Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 678: Toạ Đàm.

Sau khi Phương Trung Nguyên dặn dò con trai, liền gọi điện thoại đến nhà Đoạn Thế Kiệt bí thư thành ủy Đan Giang.
- Đồng chí Đoạn Thế Kiệt, đối với công tác nhận thầu đất ở huyện Nhân Xuyên, thành ủy các cậu phải quan tâm nhiều, phải học hỏi kinh nghiệm từ việc này, xem có thể mở rộng trên phạm vi toàn thành phố hay không.
Đoạn Thế Kiệt nghe được lời của Phương Trung Nguyên, hòn đá trong lòng cuối cùng rơi xuống, chủ tịch tỉnh đã nói vậy, là cho thấy, chuyện Từ Quân Nhiên làm ra, phía trên có người đồng ý, như vậy mình không cần lo lắng có cần phải ủng hộ hắn hay không.
Từ Quân Nhiên tất nhiên không biết tình huống này, nay hắn đang bận đến sứt đầu mẻ trán, từ báo chí, đến đài truyền hình đặc biệt đưa tin về chính sách nhận thầu đất ở huyện Nhân Xuyên, ngay sau đó lại đưa một vài tin liên quan, huyện Nhân Xuyên dần trở thành tiêu điểm toàn tỉnh, mọi người cũng dần biết được tỉnh Tùng Hợp có một huyện nghèo đang tiến hành hình thức cho nhận thầu đất kiểu mới. Mà Từ Quân Nhiên với tư cách là người đề xuất nhận thầu đất ở huyện Nhân Xuyên, người đầu tiên được lợi, cũng bắt đầu được chú ý đến, mỗi ngày đều có tin tức truyền thông yêu cầu phỏng vấn hắn.
Bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên cho dù thế nào cũng không ngờ tới, chuyện này sẽ làm lớn như vậy, bản thân dần trở thành người nổi tiếng, hắn cảm thấy việc này không thể tiếp tục phát triển, dù sao người ăn một mình cuối cùng không thể có kết quả tốt gì.
Cho nên, Từ Quân Nhiên để trong huyện gọi một cuộc điên thoại, mời lãnh đạo huyện ủy khác đến tỉnh, đặc biệt là Bạch Lâm bí thư huyện ủy, dùng lời của Từ Quân Nhiên, công tác nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên, cần bí thư Bạch đến tọa trấn chỉ huy.
Tuy mắt thấy hội chợ thu hút thương nghiệp vẫn còn mấy ngày nữa là kết thúc, nhưng Bạch lâm vẫn rất vui vẻ đồng ý, tối ngày thứ hai liền đến tỉnh thành.
- Bí thư, ngài đến rồi.
Từ Quân Nhiên bắt tay Bạch Lâm, nhiệt tình nói.
Bạch Lâm gật đầu thận trọng:
- Thành tích công tác ở tỉnh thành của các cậu có hiệu quả, rất không tồi, rất không tồi.
Từ Quân Nhiên cười cười. Nói với Bạch Lâm:
- Đây đều là dưới sự chỉ đạo của Đảng ủy, chúng tôi mới có thể đạt được thành tích như vậy. Đúng rồi, bí thư, ngài tới vừa hay, báo tỉnh muốn phỏng vấn huyện chúng ta về việc liên quan đến nhận thầu đất và sức lao động của huyện chúng ta, ngài xem ngài nếu có thời gian, có thể ra mặt chấp nhận phỏng vấn không?
Bạch Lâm ngây người một lúc, nhưng lại không ngờ Từ Quân Nhiên cho mình một chuyện tốt như vậy, dù sao có thể nhận phỏng vấn của một tờ báo cấp tỉnh. Đây là một việc tốt nở mày nở mặt.
- Chuyện này, không quá phù hợp đâu?
Bạch Lâm cố ra vẻ khiêm nhường nói với Từ Quân Nhiên. Dù sao ông cũng là bí thư huyện ủy, tóm lại phải nói đến mặt mũi một chút, người khác không biết, còn cho rằng ông ta người đứng đầu đến tỉnh thành cướp phỏng vấn của Từ Quân Nhiên, tới tranh công. Tuy nói trong lòng Bạch Lâm rất có khát vọng với chuyện tốt này, nhưng vẫn cố kỵ một chút ánh mắt của người bên ngoài.
Từ Quân Nhiên cười, lắc đầu nói:
- Bí thư, tôi nói thật với ngài. Gần đây tôi bị phỏng vấn làm tôi mệt quá rồi, ngày ngày trả lời một kiểu vấn đề không dứt, tôi sắp hỏng mất rồi. Tôi không quản nữa, ngày mai tôi trở về xử lý đất nhận thầu giai đoạn trước, tranh thủ để nhà đầu tư sớm đến huyện chúng ta, ngài ở đây trấn thủ đi.
Bạch Lâm nghe Từ Quân Nhiên nói như vậy, ho khan một tiếng gật đầu:
- Vậy được rồi, tôi ở đây thay cậu. Tránh khiến cậu quá mệt mỏi.
. . .. . .. . .. . .. . .. . .
. . .. . .. . .. . .. . .. . .
Sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên dẫn theo một nhóm người quay về thành phố Đan Giang, lên tàu. Trưởng Cục thu hút thương nghiệp Lý Tố Mai kích động nói:
- Chủ tịch Huyện Từ, ngài thật lợi hại! Tôi ở văn phòng tỉnh không ít năm, chưa từng thấy việc như thế này bao giờ. Trước đây đều là chúng tôi cầu người khác đến thăm huyện chúng ta, bây giờ mấy nhà đầu tư kia liều mạng muốn đến huyện chúng ta đầu tư, đây đều là công lao của ngài!
Quan Ba cũng vui vẻ gật đầu nói phải:
- Đúng vậy, chủ tịch huyện, trước đây tôi còn lo lắng mấy mảnh đất kia của chúng ta sẽ không có người hỏi thăm đến, nhưng không ngờ bây giờ lại cung không đủ cầu. Ngài nói những người có tiền kia rốt cuộc là có ý gì? Có người cũng không nói muốn làm gì, đã định nhận thầu một mảnh đất lớn. Thật thú vị.
Lưu Hoa Cường cười nói:
- Chủ tịch Huyện Quan, ngài không hiểu rồi, họ đây là đầu tư đấy, những người này rõ ràng là thấy trước cảnh phát triển của huyện chúng ta, lúc này mới nhận thầu đất, chuẩn bị xem huyện chúng ta sau này có hạng mục nào tốt, lại tính toán sau.
Quan Ba gật đầu:
- Lần này chủ tịch huyện thật lợi hại, một lần đàm phán liền có được nhiều hạng mục như vậy, đừng thấy mỗi hạng mục không lớn, gộp vào với nhau thành một hạng mục lớn rồi, tôi thấy không có mấy huyện có thể đạt được thành quả như vậy đâu.
Lưu Hoa Cường nói:
- Tôi thấy việc không đơn giản như vậy, tuy mấy hạng mục này không lớn, nhưng một khi phát triển, sau này có thể mang lại không ít lợi ích. Mỗi một hạng mục chỉ cần hoạt động tốt, nói không chừng có thể mang lại nhiều hạng mục hơn nữa, chỉ cần giữ vững trạng thái như vậy, ngày huyện chúng ta thoát nghèo làm giàu không xa nữa.
Tâm trạng Từ Quân Nhiên không tệ, nghe mấy người nói xong lại nói:
- Lão Lưu nói rất đúng, đây mới là trọng điểm chúng ta phải chú ý. Bây giờ có vài người chỉ thấy mặt ngoài của vấn đề, cảm thấy đem đất cho thuê, nông dân sẽ không còn gốc rễ tồn tại. Trên thực tế đây là nhận thức sai lầm của họ. Ít nhất chúng ta đều biết, đất này chỉ là để nhà đầu tư nhận thầu, nông dân vẫn sở hữu đất. Hơn nữa, theo kế hoạch trước kia của chúng ta, đất đem đi nhận thầu, đều là đất của những người dân đến vùng duyên hải làm công, những người này ra ngoài làm việc, vốn đã có một phần thu nhập, lại thêm tiền thuê đất, lại thêm một khoản thu nhập, đây đồng nghĩa với tiến hành đồng bộ, thoáng cái có thể khiến người dân dựa vào trời ăn cơm tăng thêm thu nhập không ít ổn định.
Hơn nữa, những nhà đầu tư này đúng như những gì lão Lưu nói, họ có thể trong khi gầy dựng sự nghiệp tạo ra một mảnh thị trường, còn có thể mang lại nhiều quan niệm mới. Đương nhiên, tôi chú ý đến, là người dân có thể tạm thời thay đổi thân phận của họ, trở thành nông dân kiểu nông dân, có thể dần dần thay đổi các kiểu quan niệm, có ý thức thị trường rồi tin rằng họ có thể đi được càng xa hơn.
Lý Tố Mai vừa cười vừa nói:
- Vẫn là chủ tịch huyện Từ nghĩ xa, đứng được cao, tôi thế nào cũng không nghĩ được đến những thứ này đâu?
Mặc dù biết những lời này Lý Tố Mai có ý nịnh nọt, Từ Quân Nhiên nghe xong vẫn cảm thấy vui vẻ, dù sao chuyện này mình làm xác thực rất có cảm giác thành công.
Trở lại thành phố Đan Giang chưa đến 2 ngày, Từ Quân Nhiên vừa giao đất của gói nhận thầu thứ nhất cho nhà đầu tư, trong thành phố liền mở hội nghị tổng kết kinh nghiệm.
Nguyên nhân rất đơn giản, hội chợ thu hút thương nghiệp tuy đã xong, nhưng chính sách nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên lại hấp dẫn rất nhiều nhà đầu tư. Khi Bạch Lâm trở lại huyện, dĩ nhiên là dẫn theo người trên hai xe đến khảo sát, đủ để thấy chính sách nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên dẫn đến bao nhiêu tiếng vang.
Trái lại, thành phố Đan Giang lúc này vốn đã hạ tiền vốn, dự định nổi tiếng tại hội chợ thu hút thương nghiệp, nắm vài hạng mục lớn để có thể diện, nhưng đáng tiếc kết quả lại khác một trời một vực so với mong đợi, chẳng những không bắt được hạng mục lớn gì, hội chợ gần nửa tháng, vậy mà chí có mấy hạng mục mấy chục vạn thành công trú ngụ ở thành phố Đan Giang. Điều này khiến toàn bộ chính quyền thành ủy thành phố Đan Giang cảm thấy mất mặt, Đàm Hân phụ trách công tác thu hút thương nghiệp càng chán nản, tự phê bình mình trên đại hội văn phòng chính quyền thành phố.
Thực ra chuyện này cũng không thể trách cô, toàn bộ tỉnh thành khác của tỉnh Tùng Hợp cũng có kết quả tương tự, dù sao tỉnh Tùng Hợp là tỉnh lương thực lớn, nền tảng công nghiệp lại không tồi, nói đến môi trường đầu tư, không cách nào so sánh với khu vực duyên hải phía nam, Đàm Hân cũng là không bột đố gột nên hồ. Có thể đàm phán được mấy hạng mục mấy chục vạn, đã là cố gắng lớn nhất rồi.
Lại nói tiếp, huyện Nhân Xuyên lại là điểm sáng của toàn bộ thành phố Đan Giang lần hội chợ thu hút thương nghiệp lần này, trước kia ai cũng không ngờ đến. Công tác thu hút thương nghiệp của huyện Nhân Xuyên đạt được thành tích lớn như vậy, có thể nói không khoa trương, lần này nếu không có tấm màn che của huyện Nhân Xuyên, Đàm Hân quay về trong thành phố, thực sự không có cách trả lời thành ủy.
Cho nên, lúc này thành ủy Đan Giang dứt khoát gọi lãnh đạo quan trọng của chính quyền huyện ủy huyện Nhân Xuyên đến thành phố tham gia đại hội tổng kết. Tất nhiên, mấy đơn vị biểu hiện không tệ cũng được thông báo đến tham gia. Lại thêm vài lãnh đạo quan trọng của đơn vị khác trong chính quyền thành ủy thành phố.
Đoạn Thế Kiệt bí thư thành ủy chủ trì hội nghị, mắt thấy đám cán bộ trong hội trường, Đoạn Thế Kiệt lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, lúc này công tác thu hút thương nghiệp của thành phố Đan Giang chúng ta, đã thất bại, nhưng cũng thành công. Vì sao nói như vậy? Nói thất bại, là vì trước đây chúng tôi gửi gắm hy vọng vào mấy hạng mục trọng điểm, trên cơ bản đều thất bại, nói thật không sợ mọi người chê cười, tôi nhìn thoáng qua, phát hiện lều của thành phố chúng ta, trên cơ bản không có người tới hỏi thăm. Hôm nay tại đây, tôi hy vọng mọi người đều có thể suy nghĩ một chút, vì sao công tác của chúng tôi xuất hiện kết quả như vậy, có phải là quan niệm tư tưởng của vài đồng chí chúng tôi tách rời xã hội không? Đồng chí Đàm Hân, với tư cách là lãnh đạo phụ trách công tác thu hút thương nghiệp, cô nhất định phải xem xét cho tốt!
Phê bình Đàm Hân trên hội nghị quan trọng như thế này, cho thấy Đoạn Thế Kiệt thực sự tức giận. Tất nhiên, chuyện này cũng có quan hệ đến Đàm Hân là người của Bối Siêu Quần, dù sao nếu không phải lãnh đạo bên mình, Đoạn Thế Kiệt không cần giữ mặt mũi cho Đàm Hân. Nếu không đổi lại là cán bộ bên ông ta, ít nhất Đoạn Thế Kiệt sẽ không phê bình cán bộ cấp phó sở trước mặt nhiều người như vậy. Tuy Đàm Hân không phải thành ủy thường ủy, nhưng lại là người có tiếng nói cực cao trong đại hội thường ủy.
Đoạn Thế Kiệt phê bình Đàm Hân xong, xoay chuyển lời nói, tiếp tục nói:
- Tôi phải đặc biệt biểu dương chính quyền huyện ủy huyện Nhân Xuyên, dưới sự lãnh đạo của đồng chí Bạch Lâm và Từ Quân Nhiên của chính quyền huyện ủy huyện Nhân Xuyên, chịu nhiều áp lực và khó khăn, đạt được thành công cực lớn, đây cũng được coi như niềm vui bất ngờ đi. Cho dù mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột đều là mèo tốt, tinh thần khai thác sáng tạo của huyện Nhân Xuyên xứng đáng để chúng ta học tập.
Ông cũng rất biết cách nói chuyện, không chỉ nói lãnh đạo huyện ủy, mà còn thêm chính quyền huyện, tất nhiên cũng thêm tên của Từ Quân Nhiên, dù sao chuyện này mọi người đều biết, hoàn toàn là một tay Từ Quân Nhiên làm ra, Bạch Lâm chỉ là trùng hợp có mặt, gặp thời cơ tốt mà thôi.
Nói đến đây, Đoạn Thế Kiệt lớn tiếng nói:
- Tuy chính sách nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên là một việc mới mẻ, nhưng tôi cảm thấy, chỉ cần có thể nâng cao thu nhập của người dân, là việc có lợi cho người dân, chúng ta phải nghiêm túc làm việc.
Hôm nay ông hạ quyết tâm phải biểu dương huyện Nhân Xuyên, nói gần nói xa không rời huyện Nhân Xuyên, nói hết những thành tích Từ Quân Nhiên đạt được trong một năm nhậm chức.
Nói hơn nửa ngày, lúc này Đoạn Thế Kiệt nhìn về phía phía chủ tịch thành phố Bối Siêu Quần, vừa cười vừa nói:
- Chủ tịch thành phố, anh có gì muốn nói không?
Trong lòng Bối Siêu Quần đối với cách làm của Đoạn Thế Kiệt, thực ra rất xem thường, đối với bối cảnh của Từ Quân Nhiên, ông ta tất nhiên biết, cũng biết Đoạn Thế Kiệt nay dựa vào Phương Trung Nguyên, nay biểu dương Từ Quân Nhiên không chỉ vì Từ Quân Nhiên thực sự có được thành tích, chỉ sợ là lấy lòng Từ Quân Nhiên, rồi lấy lòng Phương Trung Nguyên sau lưng ông ta mới là trọng điểm. Nay bản thân tuy đi lại rất gần với người đứng đầu tỉnh ủy. Nhưng đối với Phương Trung Nguyên, vẫn không nên đắc tội mới tốt, dù sao đó cũng là chủ tịch tỉnh.
Về phần việc của huyện Nhân Xuyên, Bối Siêu Quần lại không chút để ý, một lần trước đó ông lấy Từ Quân Nhiên làm tấm chắn, sau khi đấu với Đoạn Thế Kiệt, Từ Quân Nhiên liền có khúc mắc trong lòng với ông ta, quan hệ giữa hai người, đã sớm không thân mật như lúc Từ Quân Nhiên mới đến huyện Nhân Xuyên.
Chuyện trên quan trường là như vậy, không có bạn bè vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, có lẽ hôm nay vẫn là liên minh, ngày mai sẽ biến thành kẻ địch lời lẽ đanh thép. Bối Siêu Quần không hối hận việc xảy ra giữa mình với Từ Quân Nhiên, dù sao tuy Từ Quân Nhiên có thể có bối cảnh vô cùng lớn, nhưng đối với Bối Siêu Quần, sự ủng hộ của người đứng đầu tỉnh ủy càng thấy được sờ được.
Đương nhiên, nếu có thể không đắc tội Từ Quân Nhiên, hoặc là nói có quan hệ tốt với người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng này, Bối Siêu Quần cũng không ngại. Điều kiện tiên quyết là không được tổn hại đến lợi ích của hắn. Dù sao nói ra. Trên quan trường chỉ cần không dính đến tranh đấu lợi ích, mọi người thật ra vẫn rất hòa hợp êm thấm.
Nghĩ tới đây, Bối Siêu Quần cười nói với Đoạn Thế Kiệt, ho khan một tiếng. Cầm microphone hắng giọng nói:
- Những lời bí thư Đoạn vừa nói, khiến tôi rất cảm động. Một vài đồng chí của chúng ta, chưa đạt vào vị trí của bản thân, không đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu. Vì thế mới đi nhầm đường, làm hỏng việc. Các đồng chí, thân là một cán bộ Đảng viên. Chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ người dân mới là việc làm chuẩn nguyên tắc, mới có thể làm việc vì người dân.
Dừng lại một chút, ông chậm rãi nói:
- Phía dưới, chúng tôi mời đồng chí Từ Quân Nhiên của huyện Nhân Xuyên giới thiệu tình hình của hội chợ thu hút thường nghiệp lần này và tình hình nhận thầu đất với mọi người.
Nói xong, Bối Siêu Quần ý vị thâm trường nhìn Bạch Lâm cùng Từ Quân Nhiên, trong lòng lại âm thầm cười lạnh, tuy ông sẽ không chủ động làm khó Từ Quân Nhiên, nhưng cũng không đại biểu ông sẽ không tạo vài phiền phức cho Từ Quân Nhiên.
Liền lấy báo cáo lần này, nếu như Từ Quân Nhiên đứng lên nói, chắc chắn sẽ tạo sự không vừa ý trong lòng Bạch Lâm, dù sao ông mới là người đứng đầu trong huyện ủy, lại để Từ Quân Nhiên chủ tịch huyện lộ mặt trước nhiều lãnh đạo cán bộ như thế này, Bối Siêu Quần không tin, lòng dạ Bạch Lâm rộng lượng như vậy?
Nhưng lúc này, Bối Siêu Quần thực sự tính sai rồi!
Bạch Lâm là người thế nào? Đó cũng là lão hồ ly, không nói đến ông ta từng nghe quan hệ xấu giữa Từ Quân Nhiên với Bối Siêu Quần, chỉ đơn giản là Từ Quân Nhiên cho ông đủ mặt mũi trong tỉnh rồi, khiến mấy ngày nay Bạch Lâm trở thành người nổi tiếng của tin tức truyền thông tỉnh thành, nhân tình này đủ để Bạch Lâm mang ơn với Từ Quân Nhiên, chớ đừng nói chi lần trước con trai của Bạch Lâm bị người ta đánh thương, ông ngại thể diện không tiện ra mặt, Từ Quân Nhiên tự mình phê duyệt phải nghiêm trị chuyên này, chỉ đơn giản chuyện này, Bạch Lâm đã nợ Từ Quân Nhiên một ân tình không nhỏ.
Huống chi., trước kia Đoạn Thế Kiệt có tìm Bạch Lâm nói chuyện, ý tứ rất đơn giản, chính là yêu cầu Bạch Lâm phải ủng hộ công tác của Từ Quân Nhiên ở huyện Nhân Xuyên. Đoạn Thế Kiệt nói rất rõ ràng, chỉ cần Bạch Lâm ủng hộ công tác của Từ Quân Nhiên, để huyện Nhân Xuyên phát triển, việc trong thành phố không cần ông ta lo, cấp phó sở là việc sớm muộn.
Lựa chọn giữa bí thư huyện ủy với phó chủ tịch thành phố, tất nhiên Bạch Lâm không chậm trễ chọn cấp phó sở.
Cho nên, Bạch Lâm rất tự nhiên gật đầu với Từ Quân Nhiên, thấp giọng nói:
- Chủ tịch Huyện Từ, cậu lên đi.
Trên đài hội nghị bên kia, Đoạn Thế Kiệt cũng vừa cười vừa nói:
- Chủ tịch thành phố nói không sai, mọi người đều phải học tập một chút.
Từ Quân Nhiên cũng không phải kẻ ngốc, lúc này không nhìn ra được Đoạn Thế Kiệt có ý đang giúp mình, vậy chính là kẻ ngốc. Hắn vội vàng đi lên đài chủ tịch, giới thiệu cặn kẽ chính sách nhận thầu đất huyện Nhân Xuyên với người tham gia hội nghị, cuối cùng Từ Quân Nhiên còn nói:
- Lần công tác này, chủ yếu là dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, cho chúng rôi môi trường phát triển tốt mới đạt được mục tiêu, tại đây tôi phải cảm ơn bí thư Bạch Lâm, cảm ơn anh ấy ủng hộ công tác chính quyền.
Bạch Lâm ở dưới đài, không tự chủ được ưỡn ngực, ông có thể cảm thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, dù sao chuyện hôm nay tất cả mọi người có thể nhìn ra, huyện Nhân Xuyên trở thành nơi có phong thủy tốt, chiến tích sau này nhất định không chạy thoát được.
Chăm chú nghe xong nội dung liên quan đến công tác nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên, Đoạn Thế Kiệt nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên vừa nói quá trình nhận thầu đất, tôi muốn tìm hiểu một chút, lần này trong huyện các cậu làm việc nhận thầu đất, không biết năm nay huyện Nhân Xuyên cần bao nhiêu tiền giúp đỡ người nghèo?
- Bí thư, năm nay chúng tôi không cần tiền xóa đói giảm nghèo nữa.
Nghe vấn đề của Đoạn Thế Kiệt, Từ Quân Nhiên cùng Bạch Lâm liếc mắt nhìn nhau, ghé đầu nói vào tai nhau mấy câu, cuối cùng Từ Quân Nhiên mới đứng dậy, chậm rãi nói với Đoạn Thế Kiệt.
Một câu nói của Từ Quân Nhiên, khiến mọi người đều ngây người, mọi người đều biết rõ tình hình huyện Nhân Xuyên, đó là nơi mỗi năm đều trông cậy vào tiền cứu tế của nhà nước, bây giờ lại nói không cần tiền xóa đói giảm nghèo, chẳng lẽ chính sách nhận thầu đất này, khiến huyện Nhân Xuyên thoát khỏi sự nghèo khó?
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn cán bộ huyện Nhân Xuyên đều thay đổi, trong mắt rất nhiều người đều lộ ra ý không thể tin được, dù sao đây là việc thực sự quá bất hợp lý, rõ ràng năm trước còn phải dựa vào tiền cứu tế mới có thể duy trì, nháy mắt cái đã không cần tiền cứu tế, đổi thành bất cứ ai cũng không dễ tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận