Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 298: Vào Thủ đô.

Phải thừa nhận rằng, Chu Đức Lượng không phải người xấu. Điểm này Từ Quân Nhiên cũng không phủ nhận, nếu Chu Đức Lượng là người xấu, cũng sẽ không ngồi được vị trí ngày hôm nay.
Nhưng, thế giới này không phải chỉ có người xấu mới có thủ đoạn và âm mưu, người tốt cũng sẽ làm như vậy. Thứ gọi là lòng dạ, trước nay không bao gồm bất kì nghĩa tốt hay nghĩa xấu. Đối với sự thành công của một nhà chính trị, nếu không có lòng dạ sẽ không thể đảm bảo được ông ta Chu Đức Lượng có thể quản lý tỉnh Giang Nam rộng lớn mười mấy năm, nếu thật là ậy, chỉ sợ Trung ương cũng không chấp nhận.
Cho nên, Chu Đức Lượng đề xuất để Từ Quân Nhiên làm thư ký cho mình, trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, chỉ sợ ông ta cũng có tính toán cho riêng mình.
Dùng lời của Từ Quân Nhiên để nói, ngay cả một người trì độn như Kim Thái Nghiên cũng nhìn ra được quan hệ giữa anh và Tôn Trấn An không đơn giản, lão yêu tinh như Chu Đức Lượng, bước ra xã hội bao lâu nay sao lại không nhìn ra được là có vấn đề chứ?
Đáp án là không thể nào!
Từ Quân Nhiên không tin chuyện năm đó Tôn Tĩnh Văn bỏ nhà ra đi, Chu Đức Lượng không hề hay biết gì, cho dù ông không có một chút tin tức nào, nhưng đừng quên, Tôn Tĩnh Văn Tôn Tĩnh Vân chỉ khác có một chữ, hơn nữa Chu Đức Lượng là cấp dưới lâu năm của Tôn lão, là người có đầu óc, có lẽ cũng đoán ra được sự thật chuyện này.
Giống như Hô Diên Ngạo Ba trước mặt, Từ Quân Nhiên không dám khẳng định, Hô Diên Ngạo Ba chắc chắn đã đoán ra chân tướng sự việc, nhưng hắn không hề để lộ ra. Cùng một đạo lý, chỉ sợ Chu Đức Lượng có lẽ cũng biết sự thật này. Nếu đã như vậy, vậy ông đề xuất để Từ Quân Nhiên làm thư ký của ông ta, việc này đáng để bàn bạc đây.
Rốt cuộc là tranh thủ tạo thiện cảm với Tôn gia hay là bắt lấy kẻ cầm đầu của Tôn Gia?
Hoặc là, ông ta tính dựa vào phương thức này, lôi kéo Hô Diên Ngạo Ba, hơn nữa ai cũng biết Hô Diên Ngạo Ba rất xem trọng Từ Quân Nhiên, trong trụ sở tỉnh ủy thậm chí còn đưa cả tin tức con gái bí thư Hô Diên cùng với một cán bộ cấp khoa của Toàn Châu yêu nhau (đây là lời nói đùa của Triệu Phù Sinh và Từ Quân Nhiên.)
Bất kể là gì, Từ Quân nhiên đều dám cam đoan, vị bí thư Chu này, tuyệt đối không phải người hiền lành như vẻ mặt đâu.
Một nhà chính trị gia trưởng thành, ở sâu trong lòng có lẽ có một lý tưởng to lớn. Nhưng bọn họ ngoài biết được lý tưởng từ lâu, còn phủ thêm một áo khoát màu xám.
Cho nên trong khi Từ Quân Nhiên nghỉ thông suốt điều này, lập tức quyết định một việc, đó chính là nhanh chóng rời khỏi tỉnh thành, hắn phải nhanh chóng rời khỏi thành phố này, ván cờ của đại lão tỉnh bộ, không phải là việc mà một nhân vật nhỏ bé có thể bước vào, làm lính phải có giác ngộ của người lính, nhưng lại không có loại giác ngộ gọi là hy sinh.
Đương nhiên những lời này hắn sẽ không nói trước mặt Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên không có nhàm chán như vậy, phải dạy một đại lão cán bộ tỉnh bộ phải làm việc như thế nào, từ đầu đến cuối, bao gồm vụ án của Hà kiến Bình, Từ Quân Nhiên đều đề xuất ra cách của mình với lãnh đạo, còn việc có tiếp thu hay không, đó là chuyện của lãnh đạo.
Hô Diên Ngạo Ba nhìn Từ Quân Nhiên:
- Nếu cậu đã bận việc, vậy thì đi đi.
Dừng một chút, Hô Diên Ngạo Ba lại nói một cách sâu xa:
- Đoán chừng đợi cậu từ thành phố quay về, chuyện bên này có lẽ cũng nên kết thúc rồi.
Đến bước đường này, rất nhiều chuyện lộ ra bên ngoài, cũng có thể thấy rõ bản chất sự việc. Dưới góc nhìn của Hô Diên Ngạo Ba, cho dù thân phận của Từ Quân Nhiên là gì, là huyết mạch của Tôn gia cũng được, hay là cán bộ Tào Hệ xem trọng cũng được, đối với điểm tốt của Từ Quân Nhiên, Hô Diên Ngạo Ba tin rằng, Từ Quân Nhiên chắc chắn đã ghi nhớ trong lòng.
Chốn quan trường nợ tình người không dễ trả, điểm này cho dù là Hô Diên Ngạo Ba hay Từ Quân Nhiên, đểu hiểu rõ.
Sau khi rời khỏi tỉnh ủy, Từ Quân Nhiên tìm một nơi nào đó gọi điện cho nhà Trịnh Vũ Thành, bảo vợ của Trịnh Vũ Thành nói với anh ta, buổi tối không được đi ra ngoài, mình có chuyện tìm anh ta.
Buổi tối, Từ Quân Nhiên đến nhà Trịnh Vũ Thành lần nữa, bàn bạc với Trịnh Vũ Thành một chút, hai người quyết định ngày hôm sau tập hợp nhân lực, trực tiếp đi thẳng tới thủ đô.
Từ Quân Nhiên chưa nói chuyện này với Kim Thái Nghiên. Bây giờ bản án buôn lậu đó, đã dần dần truyền đến những nhân vật lớn ở tỉnh ủy, từ góc độ của Từ Quân Nhiên, hắn tất nhiên hy vọng Kim Thái Nghiên hay là bản thân mình, liên quan đến chuyện này càng ít càng tốt.
Lúc xe lửa từ từ lăn bánh, Trịnh Vũ Thành ngồi trước mặt Từ Quân Nhiên, người nằm trong khoang không nhiều, Trịnh Vũ Thành cười nói:
- Thật không ngờ, chúng ta lại phải đến đài truyền hình thủ đô làm quảng cáo.
Trước khi xe lăn bánh, cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng nói kế hoạch của mình cho Trịnh Vũ Thành nghe, nghe được hắn đặt chủ kiến của mình ở đài truyền hình thủ đô, Trịnh Vũ Thành liền kinh ngạc thiếu chút nữa ngất đi, không nói không được, lá gan Từ Quân Nhiên quá lớn, đài truyền hình Trung ương, đâu phải một người làm trong công xã nhỏ bé Lý gia như hắn nói vào là vào sao?
Nhưng, bất kể nói thế nào, trình độ và ánh mắt của Từ Quân Nhiên, trải qua bao nhiêu chuyện, đã chứng minh rõ ràng, cho nên ban dầu Trịnh Vũ Thành nghi ngờ, nhưng ngược lại tỏ vẻ đồng ý, bởi vì anh ta biết, người như Từ Quân Nhiên từ trước đến nay đều như vậy, một khi quyết định, bất luận như thế nào cũng không thể thay đổi chủ kiến của hắn.
Từ Quân Nhiên cười, hắn tất nhiên sẽ không nói với Trịnh Vũ Thành, tuy đài truyền hình Trung ương từ trước đến nay đều đứng trên cao, nhìn như không thể nào xâm nhập được, nhưng sau đó trào lưu kinh tế hàng hóa càng ngày càng lớn phát triển không ngừng, cuối cùng đài truyền hình Trung ương cũng phải từ bỏ sự cao ngạo của mình, lúc bắt đầu tiếp nhận quảng cáo, không những cho phép doanh nghiệp quảng cáo bước vào đài truyền hình, đồng thời trong tiết mục, dần dần tăng cường phát quảng cáo, từ đó đạt được lợi nhuận đáng kể.
Một bên tuyên truyền quảng cáo, một bên hấp thụ ánh sáng màn đen, đây là điều mà những đài truyền hình sau này làm rất nhiều.
- Bí thư Từ, nghe nói cậu phải rời khỏi công xã rồi?
Một người trẻ tuổi nằm giường giữa bỗng nhiên mở miệng nói, anh ta là một cán bộ làm trong văn phòng công xã ở trấn Lý gia, lúc đầu bị Từ Quân Nhiên điều đến xưởng rượu tiêu thụ hàng hóa, xem trọng nhất chính là sự thông minh trẻ tuổi của người trẻ tuổi, có bốc đồng, đầu óc linh hoạt, lúc này câu hỏi được đặt ra, tất nhiên cũng là vấn đề mọi người quan tâm. Hơn nữa, xưởng rượu là do một tay Từ Quân Nhiên gây dựng, nói một cách khiêm tốn, tiền đồ của Từ Quân Nhiên sẽ liên quan đến lòng tin của rất nhiều trong xưởng rượu.
Sự thật chính là như vậy, cho dù là hạng mục có tiền đồ như thế nào, đều có liên quan mật thiết đến người khởi xướng hạng mục, đây chính là quy tắc của quan trường. ví dụ như xưởng rượu này của công xã trấn Lý gia, là do một mình Từ Quân Nhiên lúc đó dốc sức gây dựng nên, nói trắng ra, xưởng rượu này làm ăn được, là công lao của Từ Quân Nhiên, cho dù hắn đã thăng chức rời khỏi đây, khi mọi người nhắc đến vấn đề này, đều sẽ nhắc đến công lao của Từ Quân Nhiên. Tất nhiên, tiền đề này là do Từ Quân Nhiên hắn muốn ca vang thẳng tiến trên con đường làm quan.
Mặt khác, nếu con đường làm quan của Từ Quân Nhiên gặp trở ngại, vậy việc này, chỉ sợ cũng sẽ mờ nhạt.
Đây là quan hệ gắn bó sinh tồn, con đường làm quan của Từ Quân Nhiên không ngừng thẳng tiến, người kế nhiệm không thể đánh vào mặt hắn, đối với việc anh làm hạng mục này, cũng phải được coi trọng nhất định, cho dù không coi trọng, cũng không nên động chạm đến, nhưng nếu như Từ Quân Nhiên như bây giờ gặp hoàn cảnh khó khăn, đối với xưởng rượu, không phải việc tốt lành gì. Hơn nữa cả huyện đều biết, xưởng rượu của huyện trước đây được công xã Lý gia nhận thầu, trở nên như bây giờ, là do một mình Từ Quân nhiên đứng sau thúc đẩy, nếu Từ Quân Nhiên rớt đài, vậy không phải nghĩa là, mức độ xem trọng xưởng rượu ở trong huyện và công xã cũng phải giảm thấp xuống đến mức nào đây?
Nghe được vấn đề của người kia, Từ Quân nhiên cười cười, ánh mắt đảo qua trong khoang, bỗng nhiên phát hiện tính cả Trịnh Vũ Thành, tất cả người trong khoang đều nhìn mình với vẻ mặt mong chờ, rõ ràng vấn đề này đối với mọi người rất quan trọng, bọn họ đều rất mong chờ đáp án này.
Bưng ly nước ở trước mặt uống một ngụm, Từ Quân Nhiên thấm họng nói:
- Ước chừng sau tết âm lịch, tôi có thể sẽ bị điều đến Thủ đô rồi.
Tất cả mọi người đều sửng sờ, lộ vẻ thất vọng, nhưng Từ Quân Nhiên xoay chuyển lời nói:
- Nhưng mà, trong huyện lập tức có một vị chủ tịch huyện mới, mấy hôm trước tôi có gặp qua, tôi cam đoan chủ tịch huyện mới này, xưởng rượu công xã trấn Lý gia sẽ được xem như trọng điểm để nâng đỡ hạng mục này!
Cái gọi là chủ tịch huyện mới, chính là chỉ Lưu Bân. Chu Đức Lượng đứng trước mặt Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Trấn An, đề xuất để Lưu Bân đến huyện Võ Đức làm chủ tịch huyện mới, chuyện này trước khi Từ Quân Nhiên sắp lên xe lửa, có nói qua với Triệu Phù Sinh khi đi tiễn hắn, Triệu Phù Sinh bày tỏ, chiều hôm qua hội nghị thư ký văn phòng, bí thư Chu đã đề xuất việc này, không có người phản đối, chuyện Lưu Bân đến huyện Võ Đức làm chủ tịch huyện mới, có đến tám chín người trong số mười người chắc chắn như định đóng cột rồi.
Có tin tức này, Từ Quân Nhiên mới dám đối mặt vỗ ngực với bọn người Trịnh Vũ Thành, bởi vì hắn biết rõ, Lưu Bân là một người thông minh, tất nhiên sẽ biết rõ tầm quan trọng của công xã trấn Lý gia đối với mình, cũng biết được công xưởng công xã trấn Lý gia có ý nghĩa đối với tương lai của cả huyện Võ Đức, hơn nữa là một cánh tay bên cạnh người đứng đầu trong huyện ủy, điểm ấy ánh mắt và kiến thức Lưu Bân vẫn phải có. Đây cũng là điểm mạnh của hắn đối với Tần Quốc Đồng hay thậm chí là bọn người Dương Duy Thiên, bởi vì con người chỉ có đứng trên cao, mới có thể nhìn ra càng xa một chút.
Chỉ cần Lưu Bân không ngốc, anh ta có thể nhìn ra được, trong tình huống hôm nay, chỉ cần anh ta tóm được mấy xưởng công xã trấn Lý gia, sau này sẽ có một chiến tích lớn. Tuy nói hạng mục này là do Từ Quân Nhiên tạo ra, nhưng nếu làm việc thích đáng, hoàn toàn có thể tiếp tục phát triển huyện Võ Đức, đến lúc đó tạo ra thành tích, Lưu Bân trực tiếp lên làm phó phòng cũng không phải không có khả năng.
Nói trắng ra, Lưu Bân đến huyện Võ Đức, không chỉ vì Chu Đức Lượng muốn rèn luyện anh ta, mà còn có ý đánh bóng.
Chỉ có điều nội hàm này, bây giờ vẫn chưa có mấy người nhìn ra được.
Mấy người trẻ tuổi nghe được lời nói của Từ Quân Nhiên càng thêm vững tin, hơn nữa Từ Quân Nhiên nói như vậy, rõ ràng là có quan hệ với chủ tịch huyện mới này, đến lúc đó xưởng rượu sẽ không còn sợ gì nữa rồi.
Nhưng sắc mặt Trịnh Vũ Thành không có thay đổi, đợi đến khi mấy người đó đi ăn cơm, anh ta mới thấp giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, có phải trong thành phố có người muốn động tới cậu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận