Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 352: Cô giáo ở nông thôn.

- Sách?
Từ Quân Nhiên nghe được đáp án của Thôi Tú Anh, rất kinh ngạc nhìn cô, không hiểu nữ đồng chí này lại định mang một bao sách lớn đến tổ công tác để làm gì?
Ngược lại Hoàng Hải đối với việc này như đã quen thuộc:
- Có phải cô lại vào thành phố?
Thôi Tú Anh xấu hổ gật đầu, nhỏ giọng giải thích:
- Cháu đã nói xin nghỉ với trưởng thôn rồi.
- Chú Vu tính tình tốt, cô đã mở miệng xin nghỉ thì ông ấy thảo nào chả đồng ý.
Hoàng Hải trừng mắt dọa Thôi Tú Anh, làm cô xấu hổ cúi thấp đầu, nói tiếp:
- Đừng cho là tôi không biết cái ý đồ kia của cô, tốt nhất nên thành thật ở lại tổ công tác làm việc, chuyện làm giáo viên đừng có mà nghĩ nữa.
Từ Quân Nhiên hơi giật mình, hắn đột nhiên cảm thấy giữa hai người này có gì đó hơi kỳ lạ, cách nói và thái độ răn dạy của Hoàng Hải với Thôi Tú Anh, hoàn toàn không giống như của cấp trên với với cấp dưới. Lẽ nào giữa hai người họ có bí mật không thể nói cho ai biết?
Từ Quân Nhiên khe khẽ lắc đầu, giống như muốn đem những ý nghĩ kia xua hết đi. Bởi hắn nhớ rõ lúc trước Phùng Thục Cầm có đề cập qua, vợ của Hoàng Hải cùng với y từ nhỏ là thanh mai trúc mã. Hơn nữa, bộ dạng của Thôi Tú Anh chắc khoảng là hai sáu hai bảy là cùng, mà Hoàng Hải cũng phải hơn ba mươi rồi, giữa bọn họ không có khả năng sẽ xảy ra gút mắc tình cảm được. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Hình như cảm nhận dược thái độ kinh ngạc của Từ Quân Nhiên, Hoàng hải quay người lại, cười khổ giải thích với hắn:
- Bí thư Từ, chúng tôi không giống như ngài nghĩ đâu, con bé này là con gái lớn của chị cả tôi.
Ngừng lại một chút, quay đầu trừng mắt nhìn Thôi Tú Anh, tiếp tục mắng:
- Còn dám đến trường tiểu học thôn Liên Hợp làm cô giáo dạy thay, có tin tôi lại đem cô gọi về bên xã không hả?
Từ Quân Nhiên giờ mới hiểu ra, hóa ra là quan hệ cậu và cháu gái, chẳng trách mà Thôi Tú Anh bị Hoàng Hải mắng cả buổi, không nói câu nào mà cũng chẳng tức giận.
- Haha, Chủ nhiệm Hoàng thế có chuyện gì à?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Hoàng Hải. Hắn thật là hiếu kỳ, cô Thôi Tú Anh này đã làm gì mà có thể khiến Hoàng Hải tức giận như thế.
Hoàng Hải lắc đầu:
- Con bé này không biết bị kẻ nào đầu độc, không ở chỗ xã làm cho tốt đi mà cứ thích đến cái trưởng tiểu học làm cái gì mà giáo viên dạy thay. Anh nói xem, cái chỗ thâm sơn cùng cốc ấy, một cô gái hoàng hoa khuê nữ như nó lại chạy đến làm giáo viên, về sau có xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Chị cả tôi chỉ có mỗi một cô con gái lớn là nó, còn lại đều là con trai, khó khăn lắm mới xin được một chân vào bên xã, có bát cơm kiếm ăn tốt thế, vậy mà nó sống chết không nghe. Haiz, làm tôi tức chết mà!
Nói xong, anh ta lại cốc một cái vào đầu Thôi Tú Anh:
- Cái con bé ngốc này, còn có lần sau xem tôi có đánh cô không?
- Ai ya, cậu!
Thôi Tú Anh bị cốc đầu, rốt cuộc không chịu được nữa, cũng trừng mắt lại nhìn Hoàng Hải:
- Cậu lại đánh cháu, cháu nói cho mợ, để mợ phạt cậu.
- Cháu…
Hoàng Hải chán nản, cũng vì ngại ở trên đường lại thêm có mặt Từ Quân Nhiên mới đến, bằng không hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Thôi Tú Anh vậy đâu.
- Hahahaha!
Từ Quân Nhiên không thể nhịn được nữa, bật cười. Hắn quả thật là bị đôi cậu và cháu gái “cực phẩm” ở trước mặt chọc cho cười không nhịn nổi.
Nhìn Từ Quân Nhiên cười thành ra như vậy, Hoàng Hải hơi xấu hổ lại trách cứ Thôi Tú Anh, bộ dạng trừng mắt rất hung hãn :
- Hôm nay, tôi bận đưa Bí thư Từ đi có việc, không có thời gian xử lý cô. Đợi lần sau xem tôi làm thế nào xử cô.
Thôi Tú Anh cũng rất cơ trí, nghe vậy nhanh nhảu nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn.
Nói thật, dù đây mới là lần đầu gặp, nhưng đối với cô gái dám bỏ qua “ bát cơm ngon” trong xã để tập trung tinh thần làm giáo viên, Từ Quân Nhiên ngược lại càng có thêm mấy ấn tượng tốt. Thời buổi này, ít ai có thể dũng khí làm như thế, ai cũng biết ở nông thôn bình thường đãi ngộ với giáo viên dạy thay không cao, so sánh với nhân viên làm trong chính quyền xã càng kém hơn rất nhiều. Còn chưa kể đến Thôi Tú Anh có cậu là chủ nhiệm trong văn phòng của chính Đảng, không chừng lúc nào đó còn có thể được đề bạt lên cao nữa.
Cho nên, “nhìn mầm biết cây” ( nghĩa là: thấy được sự bắt đầu nhỏ mà có thể đoán ra được tương lại phát triển của nó), từ chuyện rất nhỏ của Thôi Tú Anh, Từ Quân Nhiên có thể nhìn ra đây là một cô gái có tính cách không tồi.
- Không dám, không dám.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu cùng Thôi Tú Anh:
- Tôi thấy chỗ sách này cũng không ít, như vậy đi tôi ngồi đằng sau chủ nhiệm Hoàng, cô ngồi vào chỗ lái phụ, đem cái túi sách nặng này ôm vào trong ngực đi.
Dù nói thế nào, thân đàn ông cũng không thể để cho một cô gái nhỏ xách theo một cái túi lớn đi bộ cả quãng đường dài. Huống chi, Từ Quân Nhiên cũng biết, Hoàng Hải cũng sẽ không để cháu gái mình vứt lại giữa đường đâu, chỉ là bây giờ đang vướng phải đưa hắn đi nhậm chức, nên không tiện mở lời để Thôi Tú Anh cùng lên xe mà thôi.
Tuy là Thôi Tú Anh còn hơn bản thân mấy tuổi, nhưng trong mắt Từ Quân Nhiên thì cô cũng chẳng khác gì một cô bé là mấy.
Trên quan trường chính là như vậy. Tuổi tác không quan trọng, mà quan trọng nhất vẫn là… cấp bậc.
Thấy Từ Quân Nhiên nói như vậy,Hoàng Hải lại trừng mắt nhìn cháu mình:
- Còn không cảm ơn Bí thư Từ. Nếu không phải nhờ cậu ấy thì tôi cũng mặc kệ cô một mình đi đến làng Liên Hợp.
Đối với Hoàng Hải, lời Từ Quân Nhiên đúng lúc chẳng khác nào là đã cấp cho anh ta mấy cái bậc thang đi xuống, còn chuyện đây là thật lòng hay giả ý thì cũng không quá chú trọng.
Thôi Tú Anh lè lười tinh nghịch, cười với Từ Quân Nhiên:
- Cám ơn bí thư Từ.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
- Không cần khách khí, trời đang lạnh, chúng ta mau lên đường thôi.
Xe máy thùng lại một lần nữa khởi động, khiến cả vùng quê bình lặng đột nhiên vang vọng từng hồi từng hồi thanh âm gầm vang. Chỉ có điều lúc này đây, Từ Quân Nhiên đang ngồi sau lưng Hoàng Hải, mà Thôi Tú Anh lại ở vị trí phó lái, trên tay ôm một túi sách lớn phải vất vả lên phố mua.
- Bí thư Từ, may mà gặp được anh, bằng không tôi lại phải đến tối mới đi đến nơi…
Thôi Tú Anh thuộc kiểu người hay nói, gặp được Từ Quân Nhiên tính cách hòa nhã, tuổi tác cũng không lớn, dứt khoát mở loa phát thanh cùng hắn tán gẫu.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, đối với cô bé này ngược lại có vài phần thiện cảm, gật đầu nói:
- Hôm nay vừa hay đúng dịp. Có điều cô đi một mình như thế, chẳng lẽ không sợ sao?
- Sợ gì chứ?
Thôi Tú Anh nhếch miệng cười, rõ ràng không thèm để ý mà nói:
- Tôi từ nhỏ đã cùng cha luyện võ rồi. Lại nói ở đây trong vòng hơn mười dặm căn bản không có người ở thì lấy đâu ra kẻ xấu. Nhất là bọn cướp cũng biết chọn chỗ lắm, ở chốn hẻo lánh vào mùa đông rét mướt thế này, chỉ có điên mới chạy đến đây cướp bóc…
Từ Quân Nhiên lại nhịn không được mà cười, không ngờ đến thì ra đây cũng là một cô bé thông minh.
Dọc đường đi, Thôi Tú Anh cùng Từ Quân Nhiên không ngừng tán gẫu. Nhưng cũng chính là từ trong miệng của cô ấy, Từ Quân Nhiên đã biết thêm không ít chuyện liên quan đến tổ công tác thôn Liên Hợp. Mặc dù ba thôn cách nhau không xa, nhưng vì tổ công tác đặt tại Liên Hợp cho nên đa phần tổ công tác đều được gọi là tổ công tác Liên Hợp. Xung quanh hai thôn Hậu Đồn cùng Tân Hòa dân không nhiều, trước kia đều là thuộc trong đội sản xuất nhỏ.
Thời điểm đến làng Liên Hợp cũng đã xế chiều rồi. Từ Quân Nhiên thấy cả làng toàn những nhà tranh thấp bé, hoặc là những nhà cũ nát lạc hậu nhiều năm, lông mày không khỏi khẽ nhíu lại. Đúng như Vương Tường Lâm nói, ở đây người dân thật sự rất nghèo.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên có điểm không hiểu lắm, không giống như hắn tưởng tượng trước khi đến đây, giữa dân cùng quan chức gần như không hề có mâu thuẫn. Có không ít người chào hỏi Hoàng Hải, lại có mấy người vui vẻ tặng cho Thôi Tú Anh những thứ đại loại như trứng gà…
- Nhân duyên của Tú Anh không tệ nhỉ?
Từ Quân Nhiên cười, nói với Hoàng Hải. Lúc xe máy đỗ lại liền giúp Thôi Tú Anh cầm ít đồ.
Hoàng Hải lắc đầu, cười khổ giải thích:
- Bí thư Từ, cậu không biết chứ, con bé ngốc này đã làm ở đây ba năm rồi, không chỉ là người ở tổ công tác mà còn kiêm luôn giáo viên dạy thay. Tôi muốn nó trở về mà nó cứ không chịu, cậu nói người ở đây không thích nó sao được?
Từ Quân Nhiên hơi sừng sỡ, đột nhiên phía sau có tiếng gọi rất lớn. Hắn quay lại nhìn, phát hiện một người lưng đeo một cái bao rất to, vẻ mặt tươi cười, ánh mặt kính trọng đến gần chỗ của cô gái nhỏ đó.
Nếu như đây chỉ là thỉnh thoảng, còn có thể nói là lương thiện, nhưng Thôi Tú Anh đã kiên trì đến ba năm, thì chỉ có thể khẳng định hai chữ “người tốt”. Bởi thực tế đâu phải ai cũng được như cô ấy, nguyện ý hy sinh năm tháng thanh xuân tươi đẹp của bản thân vì những đứa trẻ nghèo trong thôn.
Lắc đầu, Từ Quân Nhiên đột nhiên quay sang nói với Hoàng Hải:
- Anh Hoàng, cô cháu gái của anh không tệ!
Hoàng Hải vẻ mặt hơi ngưng trọng, mới đầu còn tưởng hắn ta có suy nghĩ gì khác cơ. Nhưng ngay sau đó lập tức lắc đầu gượng cười. Lúc trước anh ta cũng tận tai nghe trưởng thôn Vương cùng phó trưởng thôn Cát nói chuyện qua. Bọn họ đều nghĩ, Từ Quân Nhiên tốt nghiệp từ trường Đảng trung ương, vừa được điều đến Trường Thanh làm việc, hắn làm không tốt thì coi như hắn đến để lấy tiếng thôi. Khỏi nói cũng biết cán bộ vừa trẻ tuổi vừa có năng lực như vậy thì cấp trên tất phải chú trọng bồi dưỡng, còn việc điều đến xã Trường Thanh thì hẳn là muốn để qua mấy năm đến lúc nào đó đề bạt lên.
- Bí thư Từ, cậu không cần phải khen nó đâu!
Hoàng Hải khởi động xe lần nữa, để Từ Quân Nhiên lại ngồi ở trên, rồi nói:
- Cậu nói thử xem, bỏ một công việc béo bở bên xã để làm cô giáo. Chẳng lẽ nó không nghĩ công việc giáo viên vất vả như thế nào sao?
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, đối với suy nghĩ là trưởng bối như Hoàng Hải hắn cũng hiểu đôi chút. Mặc dù Thôi Tú Anh làm như vậy rất đáng để người ta nể phục, nhưng đối với bậc cha mẹ, trưởng bối trong nhà chuyện đó cũng hơi khó chấp nhận. Sinh con ra ai mà chẳng hy vọng con mình sẽ sống hạnh phúc với công việc ổn định. Cái nghề giáo viên ở chỗ làng quê này, ngay cả đã làm hai mươi năm thì cũng chưa phải lựa chọn tốt.
- Thôi đừng nói chuyện này nữa.
Hoàng Hải cười nói :
- Giờ này đoán trưởng thôn Vu cùng mọi người chắc đã chuẩn bị xong xuôi tiệc tẩy trần cho anh rồi đấy.
Từ Quân Nhiên một mặt cũng cười gật đầu đáp lại, nhưng mặt khác trong lòng đối với vị trưởng thôn Vu chưa được gặp mặt kia vô cùng hiếu kỳ. Theo như cách nói của trưởng thôn Vương thì Vu Thanh Hải chính là người cùng mình làm việc trong tổ công tác ở Liên Hợp. Mặc dù bản thân là ủy viên Đảng ủy đến đây, nhưng người ta lại là người có kinh nghiệm lâu năm ở đây. Vì thế chính mình có thể được ông ấy công nhận năng lực hay không, mấu chốt còn phải xem sau này trong tổ công tác làng Liên Hợp làm thế nào triển khai công việc thuận lợi nữa? Đúng là không dễ dàng chút nào!
Vào lần thứ hai xe máy dừng lại, Từ Quân Nhiên không thể tin vào mắt mình. Không thế ngờ đến ở chỗ “thâm sơn cùng cốc” này còn có thể mọc lên thứ thế này.
- Chủ nhiệm Hoàng, biệt thự này là ai xây lên vậy?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc hỏi Hoàng Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận