Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 294: Gặp phải cao nhân.

Một câu nói của ông lão mặc áo sơ mi trắng, dọa Hà Kiến Bình giật mình.
- Tằng Kiến Nhân đến chưa?
Khẩu khí thật lớn đây!
Mặc dù không biết rõ thân phận của đối phương, nhưng Hà Kiến Bình lại biết rõ, người dám trực tiếp gọi thẳng tên của cục trưởng cục công an thành phố Giang Châu, tuyệt đối không thể xem thường.
Đảm nhiệm chức vụ một thời gian dài, thói quen ra lệnh, thói quen quyết định vận mệnh người khác, lòng tự tin vô cùng mạnh mẽ, đây chính là cái được gọi quan uy.
Loại khí thế này, Hà Kiến Bình chỉ có thể cảm nhận được ở cấp trên của mình, cũng chính là Tằng Kiến Nhân cục trưởng cục công an thành phố Giang Châu.
- Ngài là?
Nhìn ông lão, Hà Kiến Bình dò hỏi.
Anh ta cũng không phải là đồ ngốc, vị Bồ Tát này cho dù là lai lịch thế nào, mình đều không thể tùy tiện chọc vào, nhất là dưới tình huống này, trong mắt mọi người xung quanh, người ta rõ ràng là muốn tìm người của cục công an hạch hỏi, bản thân nếu vênh váo tự đắc chọc giận họ, nhỡ đối phương là người mà ngay cả cục trưởng Tằng cũng không dám chọc vào, chẳng phải mình khiến lãnh đạo khó xử sao? Bao năm nay, thành phủ là như thế nào luyện thành, đó chính là trong quá trình hết lần này đến lần khác nhịn không nói, nhịn không hỏi mà luyện thành.
- Tôi họ Trần, vốn làm việc ở Tỉnh ủy.
Người già nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hà Kiến Bình, chậm rãi nói.
Hành tẩu trên quan trường, năng lực phân tích là quan trọng nhất, từ giọng quan trong sương mù và nhìn hành động vô ý phát hiện ra vấn đề thực chất, đây là tố chất cần thiết ở một vị lãnh đạo thành công.
Tuy Hà Kiến Bình không phải quan cao gì, nhưng cũng biết điểm này, vì thế anh ta lập tức liên tưởng đến thân phận của người họ Trần.
Họ Trần, làm việc ở Tỉnh ủy. chỉ mấy chữ ngắn ngủi này, lại để lộ nhiều thông tin hữu ích. Phải biết rằng ông lão nói là làm việc ở Tỉnh ủy. nhưng không phải làm việc ở một bộ ngành nào đó của Tỉnh ủy, lúc người trong quan trường giới thiệu bản thân, thường thường có thói quen, đó chính là nói công việc của mình đơn giản đi, giống như bản thân Hà Kiến Bình, lúc giới thiệu với người khác, thường nói làm việc ở đội cảnh sát hình sự của cục công an thành phố Giang Châu, cũng giống như Từ Quân Nhiên. Lúc người khác giới thiệu hắn, thường nói làm việc ở công xã trấn Lý gia huyện Võ Đức.
Nói trắng ra, là muốn để đơn vị làm việc, cùng địa vị nào đó trong đơn vị công việc của người nào đó nổi bật lên.
Mà chi tiết nhỏ này, người trẻ tuổi vừa mới được phân công đến cơ quan làm việc chắc chắn không chú ý đến, phải biết rằng làm việc trong cơ quan, rất nhiều chuyện không cần vạch trần. Ngầm hiểu lẫn nhau là tình trạng tốt nhất. điều này cần ngộ tính, không ít sinh viên thành tích ưu tú được phân đến cơ quan, vừa đến liền đụng phải đinh, rất nhiều năm đều bò lên từ đáy cơ quan, một nguyên nhân quan trọng trong đó là thiếu ngộ tính đặc hữu trong việc xử lý công việc cơ quan.
Giống Từ Quân Nhiên, sắc mặt lập tức thay đổi. Thấy ánh mắt của ông lão có chút nghiêm túc, bản thân chỉ để Lâm Lệ sai người tận lực gọi mấy lãnh đạo nghỉ hưu không linh hoạt trong đại viện, mục đích tất nhiên là vì muốn làm sự việc lớn hơn, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến, vậy mà kiếm ra được một vị từng là lãnh đạo Tỉnh ủy.
Không hề nghi ngờ. Dám tự giới thiệu như vậy, vậy thì cho thấy. Vị họ Trần này, trước khi nghỉ hưu ít nhất cũng là một vị lãnh đạo cấp phó. Hoặc nói chính xác hơn, ông ta không phải nghỉ hưu, phải gọi là hưu trí mới đúng. Vì trong kết cấu chính trị Trung Hoa, cán bộ tham gia cách mạng sau năm bốn chín rời bỏ cương vị lãnh đạo, gọi là nghỉ hưu, mà tham gia cải cách trước năm bốn chín vì nguyên nhân tuổi tác rời bỏ cương vị công tác mới gọi là hưu trí.
- Vị này là bí thư Tỉnh ủy Trần Thanh Viễn, Bí thư Chu – Chu Đức Lượng năm đó vẫn là cấp dưới của bí thư Trần.
Bên cạnh lập tức có người nhận ra thân phận của ông lão.
Hà Kiến Bình lập tức liền đổi sắc mặt, biểu cảm thoáng cái trở nên đặc sắc. Mà ngay cả Từ Quân Nhiên, lúc đó cùng Kim Thái Nghiên nhìn nhau không nói gì, không thể tưởng được người này vậy mà là Trần Thanh Viễn người đứng đầu Tỉnh ủy tiền nhiệm.
Lâm Lệ đi đến bên cạnh Từ Quân Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Vợ của ông ấy là kỹ sư của phòng mấy móc công nghiệp, sau khi hưu trí hai người vẫn luôn ở trong đại viện.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới chợt hiểu, tên tuổi của Trần Thanh Viễn hắn từng nghe qua, kiếp trước là truyền thuyết, mà kiếp này lại ngẫu nhiên nghe Nghiêm Vọng Tung nhắc qua mấy lần, lúc đầu vị này cũng là chư hầu một phương, chỉ có điều những năm đại loạn vì phản đối cuộc vận động kia nên bị đánh ngã, nhưng dù cho như thế nào, ông vẫn còn nhiều môn sinh bạn cũ trên đàn chính trị Giang Nam, Từ Quân Nhiên biết rõ, lão đại hệ thống chính trị pháp luật của cả nhà Quách Toàn Vĩ chính là cấp dưới cũ của Trần Thanh Viễn, tất nhiên cũng bao gồm Chu Đức Lượng, lúc đầu cho ông là phụ tá phối hợp với nhóm.
Biết được thân phận của Trần Thanh Viễn, Hà Kiến Bình không dám thất lễ, vội vàng cung kính nói:
- Thủ trưởng, chào ngài, chào ngài.
Trần Thanh Viễn nhìn thoáng qua Hà Kiến Bình:
- Tiểu đồng chí xưng hô như thế nào?
Hà Kiến Bình cung kính trả lời:
- Tôi là Hà Kiến Bình, là đội trưởng đại đội điều tra cục công an thành phố.
Nói xong, anh ta chỉ Kim Thái Nghiên nói:
- Đây là phó đại đội trưởng của đại đội chúng tôi, đồng chí Kim Thái Nghiên.
- Kim Thái Nghiên?
Nhìn thoáng qua Kim Thái Nghiên, Trần Thanh Viễn có hơi kinh ngạc hỏi một câu:
- Dân tộc thiểu số?
Kim Thái Nghiên cũng không dám thất lễ, gật gật đầu:
- Đúng ạ, thủ trưởng.
Trần Thanh Viễn mỉm cười, chỉ mấy người lái buôn, nói với Hà Kiến Bình:
- Đồng chí tiểu Hà, các cậu chuẩn bị xử lý mấy người này như thế nào đây!
Trong lòng Hà Kiến Bình lo lắng, giờ khắc này anh ta hận không thể mọc thêm đôi cánh, lập tức rời khỏi nơi này, dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, sự việc lại náo nhiệt đến mức này, muốn chết mà không chết được lại đi trêu chọc người tiền nhiệm đứng đầu Tỉnh ủy, ông lão này tuy đã từ chức mấy chục năm, nhưng ai lại không biết sự tích lúc đầu của Trần Thanh Viễn, lúc Tam phản Ngũ phản, ông lão này nhưng lại bắn chết không ít người, phần tử phạm tội rơi vào tay ông ta, vậy thì thê thảm vô cùng.
Nhưng lúc này, anh ta vẫn cả gan, trả lời:
- Đưa về thẩm vấn nghiêm ngặt, nhất định tìm ra đồng phạm, không để bọn chúng làm hại người dân.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng, Hà Kiến Bình bỗng cảm thấy, mình hình như bỏ sót cái gì.
Trần Thanh Viễn thỏa mãn gật đầu:
- Đồng chí tiểu Hà nói không sai, đã như vậy, thì thế này đi, mấy lão già chúng tôi, quấy rầy cục thành phố Giang Châu rồi.
Nói xong, ông lão nói với Lâm Lệ ở phía sau:
- Tiểu Lâm, cô bảo người đi tìm xe, mấy lão già chúng tôi, đi xem cùng mấy đồng chí thành phố.
Trong ánh mắt hiện lên một vòng sắc lạnh, tiếng của ông lão dần chuyển sang lạnh lẽo:
- Tôi ngược lại muốn nhìn xem, thiên hạ tỉnh Giang Nam, vẫn là của người dân nữa hay không? Tôi còn muốn hỏi đồng chí tiểu Chu một chút, trị an của thành phố Giang Nam như thế nào? Việc trên đường bắt người xảy ra, Chu Đức Lượng người đứng đầu Tỉnh ủy như cậu ta, làm thế nào hoàn thành dặn dò của Trưng Ương!
Với lai lịch và tuổi tác của ông ta, đương nhiên có tư cách hỏi những câu như vậy trước mặt Chu Đức Lượng, đừng nói là Chu Đức Lượng, cho dù là Trung Ương, lai lịch của Trần Thanh Viễn cũng quyết định được ông có thể hỏi những lời như thế trước bất kỳ người nào của bất kỳ bộ ngành nào.
Có một số người, chỉ cần họ sống một ngày, sẽ có tư cách!
Lúc này Hà Kiến Bình đã nhận mệnh, ban ngày ban mặt, trước mặt nhiều lãnh đạo như thế này, căn bản anh ta không có quyền khống chế sự việc, có Trần Thanh Viễn, thì có người nào dám khoe khoang trước mặt ông ta? Cho dù là quyền lực hay là tư cách, vị đứng đầu tiền nhiệm Tỉnh ủy Giang nam này, đều có đủ năng lực áp chế mỗi người có mặt ở hiện trường.
Cho nên, Hà Kiến Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn thông báo của Trần Thanh Viễn, chỉ lát sau, mấy chiếc xe con chạy tới, một nhóm cán bộ kỳ cựu lên xe, thậm chí Lâm Lệ còn gọi mấy cảnh sát nhân dân trong đồn cảnh sát qua, dù sao khoảng cách nơi đây với đồn công an địa phương cũng không xa, mấy người cảnh sát nhân dân cũng nhận ra thân phận của Trần Thanh Viễn, vừa nghe nói ông lão muốn đến cục thành phố, vội vỗ ngực cam đoan bảo vệ toàn bộ hành trình. Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên ngược lại, dường như trở thành người ngoài cuộc.
Hà Kiến Bình cùng Kim Thái Nghiên lên chiếc xe cảnh sát do anh ta lái đến, ba tên tội phạm kia bị áp tải lên xe cảnh sát khác nhau.
Đúng vậy, vì sợ bọn chúng thống nhất lời khai, Trần Thanh Viễn ra lệnh một tiếng, hai người phụ nữ trong số ba tên tội phạm kia, bị áp tải lên xe con, ngồi cũng mấy vị lãnh đạo già, chỉ có điều trong mỗi chiếc xe, còn có một vị cảnh sát nhân dân trông chừng họ.
Mà tên lái buôn nam kia, thì bị Kim Thái Nghiên dùng súng dí lên đầu, ngồi ở sau lưng Hà Kiến Bình.
Mắt thấy mọi người đều đã lên xe, Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên lặng lẽ gật đầu với nhau, lúc này mới chuẩn bị quay người rời đi, lại không nghĩ đến Trần Thanh Viễn lúc này mở miệng:
- Người trẻ tuổi, nếu có thời gian, hay theo ta nói chuyện phiếm vài câu, thế nào?
Từ Quân Nhiên nghe vậy lập tức sững sờ, nhưng hắn từ lúc Trần Thanh Viễn xuất hiện, liền hạ quyết tâm muốn ẩn núp, sự việc đã làm lớn theo ý của mình, vậy bảo đảm là Hà Kiến Bình không có cách nào giở trò bên trong, mình cũng có thể thành công rút lui, nhưng bây giờ xem ra, dường như Trần Thanh Viễn có chuyện muốn nói với mình.
Trong lòng nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên cũng không để lộ biểu cảm gì cười nói với Trần Thanh Viễn:
- Bí thư Trần, tôi không đi được chứ?
Thấy bộ dáng cẩn thận của Từ Quân Nhiên, Trần Thanh Viễn mỉm cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra biểu tình cổ quái:
- Sợ cái gì? Lão già ta cũng không phải cọp, không ăn thịt ngươi.
Từ Quân Nhiên cười khổ một hồi, thầm nghĩ ngài tuy là hổ đã rụng răng, nhưng cũng là cọp thật sự mà.
Nhưng nếu người ta đã nói như vậy, hắn tất nhiên cũng không nên quá sĩ diện, chỉ đành gật đầu:
- Vậy thì tôi ngồi một xe với ngài.
Xe của Trần Thanh Viễn là một chiếc xe hồng kỳ trong nước, dường như một đời lãnh đạo đều rất trung thành với loại xe này, Từ Quân Nhiên thấy mấy người Tôn Chấn An đều ngồi loại xe này, ở Thủ đô, lãnh đão cấp cao đều dùng xe này, còn mấy loại xe con Audi, Mercesdes-Benz, mới dần dần xuất hiện sau thập niên 90.
Trong xe chỉ có một người lái xe và một thư kí, thêm hai người Trần Thanh Viễn và Từ Quân Nhiên.
- Ha ha, tôi già rồi, có lúc đặc biệt thích quan sát, tiểu đồng chí, cậu quen biết Lâm Lệ.
Một câu của Trần Thanh Viễn, khiến Từ Quân Nhiên sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận