cậy vào chuyện này, mà địa vị của Đoàn Văn Hiên, đương nhiên cũng từ thanh niên tài giỏi tiền đồ rộng mở trở thành phế vật ngồi ăn chờ chết.
Đừng nói bản thân Tiền Đông Minh, ngay cả vợ của gã, chị ruột của Hồng Anh là Hồng Hoa, cũng khó chịu Đoàn Văn Hiên.
- Vậy thì được, tôi sẽ đi xem.
Từ Quân Nhiên nghe Tiền Đông Minh nói, hơi động lòng, cười gật đầu, trực tiếp lên xe con màu đen của Tiền Đông Minh. Hiện tại Santana coi như là xe tốt, Tiền Đông Minh có thể mua được, nói rõ việc buôn bán của gã cũng không tệ lắm.
- Ài, chuyện này…
Đoàn Văn Hiên lắc đầu cười khổ, trơ mắt nhìn Từ Quân Nhiên lên xe của anh rể, thở dài một tiếng, theo sau.
- Tiểu Từ, trước kia chưa thấy cậu, vừa điều tới à?
Xe chậm rãi khởi động, Tiền Đông Minh vừa lái xe vừa hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, vừa đáp:
- Đúng vậy, tôi mới được điều đến không bao lâu, cho nên đồng chí Đoàn dẫn tôi đi chung quanh, làm quen văn hóa Nam Châu chúng ta.
- Ha ha, hắn thì có bản lĩnh gì, có thể đi xung quanh Thành ủy cũng khá lắm rồi.
Tiền Đông Minh liếc Đoàn Văn Hiên, nói không cho chút mặt mũi nào.
Từ Quân Nhiên cau mày không nói nữa. Xem ra Đoàn Văn Hiên ở nhà vợ thực sự không có địa vị gì cả.
Xe đi ngang qua một tiệm trái cây, Từ Quân Nhiên suy nghĩ nói với Tiền Đông Minh:
- Làm phiền dừng một chút.
- Hả?
Tiền Đông Minh ngẩn người, hơi kỳ quái liếc Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Nếu là chúc thọ lão nhân gia, cũng nên tỏ vẻ tâm ý một chút.
Nói xong, Từ Quân Nhiên xuống xe, đi vào tiệm trái cây, chỉ chốc lát sau mang theo một cái giỏ quả đi ra.
- Cậu tặng cái này sao?
Tiền Đông Minh kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, lúc trước sinh nhật ông ngoại tôi, tôi đều tặng cái này.
Hắn nói vậy không phải nói dối, khi Ông cụ Tôn còn giữ chức, mỗi lần sinh nhật, Từ Quân Nhiên đều gọi người đưa một giỏ hoa quả tới, chủ yếu là ông cụ không thích phô trương lãng phí, tặng thứ khác lại dễ khiến ông cụ tức giận.
Đoàn Văn Hiên lại chấn động trong lòng, sau khi Từ Quân Nhiên xác định gã làm thư ký của mình, Trưởng Ban thư ký Thành ủy Lý Chiêu Minh đã từng tìm gã nói chuyện đơn giản, nói gần nói xa, Lý Chiêu Minh từng ám chỉ Đoàn Văn Hiên rằng vị Bí thư Từ này không tầm thường, sau lưng có chỗ dựa thông thiên, nghe nói ông ngoại của hắn là đại nhân vật nào đó ở thủ đô.
Cho nên nghe Từ Quân Nhiên nói chuyện, Đoàn Văn Hiên cũng cảm thấy được, Từ Quân Nhiên thật lòng muốn tặng mẹ vợ mình một phần lễ vật.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Không chờ Tiền Đông Minh mở miệng, Đoàn Văn Hiên vội vàng tỏ vẻ biết ơn với Từ Quân Nhiên. Lễ vật như vậy, ngay cả đại nhân vật ở thủ đô cũng tặng, mẹ vợ mình sao lại không tặng được.
Tiền Đông Minh hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng một tiếng đồ nhà quê, cũng không nói gì nữa.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới Tụ Anh Lâu mà Tiền Đông Minh nói, thấy không ít xe dừng trước cửa, Từ Quân Nhiên lại hơi ngạc nhiên, không thể tưởng được nhà mẹ vợ của Đoàn Văn Hiên cũng có chút ảnh hưởng.
Đoàn Văn Hiên nhìn Từ Quân Nhiên hơi nghi hoặc, nhỏ giọng nói:
- Trước khi mẹ vợ tôi về hưu, là Phó Cục trưởng Cục Giáo dục, cũng có một số học sinh. Anh rể cả và anh rể hai đều làm ăn buôn bán. Chị cả và chị hai cũng đều công tác trong hệ thống giáo dục.
Từ Quân Nhiên nhìn gã một cái hỏi:
- Vậy còn vợ anh?
Khuôn mặt Đoàn Văn Hiên lộ vẻ khổ sở:
- Cô ấy, cô ấy ở Cục Giáo dục, làm bộ phận hậu cần…
- Bộ phận hậu cần cái gì, không phải nhân viên quản lý căn tin sao?
Tiền Đông Minh hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói:
- Chuyện này đều là tại cậu, năm đó nếu không phải cậu can thiệp, chuyện có thể đến nước này sao? Nếu không nhờ mẹ tôi, Hồng Anh với cậu, đã sớm…
Sắc mặt Từ Quân Nhiên thay đổi, hơi ngạc nhiên, có thể thấy năm đó Đoàn Văn Hiên gây chuyện không nhỏ, thậm chí đối phương có bổn lĩnh tra tấn gã và vợ gã như vậy, hẳn là người có quyền cao chức trọng. Dù sao đã có bản lĩnh khiến cho vợ Đoàn Văn Hiên đang làm ở Cục Giáo dục phải chuyển sang nhân viên quản lý căn tin, tương tự cũng có bản lĩnh trị Đoàn Văn Hiên. Nhưng người nọ lại cứ đặt Đoàn Văn Hiên trong Văn phòng Thành ủy, rõ ràng là muốn để gã hối hận cả đời.
- Tôi…
Đoàn Văn Hiên há mồm, chán nản ngậm lại, trên mặt biểu lộ cực kỳ đau đớn.
Nụ cười của Từ Quân Nhiên bắt đầu nhạt dần:
- Ha ha, tôi nhớ không làm, vợ lão Đoàn hình như tốt nghiệp đại học mà? Không phải làm giáo viên sao?
- Làm giáo viên cái gì, người ta nói, để cô ấy ở lại căn tin!
Tiền Đông Minh tức giận nói:
- Chuyện năm đó tôi không nói nữa, Tiểu Đoàn à, cậu vẫn quá trẻ tuổi, ăn nói lung tung, hại mình không nói, hại cả tiểu Anh. Bao năm qua Tiểu Anh cùng cậu chịu bao nhiêu tội? Ngậm bao nhiêu đắng? Cậu à, cậu để tôi nói gì với cậu thì tốt đây.
Nghe anh rể cả quở trách, Đoàn Văn Hiên không nên lời, mặt lúc xanh lúc trắng, rõ ràng không thoải mái. Đây là vết sẹo trong lòng gã, mỗi một lần vạch ra, gã đều đau đớn.
Ba người vừa đi lên lầu, Từ Quân Nhiên chỉ nghe thấy Tiền Đông Minh quở trách Đoàn Văn Hiên, cũng không phải chuyện gì lớn, đương nhiên đều là giọng điệu cao cao tại thượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Anh rể, tôi lắm miệng hỏi một câu, chuyện năm đó như thế nào? Lão Đoàn đắc tội người nào?
Từ Quân Nhiên bỗng nhiên mở miệng hỏi Tiền Đông Minh.
- Còn có thể là ai? Tiền mập mạp thôi!
Tiền Đông Minh lạnh nhạt nói.
Tiền mập mạp?
Từ Quân Nhiên không hiểu ra sao, bên tai nghe Đoàn Văn Hiên bất đắc dĩ giải thích:
- Là Bí thư Tiền ở Ban Tổ chức Thành ủy.
- Tiền Vân Lục sao?
Từ Quân Nhiên lặp lại một câu, nhớ tới lúc giới thiệu trong buổi họp Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức mỉm cười chào hỏi mỗi người, lại không ngờ, Đoàn Văn Hiên đắc tội với gã mới lưu lạc đến bước này.
- Cậu cũng đã gặp Tiền mập mạp à?
Tiền Đông Minh nhắc tới vị cùng họ với mình, rõ ràng mang theo vẻ oán giận:
- Cũng đúng, cậu đã đi làm ở Thành ủy, làm sao có thể chưa gặp qua hắn. Tôi nói nhé, Tiền mập mạp này lòng dạ hẹp hòi một chút, chuyện năm đó, ài…
Lúc nói chuyện, gã ra vẻ chuyện cũ khó chịu, liếc Đoàn Văn Hiên:
- Tiểu Đoàn à, cậu cũng thực trẻ tuổi nóng tính rồi, nếu là tôi, dù thế nào lúc ấy cũng sẽ không xúc động như vậy.
Gã vừa nói như vậy, sự hiếu kỳ của Từ Quân Nhiên lại được kích thích, kỳ quái hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Bí thư Tiền lại gây khó dễ cho lão Đoàn chứ?
Tiền Đông Minh hừ lạnh một tiếng:
- Còn không phải cậu em vợ này của tôi ra mặt lung tung, đánh con trai của Bí thư Tiền trọng thương, khi đó Tiền mập mạp còn chưa phải là Trưởng Ban Tổ chức, nhưng cũng là Trưởng Ban thư ký thành phố, một câu của người ta, khiến hắn và Hồng Anh chịu khổ mười năm, cậu nói xem cậu có mưu đồ gì?
Từ Quân Nhiên ngẩn người, còn chưa chờ hắn mở miệng nói chuyện, Đoàn Văn Hiên không nhịn được trầm giọng nói:
- Tôi không có mưu đồ gì, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn tên khốn Tiền Ninh kia bắt nạt phụ nữ. Một cô gái trong sạch mà thất tiết trong tay Tiền Ninh, đời này xong rồi!
Giờ phút này, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, thư ký khúm núm đến hèn mọn của hắn, lại vô cùng cao lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận