Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 900: Người khác thường

- Bí thư Tôn, đã xảy ra chuyện rồi!
Lúc này bởi Từ Quân Nhiên ở bên ngoài nên không tiện xưng hô Tôn Chấn An khác đi, chỉ có thể gọi theo quy định.
Tôn Chấn An nhướn mày:
- Nửa đêm rồi đấy, đã xảy ra chuyện gì rồi? Có chuyện gì không thể báo cáo rõ ràng sao?
Đây là Từ Quân Nhiên gọi điện, chứ nếu là người ngoài thì khẳng định Tôn Chấn An không nhẫn nại như vậy được, không chừng trực tiếp phê bình một trận trong điện thoại luôn.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười khổ. Hắn cũng hiểu rõ tính tình của ông cậu này. Hôm nay mình gọi điện thoại cho ông ấy nên ông không tiện phát tác chứ nếu không thì tuyệt đối không có chuyện ôn hòa như vậy.
- Là như thế này, thành phố chúng ta vừa mới xảy ra một vụ thảm án. Vợ chồng đồng chí Tiền Vân Lục bị người dùng súng bắn chết tại nhà riêng…
Một câu nói của Từ Quân Nhiên khiến sắc mặt của Tôn Chấn An trở nên khó coi.
- Cái gì?
Tiếng nói của Tôn Chấn An mang theo một chút khiếp sợ và bất ngờ:
- Nói lại chi tiết một chút!
Lão thật không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Có người dám ra tay với một vị đường đường là cán bộ thành phố. Chẳng lẽ những người này điên rồi sao?
Từ Quân Nhiên vội vàng báo cáo lại mọi chuyện mà mình biết cho Tôn Chấn An, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải chuyện thật sự phiền toái thì tôi cũng không dám quấy rầy ngài nửa đêm thế này. Hiện tại tôi đang ở hiện trường, Chủ tịch Diệp hẳn đã báo cáo lên văn phòng ủy ban tỉnh rồi.
Suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên vẫn nói một câu:
- Sức khỏe Bí thư Đoạn không khỏe, đi bệnh viện tỉnh khám rồi. Hiện tại bên này do tôi và Chủ tịch Diệp phụ trách.
- Ừ, tôi cũng biết một chút tình huống của Đoạn Kê Tuyền. Cháu phủ trách hiện trường cho tốt, khống chế cục diện, không nên để ảnh hưởng lan ra. Đồng thời phải yêu cầu cảnh sát nhanh chóng phá án. Tổ chuyên án tỉnh sẽ nhanh chóng xuống đó. Nhất định phải điều tra chuyện này thật rõ ràng mới được!
Tôn Chấn An là nhân vật ra sao, trải qua rất nhiều tràng cảnh lớn, mặc dù lúc đầu có hơi chấn động tâm thần một chút nhưng lại ổn định rất nhanh, ra chỉ thị cho Từ Quân Nhiên ngay.
Từ Quân Nhiên gật đầu đồng ý, sau đó buông điện thoại, thở dài một cái.
Hắn biết ván cờ này chân chính không phải đánh ở Thành phố Nam Châu mà cả trên Tỉnh ủy Giang Nam.
Quan trọng hơn là chuyện này xảy ra quá kỳ lạ. Cho dù là mưu sát hay là những chuyện khác, chỉ cần vụ án này một ngày còn chưa bị phá, ảnh hưởng cũng sẽ rất xấu đối với khắp Giang Nam. Dù sao thì đó cũng là một vị cán bộ cấp thành phố.
Mà mấu chốt nhất chính là Từ Quân Nhiên biết Tôn Chấn An lập tức sẽ lui lại tuyến sau. Đây cũng không phải là yêu cầu của lão mà bởi sức khỏe của cậu quả thực đã không như trước kia nữa rồi. Thế lực của nhà họ Tôn tại chính giới hiện giờ không nhỏ, Tôn Chấn An rốt cục có thời gian để nghỉ ngơi cho tốt một chút. Nhưng nếu chuyện này có người xé ra to, sợ rằng sẽ gây bất ổn cho Giang Nam.
Vấn đề Từ Quân Nhiên có thể nghĩ đến, làm sao Tôn Chấn An không nghĩ ra chứ? Ngắt điện thoại của Từ Quân Nhiên, Tôn Chấn An châm một điếu thuốc, hút vài hơi liền nhanh chóng gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Chính Pháp tỉnh Đoạn Hải Bình.
- Bí thư Tôn, ngài có chỉ thị gì?
Đoạn Hải Bình cũng là người lâu năm ở Giang Nam, hiển nhiên biết không phải vô duyên vô cớ mà Tôn Chấn An gọi điện cho mình, cho nên cũng không hỏi han khách sáo, trực tiếp hỏi luôn.
Tôn Chấn An gật đầu:
- Chuyện là thế này, đồng chí Hải Bình. Hiện tại Thành phố Nam Châu xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng. Tôi hy vọng Ủy ban Chính – Pháp tỉnh và đơn vị công an có thể tham gia một chút.
Lão vẫn lo lắng tình huống Nam Châu, cảm thấy người Tỉnh ủy gia nhập sẽ càng thích hợp hơn.
Đoạn Hải Bình nghe Tôn Chấn An nói xong, toàn thân chấn động. Ông ta tuyệt đối không ngờ được Thành phố Nam Châu lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Với tư cách là người đứng đầu hệ thống chính – pháp, khẳng định cũng có trách nhiệm lớn.
- Bí thư, ngài cứ yên tâm. Tôi lập tức sẽ bố trí chuyện này.
Đoạn Hải Bình gật đầu, nói với Tôn Chấn An.
Mà lúc này hai người Từ Quân Nhiên và Diệp Viễn đã đều báo cáo tình huống cho cấp trên xong, lại tụ tập tại hiện trường vụ án.
- Chủ tịch Diệp, tình huống thế nào rồi?
Dù sao thì Diệp Viễn cũng là người đứng đầu Ủy ban, Từ Quân Nhiên vẫn phải khách khí với lão.
Diệp Viễn mỉm cười:
- Không có gì. Tôi đã báo cáo lên tỉnh. Chúng ta nhất định sẽ có câu trả lời sớm nhất cho tỉnh về việc này.
Từ Quân Nhiên nhướn mày. Bởi hắn nghe trong giọng nói của Diệp Viễn có chút ý tứ làm mình bất ngờ. Dường như Diệp Viễn không định để tỉnh nhúng tay vào công tác phá vụ án này thì phải.
Chẳng lẽ vụ án này làm mất mặt hết Thành ủy Nam Châu, cho nên Diệp Viễn mới muốn để cảnh sát Nam Châu phá án độc lập sao?
Trong óc hiện lên ý niệm này, hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu.
- Được rồi, Bí thư Từ vừa rồi cũng báo cáo tình hình cho Tỉnh ủy rồi hả?
Diệp Viễn nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, không nhịn được mà mở miệng hỏi dò.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy.
Chẳng qua Từ Quân Nhiên không nói cho Diệp Viễn biết là mình gọi điện trực tiếp cho người đứng đầu Tỉnh ủy Tôn Chấn An.
Với quan hệ giữa hắn và Tôn Chấn An, Từ Quân Nhiên tin rằng cũng không nhiều người tại tỉnh Giang Nam biết đến. Hắn cũng không định lợi dụng quan hệ này. Theo Từ Quân Nhiên thấy, một xuất thân tốt chỉ có thể đủ để một cán bộ có khởi điểm tương đối cao một chút, còn chính thức muốn nổi bật trên quan trường còn cần tự mình cố gắng mới được.
Hắn không chú ý tới vẻ mặt vốn bình tĩnh của Diệp Viễn sau khi nghe câu trả lời liền lộ một tia kinh hoảng rất khó phát hiện ra.
Sắp kết thúc kiểm tra hiện trường vụ án, Từ Quân Nhiên và Diệp Viễn đều rời đi, mỗi người ngồi một xe. Từ Quân Nhiên chú ý thấy xe cảnh sát không ngừng xuất hiện trên đường phố, xem ra đã chính thức huy động toàn bộ nhân lực vào vụ thảm án này rồi.
Ngón tay gõ nhẹ lên ghế ngồi, Từ Quân Nhiên đang tự hỏi. Hắn không hiểu nổi rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà lại gặp phải cục diện quỷ dị như vậy. Mình và Đoạn Kê Tuyền vừa mới ăn ý muốn đối phó với Tiền Vân Lục, không ngờ Tiền Vân Lục đã chết tại nhà. Đoạn Kê Tuyền lại không xuất hiện một cách quỷ dị. Rốt cục là lão âm thầm làm gì rồi?
Từ Quân Nhiên cũng không biết, ngay lúc hắn vừa rời đi không lâu, Diệp Viễn lại quay trở lại hiện trường.
- Chủ tịch Diệp, sao ngài lại…
Đội trưởng Lý tên là Lý Trung Nguyên. Gã phụ trách phong tỏa và khám nghiệm hiện trường, thấy Diệp Viễn trở lại thì hết sức ngạc nhiên.
Sắc mặt Diệp Viễn hết sức nghiêm túc, nhìn chăm chú Lý Trung Nguyên hỏi:
- Đồng chí Lý Trung Nguyên, vừa rồi tôi quên hỏi, anh nói lại cho tôi một chút tình huống đi.
Lý Trung Nguyên nén nghi hoặc trong lòng, báo cáo với Diệp Viễn:
- Chủ tịch Diệp, là thế này, hiện tại chúng tôi đã có kết quả khám nghiệm hiện trường sơ bộ, hung thủ có hai người, tuổi ngoài ba mươi. Vợ chồng Bí thư Tiền hẳn là bị một người trong đó bắn chết. Một người khác phụ trách mở khóa và coi chừng.
Diệp Viễn cau mày:
- Dân chuyên nghiệp sao?
Lý Trung Nguyên gật đầu:
- Đúng vậy, tốc độ ra tay rồi rời đi rất nhanh. Chúng tôi kết luận sơ bộ, hai người này khẳng định là sát thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa hẳn không phải là người địa phương chúng ta.
Vừa nói chuyện, gã vừa nói với Diệp Viễn:
- Thủ trưởng, tôi muốn lập tức đi tới phòng giám định của thành phố, xem có tình huống gì sẽ nhất định báo cáo cho Thành ủy. Xin thủ trưởng cứ yên tâm.
Gã vừa nói lời này liền định rời đi. Dù sao thì so với thân phận Chủ tịch đại nhân như Diệp Viễn, gã cũng không có nhiều điều trao đổi với Diệp Viễn.
Nhưng ngoài dự liệu của gã, Diệp Viễn lại cất bước ngăn cản Lý Trung Nguyên, vỗ vỗ bả vai gã nói:
- Lão Lý à, tôi biết anh là một đồng chí rất có khả năng ở phương diện điều tra này. Một vụ án này rất quan trọng, Tỉnh ủy đều chú ý tới đây. Bản thân tôi là lãnh đạo Thành ủy, vừa là đồng nghiệp nhiều năm với đồng chí Tiền Vân Lục, tôi cũng rất đau lòng với việc ông ấy bị hại. Bên trong thành phố đã quyết định thành lập tổ chuyên án, phụ trách vụ án này. Sau này có tình huống gì thì anh phải báo cáo với tôi trước tiên. Tôi sẽ căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của sự việc mà báo cáo với Tỉnh ủy.
Lý Trung Nguyên ngẩn ra. Gã không ngờ Diệp Viễn lại nói với mình như vậy, do dự một chút, khó hiểu nhìn Diệp Viễn hỏi:
- Chủ tịch Diệp, như vậy có được không? Chẳng may…
Lập tức gã ngậm miệng. Có một số việc gã biết mình không nên hỏi nhiều nhưng trực giác nói cho Lý Trung Nguyên là không nên tiếp tục nói đề tài này với Diệp Viễn nữa. Bởi vì dù là thân phận hay cấp bậc, hai người cũng không tương đồng.
Diệp Viễn cũng nhận ra những lời mình vừa nói hình như hơi vượt quá khuôn khổ, cười cười gật đầu với Lý Trung Nguyên:
- Tôi chỉ quan tâm tới tình huống tiến triển của vụ án mà thôi. Vụ án này ảnh hưởng rất xấu, phá hoại cục diện đoàn kết của thành phố chúng ta. Cho dù là Thành ủy hay tỉnh ủy cũng đều rất chú ý tới vụ án. Trách nhiệm trên vai các anh rất nặng đó.
Lão cũng là người thông minh, hiển nhiên ý thức được bản thân mình là một Chủ tịch, đường đường là lãnh đạo dưới một người trên vạn người, theo lý một cảnh sát như Lý Trung Nguyên cũng chẳng có điểm nào để hoài nghi mình, chỉ lái đề tài đi hướng khác là được rồi.
Lý Trung Nguyên cũng không phải kẻ đần, làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, ánh mắt cũng độc đáo, tính cách lại được rèn luyện quá nhiều. Nghe thấy Diệp Viễn nói vậy, gã cười ha ha một tiếng, sau đó mới nói với Diệp Viễn:
- Chủ tịch nói không sai. Vụ án này quả thật mang theo trách nhiệm quá trọng đại. Ngài yên tâm đi. Có tình huống gì nhất định tôi sẽ báo cáo với ngài trước tiên.
Do dự một chút, gã mới vô cùng cẩn thận nhìn vẻ mặt Diệp Viễn, hạ thấp tiếng nói:
- Chẳng qua, Cục trưởng của chúng tôi đang ở kia, Chủ tịch, ngài xem…
Gã cũng là người thông minh, dựa theo đạo lý thì có phát hiện gì trong vụ án phải báo cáo với Cục trưởng Cục Công an thành phố trước chứ không phải báo cáo Chủ tịch đại nhân như Diệp Viễn. Chuyện này dính dáng tới điều kiêng kỵ nhất trên quan trường, đó là báo cáo vượt cấp. Dù sao thì Diệp Viễn là lãnh đạo thành phố nhưng lại không phụ trách quản lý cục công an, tùy tiện nhúng tay vào việc công an phá án sẽ phải gánh chịu áp lực nhất định. Hơn nữa đây cũng là điều tối kỵ trên quan trường. Lý Trung Nguyên e dè điểm này. Dù sao thì huyện quan không bằng hiện quản mà.
Không ngờ Diệp Viễn lại mỉm cười nói thẳng:
- Tôi sẽ tự đi nói với Cục trưởng của các anh. Sau này anh chỉ cần biết tôi phụ trách là được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận