Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 710: Người trung gian thần bí.

Đầu óc tỉnh táo, trái tim bao dung, câu nói này có thể đổi thành một cách nói chính là: Thời điểm mẫm cảm thì phải nhạy cảm, thời điểm chết lặng thì phải chết lặng, trải qua mấy chục năm đời người đã dạy cho Từ Quân Nhiên biết rằng người càng thích ba hoa bốc phét quảng các lăng xê bản thân thì người đó lại càng có vấn đề, lúc nào cũng muốn người khác phải xem trọng mình. Mà suy nghĩ vấn đề càng phức tạp càng tốt, còn giải quyết vấn đề càng đơn giản càng tốt. Trong thực tế khi suy nghĩ về một vấn đề nào đó phải cân nhắc suy xét phức tạp một chút thì giải quyết vấn đề đó sẽ càng đơn giản.
Về chuyện của Quách Bằng Phi, tuy Từ Quân Nhiên cũng không xác định được rốt cuộc là đối phương có ý đồ gì, nhưng dù là thế nào thì Từ Quân Nhiên quyết sẽ không để cho loại lừa đảo này hoành hành ở cái đất Nhân Xuyên.
Tuy nhiên, khi đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ thì hắn hiểu được cách làm của Lý Bân bởi anh ta vừa mới nhậm chức thì lại vì chuyện của Chiêm Hải mà bị hắn “đập cho một gậy”, chính vì vậy lúc này anh ta đang vô cùng sốt ruột muốn nhanh chóng có được thành thích, muốn gây dựng uy danh trong huyện ủy cho nên mới dễ dàng bị tên lừa đảo kia lợi dụng.
Không thể không nói rằng người mà không đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác mà nghĩ thường có xu hướng ích kỷ, độc chiếm, sẽ làm bất hòa các mối quan hệ tình thân, tình bạn, dần dần trở nên ích kỷ, tham lam, vô tri. Thông qua việc thay đổi vị trí để suy nghĩ sẽ biết được, nếu mình là đối phương mình sẽ làm gì, làm như vậy sẽ không bị suy nghĩ của mình chi phối dẫn đến việc đưa ra những phán đoán sai lầm, phải dùng thái độ khách quan và rộng lượng để tìm hiểu về người khác, về xã hội và về tất cả mọi thứ. Đối với mỗi cá nhân việc đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ là một cách làm rất hữu ích, thúc đẩy con người ta cố gắng tiến về phía trước, giúp con người ngày càng tiến bộ.
Lúc Từ Quân Nhiên đang trên đường đến trụ sợ huyện ủy thì đoàn người Lý Bân cũng đang từ trụ sở huyện đi ra phía cổng lớn.
- Tổng giám đốc Quách, trưa nay hãy ở lại đây dùng cơm trưa trong nhà ăn của huyện đi, chiều nay tôi sẽ lại cùng mọi người đi dạo trong khu công nghiệp của trấn Hoa Đào.
Lý Bân khách khí nói với Quách Bằng Phi.
Quách Bằng Phi vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Chủ tịch Lý không cần khách sáo như vậy, chúng tôi tới huyện Nhân Xuyên là để bàn chuyện làm ăn, không phải là đến để hưởng thụ ăn uống. Trưa nay chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ nào đó rồi ăn là được rồi. Mấy ngày nay chúng tôi cũng đã đi xem không ít chỗ rồi, chúng tôi phải trở về để nghiên cứu một chút, nếu như có hạng mục nào thích hợp với nơi này, tôi sẽ liên lạc với ngài sau.
Mặc dù nói như vậy nhưng biểu hiện của ông ta lại vô cùng cẩn thận, dường như không có ý định muốn có quan hệ mật thiết với Lý Bân.
Mấy ngày nay Lý Bân đã đưa bọn họ đi xem xét khá nhiều thị trấn trong huyện, gần như là đã phô hết tất cả ưu thế của huyện ra cho bọn họ thấy, nhưng không hiểu vì sao Quách Bằng Phi lại không hề có biểu hiện hứng thú muốn đầu tư, điều này khiến Lý Bân vô cùng đau đầu, bởi dường như anh ta đã đặt cược tất cả vào cửa này. Nếu đã mời nhà đầu tư đến một cách khoa trương như vậy mà kết quả lại chỉ là sấm to mưa nhỏ, đến cuối cùng ngay cả một hạng mục cũng không đàm phán được vậy thì mặt mũi của anh ta biết phải dấu vào đâu được cơ chứ!
Nghĩ tới đây, Lý Bân cũng không còn quan tâm gì đến uy nghiêm của Chủ tịch huyện gì đó nữa, vừa cười vừa nói:
- Tổng giám đốc Quách, ngài từ xa tới đây làm khách, dù thế nào cũng phải để tôi làm một người chủ đúng nghĩa chứ.
Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi đứng cạnh mấy người mỉm cười nói:
- Anh Lý, Tổng giám đốc Quách là người khiêm tốn, em đã đi theo Tổng giám đốc Quách tới không ít nơi, nơi nào cũng chỉ đơn giản sơ sài thôi, người ta không muốn làm phiền những người trong công ty mà cũng không muốn làm phiền người trong chính phủ. Theo em thấy thì lần này cũng hãy cứ theo như ý của Tổng giám đốc Quách mà làm. Anh yên tâm, em sẽ quan tâm tới Tổng giám đốc Quách cùng Bí thư Hồ, đúng không Tổng giám đốc Quách?
Mặc dù nói chuyện với Quách Bằng Phi nhưng ánh mắt của người thanh niên này lại hướng về phía dáng người uyển chuyển của Thư ký Hồ.
**
Lúc cậu ta nói những lời này thì cũng là lúc Từ Quân Nhiên bước xuống xe, ngay lập tức hắn liền hiểu được thân phận của người thanh niên này là gì. Dựa vào những tư liệu mà Đổng Phương cùng Lưu Hoa Cường điều tra được thì Lý Bân có thể mời được Quách Bằng Phi tới khảo sát đầu tư chủ yếu là thông qua một người quen, xem ra đó chính là người này rồi. Chỉ có điều không biết người này có quan hệ gì với Lý Bân, nghe cách nói chuyện vừa rồi xem ra là người có quan hệ rất thân thiết nếu không đã không nói chuyện với giọng điệu như vậy.
Lý Bân nghe vậy thì có chút do dự, thấy người thanh niên kia cùng với Quách Bằng Phi đều có thái độ rất kiên quyết, nên cũng không biết phải nói thêm cái gì nữa. Dù sao thì người với người đều không giống nhau, thói quen sinh hoạt cá nhân bất đồng, anh không thể phá vỡ nguyên tắc nhiều năm của người ta được, nói không chừng còn chọc giận người ta, rồi khiến người ta bỏ đi luốn ấy chứ.
- Nếu đã như vậy thì chỉ đành làm theo ý của Tổng giám đốc Quách vậy. Nếu như có gì cần thì ngài hãy liên lạc với tôi.
Lý Bân cười nói hết lời này rồi nói với người thanh niên có chút kiêu căng kia:
- Lâm Hải, cậu phải chú ý quan tâm đến Tổng giám đốc Quách cho tốt vào, tất cả trông cậy vào cậu đấy.
Người gọi là Lâm Hải kia gật đầu rồi nói:
- Anh Lý yên tâm, tất cả cứ giao cho em.
Lý Bân tự mình tiễn những người đó ra cổng, tận mắt nhìn bọn họ lên xe rồi rời khỏi đó đến lúc này mới quay người trở về, đúng lúc nhìn thấy Từ Quân Nhiên đang đứng ở đại sảnh, liền vội vàng bước tới, kinh ngạc nói:
- Bí thư Từ, sao ngài lại đến đây?
Sau khi Từ Quân Nhiên xuống xe nhưng cũng không đi qua chỗ bọn họ chào hỏi mà chỉ đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, nghe Lý Bân nói chuyện với người thanh niên tên Lâm Hải. Lúc này nhìn thấy Lý Bân đi tới chỗ mình nói chuyện thì cười cười gật đầu nói:
- Đúng lúc tới đi dạo.
Miệng thì nói chuyện nhưng trong lòng hắn lại thấy rất kinh ngạc, vừa rồi chính tai hắn nghe thấy Quách Bằng Phi trực tiếp cự tuyệt lời mời của Lý Bân, điều này là có ý gì?
Đáp án rất rõ ràng, nếu như Quách Bằng Phi đã không để Lý Bân chiêu đãi bọn họ vậy chắc chắn bọ họ tới đây không phải là để ăn uống, lại nhìn cô gái Thư ký Hồ kia mắt qua mày lại với người thanh niên tên Lâm Hải, làm gì có Thư ký nào làm ăn đứng đắn mà lại như vậy? Chứ đừng nói đến chuyện tên Quách Phi Bằng kia tận mặt nhìn thấy Lâm Hải cùng thư ký của mình mắt qua mày lại với nhau mà lại thờ ơ như vậy, một chút khí khái đàn ông cũng không có, theo bản năng Từ Quân Nhiên cảm thấy, bộ dạng của mấy người này không giống những người làm ăn kinh doanh đàng hoàng.
- Chủ tịch huyện, lúc nào anh rảnh?
Từ Quân Nhiên nghĩ tới đây liền mở miệng hỏi Lý Bân.
Lý Bân ngây người một lúc bởi anh ta không ngờ Từ Quân Nhiên sẽ hỏi mình câu hỏi như vậy, dù là vậy nhưng anh ta cũng vẫn gật đầu cười nói:
- Vốn dĩ tôi định mời Tổng giám đốc Quách đi ăn cơm nhưng người ta lại không có thời gian. Mà đúng lúc trư nay cũng không có chuyện gì, nếu Bí thư không ghét bỏ, vậy hai chúng ta đến phòng làm việc vừa ăn vừa nói chuyện được không?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy được, đúng lúc tôi có chút chuyện muốn nói với anh.
Lý Bân ừ một tiếng, sau đó hai người liền cùng nhau đi về phía phòng làm việc của Lý Bân, Lưu Hoa Cường đi theo sau bọn họ.
Đi vào văn phòng Chủ tịch huyện, Từ Quân Nhiên dặn dò Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, anh hãy đi ra ngoài một chuyến mua hai phần đồ ăn và thêm một chai bia nữa, tôi muốn cùng Chủ tịch huyện hàn huyên tâm sự với nhau.
Tuy theo như quy định thì trong thời gian làm việc không được phép uống rượu bia nhưng bây giờ dù sao cũng là buổi trưa, hai người uống một chai cũng không sao hết.
Lưu Hoa Cường gật đầu rồi đi ra ngoài, Từ Quân Nhiên cùng Lý Bân ngồi trên ghế sô pha.
Ngồi trên sô pha, Lý Bân nhìn Từ Quân Nhiên cười hỏi:
- Hôm nay Bí thư tới đây chắc là có chuyện gì đúng không?
Anh ta cũng là người đã lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, hơn nữa lại xuất thân là thân tín của Bí thư Lâm người đứng đầu tỉnh ủy, khả năng nhìn mặt nói chuyện đương nhiên là có, lúc mới đầu khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên đứng ở cửa huyện ủy anh ta đúng là chút bất ngờ nhưng sau đó cũng đoán ra được là có chuyện gì đó, nếu không Từ Quân Nhiên sẽ không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đây được, nhất định là muốn nói với mình chuyện gì đó.
Lý Bân không dám xem thường vị Bí thư trước mắt này chút nào, anh ta là tâm phúc của Bí thư Lâm, đương nhiên anh ta biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết, anh ta biết rất rõ về bối cảnh đằng sau cũng như kinh nghiệm làm việc của hắn, nếu có ai trong huyện Nhân Xuyên này dám vỗ ngực nói mình hiểu Từ Quân Nhiên thì có thể nói rằng Lý Bân còn hiểu con người này hơn cả người đó, người thanh niên với khuôn mặt luôn luôn mỉm cười này thực ra là nhân vật vô cùng khủng bố.
Cũng chính bởi nguyên nhân này nên Lý Bân mới không có gan dám cứng chọi cứng với Từ Quân Nhiên, anh ta muốn dùng chuyện nhân sự để thăm dò tình hình một chút liền bị Từ Quân Nhiên đánh cho một đòn, nên anh ta đã chuyển hướng mục tiêu chuyện sang cố gắng đạt được thành tích nổi trội.
Nhưng nhìn vào thái độ ngày hôm nay của Từ Quân Nhiên, rõ ràng là đã có chuyện gì đó!
Nghĩ tới đây, Lý Bân liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Từ Quân Nhiên, trong ấn tượng của anh ta thì Từ Quân Nhiên không phải loại người có tính cách thích gây sự với người khác.
Từ Quân Nhiên rất hiểu ý nghĩ trong lòng của Lý Bân, đối với hắn mà nói thì Lý Bân nghĩ như thế nào không quan trọng bởi ngay từ khi mới bắt đầu hắn cũng không có ý định sẽ chèn ép vị Thư ký tỉnh ủy này. Chuyện trong chốn quan trường lúc nào cũng vòng vèo như vậy cả, tuy nói là Từ Quân Nhiên hoài nghi mục đích Lý Bân đến huyện Nhân Xuyên này, nhưng bản thân hắn cũng hiểu được mình không có khả năng có thể một tay che trời được, xử lý tên Lý Bân này sẽ có người khác thay hắn đến làm, cho nên đối với việc Lý Bân đến huyện Nhân Xuyên đảm nhận chức vụ hắn cũng không có ý định làm gì anh ta cả. Lần trước hắn chọc một gậy vào là bởi Lý Bân thật sự đã quá nóng vội, hơn nữa anh ta muốn sắp xếp tay chân nhưng lại không biết chọn người, người như Chiêm Hải nếu để lão ta bước vào cục Chiêu thương vậy khác nào làm loạn cả cục lên, chuyện như thế này Từ Quân Nhiên không bao giờ cho phép nó xảy ra trong huyện mà hắn quản lý.
Bưng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm, Từ Quân Nhiên chậm rãi hỏi Lý Bân:
- Chủ tịch Lý, không biết vị Tổng giám đốc Quách kia là ông chủ của công ty nào vậy?
Nghe những lời này của Từ Quân Nhiên, trong lòng Lý Bân rung lên hồi chuông cảnh giác, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Ông ấy là bạn của em trai tôi, các hạng mục đầu tư trải khắp cả nước, đâu đâu cũng có.
Trong lòng Từ Quân Nhiên âm thầm cười khổ, cái tên Lý Bân này đúng là đã quá chi li cẩn thận rồi, mình mới chỉ tùy tiện hỏi một câu như vậy mà anh ta đã khẩn trương như vậy rồi, chẳng trách Bí thư Lâm lại muốn quẳng anh ta đến cơ sở, rất rõ ràng là muốn tôi luyện cho anh ta. Người như anh ta nếu như không trải qua khó khăn thì không thể nào lớn lên được. Phải biết rằng nếu như Quách Bằng Phi đúng là tên lừa đảo thật, vậy thì Lý Bân lần này sẽ chết chắc, thế mà anh ta còn có tâm tư ngồi đó mà lo lắng Từ Quân Nhiên sẽ đoạt mất công lao của anh ta nữa chứ, thật đúng là nực cười.
Trong chốn quan trường nếu như muốn đạt được thành quả thì tâm phải như biển cả, còn nếu như bụng dạ hẹp hỏi, có thù tất báo vậy thì đến cả cái chức trưởng thôn cũng không làm nổi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu cười khổ, thật sự không muốn cùng Lý Bân nói chuyện tiếp nữa, con người này có con mắt quá chi li không thể trở thành người tài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận