Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 381: Máy in.

Con thỏ tức giận còn biết cắn người, huống chi một đám thanh niên, bị súng chỉ vào người, vì họ sợ chết, không muốn làm quỷ chết oan. Nhưng Trương Phi làm như vậy, tuy khiến tội danh của những người này thành thật, nhưng cũng ép họ có chút căng thẳng.
Khi con người mất đường lui, chỉ có hai loại kết quả.
Hoặc là liều lĩnh cùng chết, hoặc là nhận mệnh chờ chết.
Từ Quân Nhiên phát hiện rất rõ ràng, mấy tên lưu manh vốn đã ngồi xuống không có ý định phản kháng, vì hành động này của Trương Phi, đột nhiên có chút xúc động cá chết lưới rách.
Vì trận xung đột này của họ, khách trong nhà hàng nhỏ sớm đã không còn lại bao nhiêu người, phần lớn đều ném tiền trên bàn rồi rời đi, chỉ có vài người không sợ phiền phức, trốn ở góc phòng xem mấy người gươm tuốt vỏ nỏ giương dây.
Vẻ mặt ông chủ nhăn nhó, hận không thể lập tức đuổi đám người đáng ghét này đi, nhưng sau khi nghe Từ Quân Nhiên tự giới thiệu, thần sắc của ông không khỏi có chút ảm đảm, nhìn bộ dạng là biết những đồ bị làm hỏng lần này, không có cách nào đòi bồi thường rồi.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua đám thanh niên có chút rục rịch, bỗng mở miệng nói:
- Mấy người các cậu, đều là tòng phạm, tôi chỉ bắt một người!
Nói xong, hắn chỉ vào thanh niên đang bị Diệp Hữu Đạo chỉ súng vào, nói ra từng câu từng chữ:
- Hôm nay cậu sẽ không thể thoát được rồi, nếu các cậu ai dám giúp cậu ta, chính là đồng đảng, những người khác, buông vũ khí trong tay xuống, ngồi xuống!
Trương Phi nghe xong những lời của Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, há mồm muốn nói, lại bị Từ Quân Nhiên quay đầu trừng mắt một cái, chỉ thấy khóe miệng Từ Quân Nhiên hơi nhấc lên, Trương Phi lập tức hiểu được, hừ một tiếng buồn bực, không nói gì.
- Cậu, cậu nói thì phải giữ lời đây?
Trong đám thanh niên ngồi đó, có người mở miệng hỏi, rất rõ ràng người này đặc biệt có uy tín trong những người này.
Từ Quân Nhiên bình thản gật đầu:
- Tôi nói lời giữ lời, mấy người các cậu buông vũ khí xuống, là có thể rời khỏi đây. Nhưng, nếu ai dám phản kháng.
Chỉ vào khẩu súng trong tay Diệp Hữu Đạo, Từ Quân Nhiên bình tĩnh mở miệng:
- Trong này còn sáu viên đạn, đội trưởng Diệp bắn súng rất chuẩn, bắn vào đầu chỉ cần một phát đạn. trong mấy người các cậu, chuẩn bị có sáu người không cần mạng nữa. Vì thế, bây giờ các cậu có thể chọn, ở lại liều mạng với chúng tôi, hoặc là lập tức ngồi xuống!
Loại nghĩa khí giang hồ này, nhiều khi thường thấy trong bộ đội, nhưng trong đám lưu manh du côn, là thứ rất xa xỉ, nhất là trong thời điểm mấu chốt liên quan đến tính mạng, rất nhiều người không suy nghĩ chút chuyện đó, chỉ cần bản thân có thể sống, những lễ nghĩa liên sỉ, đọa nghĩa giang hồ khác, đều hoàn toàn có thể tiện tay vứt bỏ. Những người này chẳng qua là ỷ vào người đông thế mạnh mà hoành hành lưu manh trên đường thôi, tuy có vài người là quen biết nhau từ nhỏ, nhưng trước sự lựa chọn sống chết, họ không chút do dự chọn sự sinh tồn của mình.
Giống như lời nói của Từ Quân Nhiên, trong khẩu súng của Diệp Hữu Đạo còn sáu viên đạn, không có một ai nguyện làm một trong sáu vật hi sinh oan mạng đó.
- Chúng tôi đi, chúng tôi đi, chúng tôi lập tức đi.
- Đúng, đúng vậy, chúng tôi cút ngay bây giờ!
Một đám du côn dưới sự giám sát của Diệp Hữu Đạo cầm súng chỉ vào, ngồi xổm, từng bước từng bước ra khỏi nhà hàng, ở vị trí ban đầu lúc họ dừng lại, đạt một đống đồ lớn, có đao cũng có dao găm quân đội,...
- Thế nào, đây là anh em của cậu sao?
Từ Quân Nhiên đợi sau khi đám người kia rời đi, mới nhìn người đàn ông bị súng chỉ:
- Cậu tin không, nếu tôi bị người dùng súng chỉ vào, anh em của tôi chắc chắn không có một người nào bỏ rơi tôi.
Người nọ dùng ánh mắt không phục nhìn Từ Quân Nhiên:
- Lương Vũ Tử tôi rơi vào tay anh, muốn đánh muốn giết cứ ra tay, không cần phải vòng vèo với tôi như vậy.
- Cứ ra tay?
Diệp Hữu Đạo cùng nhóm người Dương Quang nhìn nhau, không nhịn được bật cười, Từ Quân Nhiên đè Trương Phi đang muốn đánh người ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cậu cho rằng mình là Hoàng Kim Vinh hay là Đỗ Nguyệt Sanh của Bến Thượng Hải? tôi thấy người như cậu, nên ném vào đội cải tạo từ từ cải tạo.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nhìn Diệp Hữu Đạo một cái, sau đó mở miệng nói:
- Lương Vũ Tử, chỉ với hành vi hôm nay của cậu, tạm giam cậu cũng không oan uổng.
Diệp Hữu Đạo gật gật đầu:
- Đúng vậy, tạm giữ y là được rồi.
Người đàn ông bị gọi là Lương Vũ Tử cúi đầu không nói gì, nhìn bộ dạng như bị dọa không nhẹ.
Dương Quang cười cười:
- Bí thư Từ, tôi thấy thôi đi, giao người cho lão Diệp, chúng ta đi thôi.
Diệp Hữu Đạo cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy, các anh đi trước đi, tôi cùng Trương Phi áp tải tên khốn này về.
Từ Quân Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu một cái nói:
- Vậy được rồi, các anh cẩn thận một chút.
Mấy người rời khỏi nhà hàng, Từ Quân Nhiên không để ý, trong ánh mắt Lương Vũ Tử kia lóe lên sự hung dữ.
. . .. . .. . .. . .. . .. . .. . .
. . .. . .. . .. . .. . .. . .. . .
Nhà khách Huyện ủy, Từ Quân Nhiên cùng Thôi tú Anh ở hai phòng, đi đến cửa phòng mình, Thôi Tú Anh cúi đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Rất xin lỗi, nếu không phải vì tôi, anh cũng không xảy ra xung đột với người ta.
Từ Quân Nhiên cười không sao:
- Có vấn đề gì sao? Nếu hôm nay đổi thành người khác, tôi cũng không để họ làm xằng làm bậy như vậy.
Hắn không nói láo chuyện này, không chỉ vì việc liên quan đến Thôi Tú Anh, đối với mấy tên lưu manh vô học này, Từ Quân Nhiên vẫn luôn căm thù đến tận xương tủy.
Thôi Tú Anh gật đầu, đỏ mặt nói:
- Hôm nay, vẫn cảm ơn anh.
Có thể không nói quá, hôm nay cô thực sự tăng thêm không ít kiến thức, nhất là cảnh Diệp Hữu Đạo cầm súng ép những người kia rời đi, còn có biểu hiện bình tĩnh, không sợ hãi của Từ Quân Nhiên, đều khiến Thôi Tú Anh có cảm giác rất mới lạ, từ trước đến nay cô đều không nghĩ tới, sức mạnh của quyền lực mạnh như vậy, khiến cho đám du côn vốn hung hăng càn quấy kia, cúi đầu nghe lời, thậm chí còn sầu não rời nhà hàng, mà không dám có ý phản kháng.
Từ Quân Nhiên vươn tay vỗ vỗ bả vai Thôi Tú Anh, vừa cười vừa nói:
- Sớm nghỉ ngơi một chút đi.
Thôi Tú Anh gật đầu, lúc này mới quay người về phòng của mình.
Bước vào phòng của mình, Từ Quân Nhiên thu dọn một chút, nằm trên giường từ từ suy nghĩ.
Hôm nay làm quen với Diệp Hữu Đạo và Trương Phi, so sánh với nhau, Trương Phi ngược lại có chút đáng tin hơn Diệp Hữu Đạo, dù sao Từ Quân Nhiên nhìn ra được, Trương Phi là loại người quá xúc động, có nghĩa khí, so sánh với lão hồ ly Diệp Hữu Đạo, y không có lòng dạ sâu như vậy.
Sở dĩ nói như vậy, là vì Từ Quân Nhiên biết, cục diện bữa cơm hôm nay, chỉ sợ Dương Quang cùng Diệp Hữu Đạo sớm đã ngầm,hẹn trước với nhau, nếu không sẽ không có khả năng Dương Quang đề nghị tới đây ăn cơm, hết lần này đến lần khác có thể gặp phải Diệp Hữu Đạo và Trương Phi, thật sự là có chút quá trùng hợp.
Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, kinh nghiệm đời trước của Từ Quân Nhiên nói với bản thân, có nhiều thứ không thể chỉ nhin bề ngoài.
. . .. . .. . .. . .. . .. . .. . .
. . .. . .. . .. . .. . .. . .. . .
Rạng sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên liền chạy đến văn phòng của ban tổ chức Huyện ủy, hắn cần nói rõ một chút với Chu Trạch Thành, rốt cuộc việc của xã Trường Thanh, trong huyện tính thế nào.
- Quân Nhiên đến rồi.
Từ Quân Nhiên vừa lên đến tầng ba, còn chưa đến văn phòng của Chu Trạch Thành, liền gặp Tạ Mỹ Quyên, Tạ Mỹ Quyên thấy Từ Quân Nhiên, cười chào hỏi với hắn.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Chị Tạ, bí thư có ở đây không?
Tạ Mỹ Quyên lắc đầu:
- Còn chưa đến, đi thôi, đến phòng tôi ngồi một lát.
Từ Quân Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Vậy thì được, tôi đợi.
Hai người đi vào văn phòng của Tạ Mỹ Quyên, lại thấy trước cửa có mấy người.
Nay Tạ Mỹ Quyên là phó bộ trưởng, phía ngoài phòng làm việc của cô, là một gian văn phòng khác, có khoảng bốn năm người đang làm việc, vì Tạ Mỹ Quyên còn kiêm trưởng khoa của một khoa cán bộ, cho nên những người này chủ yếu là cấp dưới của cô, thấy Tạ Mỹ Quyên dẫn một người đàn ông trẻ tiến vào, mấy lão lõi đời nhìn thoáng qua nhau.
Đôi mi thanh tú cau lại, Tạ Mỹ Quyên ho khan một tiếng về phía mấy người đang xúm lại:
- Chuyện gì vậy, các người đang làm gì?
Trong lúc nói chuyện, đám người thoáng cái tản ra, để lại một cô gái mặt đầy bất đắc dĩ:
- Bộ trưởng, cái này, cái máy in này không dùng được.
- Chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Tạ Mỹ Quyên thoáng cái trầm xuống, máy in này là do Huyện ủy cấp cho ban tổ chức dùng, toàn huyện chỉ có sáu cái, bình thường đều coi là bảo bối, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới, bỗng nhiên bị hỏng, phải biết rằng không có người biết sửa cái này, nếu thật sự xảy ra vấn đề, bản thân làm sao ăn nói với Chu Trạch Thành?
- Tôi cũng không biết, vừa nhìn, bỗng thấy không dùng được.
Cô gái kia như muốn khóc lên, cái máy in này từ lúc chuyển đến thì do cô phụ trách, bình thường dùng đều nhanh lại tiện lợi, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới, bỗng nhiên biến thành phế phẩm.
Từ Quân Nhiên nhìn theo ánh mắt của Tạ Mỹ Quyên, phát hiện thứ được in ra, hình vẽ rất mờ, hắn biết nguyên lý làm việc phun mực của máy in là sinh ra những giọt mực, rồi đầu phun mực sẽ phun trên vị trí định vị, in hình ảnh ngày càng rõ ràng, nhưng bây giờ xem ra, thứ này dường như không dễ dùng.
- Tiểu Triệu, cô dùng cái máy này thế nào? Có biết cái máy này quý cỡ nào không, bộ phận chúng ta vất vả lắm mới đoạt được từ trong Huyện ủy, cô xem xem cô…
Sắc mặt Tạ Mỹ Quyên thoáng cái trở nên khó coi, không nhịn được mở miệng trách cứ:
- Trước kia đã nói rồi, dùng máy móc dạng này, mọi người phải biết quý trọng, nếu không hỏng mất thì chúng ta không có nơi sửa chữa, bây giờ làm thành thế này, cô bảo tôi ăn nói với bộ trưởng thế nào đây.
Từ Quân Nhiên nhìn cô nhân viên họ Triệu dáng vẻ tội nghiệp kia, trong lòng thở dài một cái, nếu ở hai mươi năm sau, chút chuyện nhỏ này căn bản không tính là chuyện gì, tùy tiện báo cáo lên trên, sẽ có người đến đổi thứ này. Nhưng bây giờ xem ra, lại là một việc kinh thiên động địa, dù sao thời đại này, một cái máy in kiểu mới nhất, đối với bất kỳ đơn vị nào, đều là vật rất quý giá đáng trân trọng.
Lắc đầu bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên chậm rãi mở miệng:
- Chị Tạ, bỏ đi thôi, tôi tìm người đổi cho các chị một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận