Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 460: châm ngòi.

Đối với Trịnh Thủ Nghĩa, nếu là ngày thường ông ta sẽ không nhiệt tình với Từ Quân Nhiên như vậy, một bí thư huyện ủy của xã thôi mà, cho dù bối cảnh có lớn thế nào, thì đối với Trịnh Thủ Nghĩa, chỉ cần Từ Quân Nhiên không quản được ông ta, thì có thể lơ hắn đi, đây cũng là lý do tại sao Trịnh Thủ Nghĩa không quan tâm đến mối quan hệ với Từ Quân Nhiên ở thôn Mã Gia.
Nhưng, bây giờ thì khác rồi, Trịnh Thủ Nghĩa có việc nhờ người khác, không thể không khách khí với Từ Quân Nhiên, huống hồ vụ án cậu em vợ còn cần đến sự giúp đỡ của Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, mời cậu vào trong.
Khách khí hàn huyên vài câu xong, Trịnh Thủ Nghĩa cười nói với Từ Quân Nhiên.
Ông ta cũng là người lăn lộn hơn nửa đời người trong quan trường, tất nhiên biết đạo lý không có việc thì sẽ không vào điện Tam Bảo, người giống như Từ Quân Nhiên, không có việc nhất định sẽ không chủ động đến tìm mình, giống như ông ta sẽ không vô duyên vô cớ chủ động đến tìm Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng không khách khí, cười gật đầu, vào trong văn phòng với Trịnh Thủ Nghĩa.
- Bí thư Từ, không biết việc lần trước nhờ cậu nghe ngóng sao rồi?
Sau khi vào trong văn phòng, Trịnh Thủ Nghĩa liền vào vần đề hỏi Từ Quân Nhiên. Ông ta cũng hết cách rồi, cậu em vợ sắp bị bắt đi, lỡ như xảy ra phiền phức gì, khó có thể ăn nói với vợ được.
Từ Quân Nhiên không hề vội, cười với Trịnh Thủ Nghĩa:
- Xưởng trưởng Trịnh, anh quả nhiên lợi hại, mỏ than Hồng Tinh này nằm trong tay anh, tốc độ phát triển tương đối nhanh đó.
Hắn không hề vội, huống hồ với cục diện hiện tại, chỉ sợ Trịnh Thủ Nghĩa càng thêm lo lắng.
Quả nhiên, Trịnh Thủ Nghĩa vừa nghe Từ Quân Nhiên nói nhăng nói cuội rõ ràng đang đánh trống lảng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Bí thư Từ, không giấu gì cậu, cậu em vợ này của tôi tuy không tài giỏi gì, nhưng là do cha vợ tôi mất sớm, tôi với vợ lại bận bịu công việc, đã lơ là việc dạy dỗ, aizz . . .
Từ Quân Nhiên cười lạnh trong lòng không thôi, tên Trịnh Thủ Nghĩa này thực sự quá thích diễn, nếu mình không phải đã biết Tất Vân Đào là người như thế nào, chỉ sợ đã bị ông ta lừa rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Từ Quân Nhiên có chút khó coi, nhìn Trịnh Thủ Nghĩa cười khổ nói:
- Xưởng trưởng Trịnh, không phải Từ Quân Nhiên tôi không giúp đỡ, chuyện này thực sự có chút khiến tôi khó xử!
Trịnh Thủ Nghĩa biến sắc, nghiêm túc hỏi Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, có gì cậu cứ trực tiếp nói ra đi.
Ông ta nhạy bén nhận ra, chắc chắn Từ Quân Nhiên biết gì đó.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Hôm nay tôi đến cục huyện, tìm bạn nghe ngóng một chút, vụ án này vốn dĩ không có gì, chuyện nam nữ là chuyện thường tình, chúng ta bây giờ đề xướng việc yêu đương tự do, trai chưa vợ gái chưa chồng, không có gì lớn lao. Nhưng vấn đề là, nghe nói có người khiến cho vụ án này trở nên phức tạp.
Trịnh Thủ Nghĩa khẽ giật mình, tuy ông ta không làm việc trong bộ máy huyện ủy, nhưng đã làm việc trong cơ quan nhiều năm, hiểu quá rõ đường công gấp khúc cơ sở, vụ án Tất Vân Đào nếu theo như ban đầu Từ Quân Nhiên nói, trên cơ bản là không có gì để nói, nhưng nếu trở nên phức tạp, vậy cậu em vợ không phải là chết chắc hay sao, cái khác không nói, trong hoàn cảnh lớn ngày nay, tội của một tên lưu manh sẽ không thoát được, cho dù mình có giúp như thế nào, cuối cùng nó cũng sẽ bị tử hình mà thôi.
- Bí thư Từ, cám ơn lời khuyên của cậu.
Nói đến đây, Trịnh Thủ Nghĩa cũng hiểu mục đích hôm nay Từ Quân Nhiên đến, xem ra người đứng đằng sau ra tay với Tất Vân Đào, có lẽ là nhân vật mà Từ Quân Nhiên hết sức kiêng kỵ, cho nên hắn mới lựa chọn như vậy, dùng cách ám thị để nhắc nhở mình, mà không phải là trực tiếp nói ra thân phận của đối phương.
Trịnh Thủ Nghĩa thậm chí lo lắng, có phải có người biết tin mình muốn thăng lên làm cục trưởng cục dầu mỏ, cố ý gây phiền phức, bệnh ghen tức trong chính trị, bệnh trạng rõ nhất là bịa chuyện gây sự, tố cáo lung tung, lật ngược phải trái, âm mưu giành phần thắng. Người biết chính trị sẽ tính toán như vậy: làm một việc không vẻ vang, là vì một tương lai vẻ vang lâu dài sau này.
Trong giới chính trị, chuyện quan trọng nhất không vượt quá vị trí, chỉ có xác định vị trí của mình, cũng có nghĩa là chỉ có xác định đúng chỗ đứng của mình, mới có thể biết mình nên đi hướng nào, đi như thế nào mới có lợi cho mình nhất, gần đường tắt nhất. Ban đầu Trịnh Thủ Nghĩa vạch ra kế hoạch cho mình như vậy, ông ta đã làm việc ở địa phương mười mấy năm, sau đó nhờ quan hệ mà chuyển lên làm xưởng trưởng, bây giờ sắp thăng lên làm trong chính phủ, hoàn thành chuyển biến từ cấp khoa lên cấp sở, đây chính là con đường mà ông ta đã vạch ra cho mình.
Nhưng bây giờ, nếu theo như lời Từ Quân Nhiên nói, Tất Vân Đào bị người ta gài bẫy, e rằng con đường của mình, cũng sẽ bị ảnh hưởng. Điều này khiến Trịnh Thủ Nghĩa cảm thấy khó có thể chấp nhận được, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Xưởng trưởng Trịnh, tôi về trước đây.
Từ Quân Nhiên thấy sắc mặt Trịnh Thủ Nghĩa, biết rằng kế hoạch của mình đã thành công, Trịnh Thủ Nghĩa bây giờ e rằng rất hiều kỳ, rốt cuộc là ai đâm lén ông ta.
Trịnh Thủ Nghĩa nở nụ cười khó coi, cũng không nói gì khách khí với Từ Quân Nhiên, hai người như vậy từ biệt.
Chờ đến khi Từ Quân Nhiên đi về xong, sắc mặt Trịnh Thủ Nghĩa liền trở nên nham hiểm, gọi chủ nhiệm làm việc trong văn phòng, căn dặn hắn:
- Lập tức điều tra cho tôi, về lời đồn trong huyện, từ đâu mà ra?
Ông ta hiểu nếu không có lửa sao có khói, nếu không có ai đứng sau lưng, Tất Vân Đào sao có thể bị bắt sở hở lớn như vậy chứ?
Nghĩ chút, Trịnh Thủ Nghĩa quyết định đi hỏi cậu em vợ, hơn nữa ông ta cũng nghi ngờ, có phải gần đây Tất Vân Đào đắc tội với ai hay không? Mới bị người ta gài bẫy.
Ngồi xe Jeep về nhà, Trịnh Thủ Nghĩa bảo vợ gọi Tất Vân Đào đến nhà mình.
- Đào, có phải gần đây cậu đắc tội với người nào hay không?
Trịnh Thủ Nghĩa nhìn cậu em vợ mất tự nhiên, mở miệng hỏi Tất Vân Đào.
Nghe anh rể hỏi, Tất Vân Đào ngẩn người, có chút không hiểu nhìn Trịnh Thủ Nghĩa, kinh ngạc nói:
- Anh rể, ý anh nói, có người cố ý hãm hại em?
Trịnh Thủ Nghĩa gật đầu:
- Anh đã cho người đi nghe ngóng, ý bên huyện cục là, vốn dĩ vụ án này không phải họ chủ động tiếp nhận, là cấp trên có người cố ý gây khó dễ, hơn nữa người bị hại lại được người ta động viên, nên người ta mới tiếp nhận vụ án, với lại có người đã đưa hối lộ, lần này chuẩn bị chuyển thành án sắt.
Nghe câu này, sắc mặt Tất Vân Đào liền trở nên trắng bệch, tuy anh ta là tên vô lại, nhưng y biết, cho dù có vênh váo đến đâu cũng sẽ không cách nào đối kháng với cơ quan nhà nước, nếu theo như lời anh rể nói, vậy lần này, e rằng khó mà thoát được.
Bộp một tiếng!
Tất Vân Đào quỳ gối xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận