Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 623: Phiền phức đầu tiên sau khi nhậm chức.

Không thể không nói, những năm gần đây tuy thông tin không phát triển lắm, nhưng vẫn có những kênh thông tin nhất định, chắc hẳn Từ Quân Nhiên cũng không ngờ rằng, mình vừa mới đến huyện Nhân Xuyên chưa được bao lâu, đã có người quan tâm đến lai lịch của mình.
Trong phòng họp mọi người tụm năm tụm bảy, nhỏ giọng bàn luận về tình hình trong huyện gần đây.
Hôm nay Lý Đức Minh đến với tư cách lãnh đạo thành ủy, cùng Bạch Lâm Bí thư huyện ủy Nhân Xuyên chầm chậm bước ra ra khỏi phòng nghỉ.
- Lão Bạch, anh đấy, không phải đã nói rồi sao, tình hình đồng chí Từ Quân Nhiên, tôi cũng không nắm rõ lắm.
Nhìn thoáng qua Bạch Lâm đang ở bên cạnh mình thỉnh thoảng nhỏ giọng hỏi thăm về tình hình Từ Quân Nhiên, Lý Đức Minh bất đắc dĩ nói.
Bạch Lâm từng làm việc chung với Lý Đức Minh một thời gian, quan hệ khá tốt, cho nên gã dựa vào quan hệ này, không ngừng nói bóng nói gió, hy vọng có thể thăm dò được bối cảnh của Từ Quân Nhiên từ Lý Đức Minh, tuy nhiên khiến cho gã phải thất vọng là, hình như Lý Đức Minh cũng không biết gì nhiều về vị Chủ tịch huyện mới này.
Bình tĩnh xem xét, Bạch Lâm vẫn luôn có thái độ rất thiện ý đối với Từ Quân Nhiên, vì Từ Quân Nhiên là cán bộ được Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy trực tiếp điều xuống, trong suy nghĩ của Bạch Lâm, nếu Từ Quân Nhiên từ trên tỉnh xuống, vậy chứng tỏ hắn có lai lịch nhất định. Mấy ngày nay Bạch Lâm vẫn luôn nghiền ngẫm về con người Từ Quân Nhiên, vì ở trên tỉnh gã không có quan hệ gì, cho nên không thể biết rõ được lai lịch của Từ Quân Nhiên, chỉ có thể nghiên cứu từ bản lý lịch của Từ Quân Nhiên, điều này khiến gã rất khó chịu, một Chủ tịch huyện mới đến, mà gã lại không biết đây là người như thế nào, chuyện này đối với Bạch Lâm mà nói đúng là chuyện không thể tha thứ được.
Nhìn từ bản lý lịch, tốc độ thăng chức của Từ Quân Nhiên này khiến cho Bạch Lâm phải hoảng sợ, thời gian tham chính chưa đến bốn năm, từ một cán bộ bình thường đã một bước lên mây ngồi lên vị trí lãnh đạo cấp ban huyện, tất nhiên ở đây hắn cũng có ưu thế thành tích học tập cao, đồng thời cũng có những điểm khiến người ta không thể không bất ngờ là, dù sao một thanh niên không bối cảnh, không môn không phái làm chỗ dựa, nếu đi đến được địa vị như ngày hôm nay, thực sự giống như truyện ngàn lẻ một đêm.
Mấu chốt là, từ bản sơ yếu lý lịch kia, Bạch Lâm ngửi thấy mùi không bình thường, nên biết là gã đã lăn lộn trong chốn quan trường vài chục năm, thực sự đã hiểu rất rõ một vài thủ đoạn thăng tiến. Trước kia Từ Quân Nhiên đảm nhiệm chức vụ Bí thư huyện ủy huyện Phú Lạc, tuy không biết rõ về huyện Phú Lạc, nhưng gã cũng biết đó là một địa phương ở thành phố Song Tề, so với Đan Giang, thành phố Song Tề rất lớn, bởi vậy, từ huyện Phú Lạc mà muốn thăng chức lên thành ủy Song Tề, độ khó rất lớn.
Nhưng, vấn đề này lại không xảy ra ở thành phố Đan Giang. Là một thành phố loại nhỏ, tuy về cấp bậc hành chính thành phố Đan Giang và thành phố Song Tề giống nhau, nhưng những người đứng đầu của các quận huyện trực thuộc thành phố Đan Giang nếu thăng chức tiếp, hầu hết đều là Phó chủ tịch thành phố.
Nói cách khác, chỉ cần Từ Quân Nhiên an tâm làm việc ở huyện Nhân Xuyên vài năm, nói không chừng sẽ thăng tiến thẳng lên cán bộ cấp sở.
- Tính toán hay lắm!
Bạch Lâm giao hoạt như quỷ cũng không khỏi thán phục cao nhân đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, lần thăng tiến này, đã đưa thẳng hắn từ một cán bộ cấp ban trở thành cấp sở, hơn nữa người thường gần như không thể nhìn thấy những uẩn khúc bên trong.
Lúc này, Từ Quân Nhiên đang cùng Đặng Văn Binh bước ra khỏi văn phòng Chủ tịch huyện, mấy người cùng tụ tập, vây quanh Lý Đức Minh đến đại lễ đường của Huyện ủy.
Vừa đi vừa trò chuyện, Từ Quân Nhiên mới biết, trước kia Lý Đức Minh từng giữ chức Phó bí thư huyện ủy huyện Nhân Xuyên, sao đó được điều đến làm Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Đan Giang, không ngờ con đường làm quan đột một bước lên mây, được một vị lãnh đạo lớn coi trọng, dần dần ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay. Các cán bộ huyện Nhân Xuyên không ít người đã từng làm việc chung với y, dĩ nhiên cũng rất quen thuộc.
Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm hai người một trái một phải ngồi hai bên Lý Đức Minh, Bạch Lâm nhẹ nhàng gõ microphone, hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Trước khi đến đây Từ Quân Nhiên đã có chủ ý, trước khi hiểu rõ tình hình thật sự của huyện Nhân Xuyên, mình nhất định phải thu mình một chút, dù sao cũng chưa quen với cuộc sống nơi đây, cho dù trong lòng có kế hoạch to lớn thế nào, cũng phải đợi hiểu được tình hình huyện Nhân Xuyên đã rồi mới có thể hành động.
Mỉm cười ngồi ở đó, ánh mắt Từ Quân Nhiên đảo qua từng người bên dưới.
Quan sát những cán bộ này cũng là một công tác điều tra rất tốt, Từ Quân Nhiên biết mình đến đây tay trắng, trước khi hiểu được bản lĩnh của những cán bộ bên dưới chắc chắn sẽ không có bất kỳ hành động gì, chớ đừng nói chi là nhiệm vụ quan trọng hiện nay của mình là tìm hiểu tâm tính của các cán bộ huyện Nhân Xuyên.
Sau khi quan sát tỉ mỉ một lúc, Từ Quân Nhiên phát hiện những người này gần như không để ý lắm đến vị Chủ tịch huyện mới đến là hắn, hoặc có thể nói, trên khuôn mặt của những cán bộ này, Từ Quân Nhiên không hề cảm nhận được tinh thần hăng hái tiến lên.
Cuộc họp do Bạch Lâm chủ trì, gã lớn tiếng tuyên bố nội dung thảo luận của cuộc họp ngày hôm nay, cuối cùng mới nói:
- Tiếp theo xin mời Bí thư Lý Đức Minh của thành ủy tuyên bố quyết định bổ nhiệm nhân sự của chính quyền Thành ủy.
Lý Đức Minh ho khan một tiếng, ánh mắt quét khắp phòng họp một lần, cuối cùng bắt đầu đọc văn kiện của thành ủy, đối với việc điều động Từ Quân Nhiên đến nhậm chức Chủ tịch huyện huyện Nhân Xuyên có nói rõ, yêu cầu bộ máy huyện Nhân Xuyên phải đoàn kết, coi trọng đại cục, đoàn kết một lòng để làm tốt công tác.
Việc bổ nhiệm Từ Quân Nhiên chỉ đọc một lát là xong. Dù sao với tình hình của Từ Quân Nhiên hiện nay mà nói, Phó bí thư huyện ủy là thật đánh thật, nhưng muốn lấy chữ thay mặt Chủ tịch huyện kia đi thì phải để Đại hội đại biểu nhân dân tiến hành tuyển cử.
Chủ nhiệm của Đại hội đại biểu nhân dân do Bạch Lâm kiêm nhiệm, Từ Quân Nhiên biết mình không thể nào tranh quyền được như lúc ở huyện Phú Lạc, giờ phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Bạch Lâm mới được.
Bạch Lâm lại một lần nữa thể hiện thiện ý, sau khi nghe xong bổ nhiệm của Từ Quân Nhiên, trong cuộc họp gã bày tỏ sự hoan ngênh đối với Từ Quân Nhiên, đồng thời tỏ vẻ sẽ tích cực ủng hộ Ủy ban nhân dân huyện triển khai công tác, giành được những nấc thang mới trong chỉ tiêu kinh tế của huyện Nhân Xuyên.
Đến phiên Từ Quân Nhiên phát biểu, Từ Quân Nhiên nói:
- Các đồng chí, cấp trên đã sắp xếp tôi đến nhậm chức Chủ tịch huyện huyện Nhân Xuyên, đây là sự tín nhiệm của cấp trên đối với tôi, tại đây tôi muốn nói rằng, tôi nhất định sẽ đoàn kết với huyện ủy, tích cực triển khai các dự án công tác. Các đồng chí, lần này đến huyện Nhân Xuyên, cảm xúc của tôi rất sâu sắc, giao thông của huyện Nhân Xuyên đã trở thành nút cổ chai gò bó sự phát triển của toàn huyện, chuyện đầu tiên khi tôi nhậm chức không phải là sửa lại đường quốc lộ nối với bên ngoài.
Trước khi đến đây Từ Quân Nhiên vốn không định nói quá nhiều, nhưng trên đường đến đây sau khi nhìn thấy tình hình lạc hậu của huyện Nhân Xuyên đã khiến hắn có ý thức trách nhiệm cực mạnh, nếu không làm vài việc thật sự cho huyện Nhân Xuyên, trong lòng hắn sẽ rất bất an.
Thấy Từ Quân Nhiên đứng trên bục nói chuyện, hầu hết những người bên dưới đều coi như gió thoảng qua tai, không coi trọng gì lắm. Gần như không ai tin những gì hắn nói, những lãnh đạo trước đây ai mà chẳng tuyên bố đủ các khẩu hiệu, kết quả chẳng giải quyết được gì, có vài đồng chí trong lòng thầm than, thanh niên đúng là thiếu kiên nhẫn, cứ khoác lác luôn mồn, đến lúc đó không làm được chẳng phải tự vả vào miệng mình.
Mấy chuyện này nói ra thì dễ, làm lại chẳng hề đơn giản, như những lời Từ Quân Nhiên đang nói kia, trông dõng dạc vậy đấy, nhưng trong mắt cán bộ huyện Nhân Xuyên này, vị Chủ tịch huyện đại nhân mới đến này, tám chín mươi phần trăm là chỉ thấy mới lạ nhất thời mà thôi, đến khi hắn thật sự hiểu được tình hình huyện Nhân Xuyên rồi, e là chẳng thể nói ra được những lời đó nữa.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Lý Đức Minh cau mày, nhìn về phía Bạch Lâm:
- Lão Bạch, chuyện gì xảy ra vậy?
Về tình về lý, y là lãnh đạo cấp bậc cao nhất ở đây, nhất định phải hỏi về chuyện này.
Bạch Lâm cũng hơi kinh ngạc, nhìn ra ngoài, khó hiểu lắc đầu:
- Bí thư Lý, tôi cũng không rõ lắm. Để tôi cho người ra ngoài hỏi.
Hôm nay có lãnh đạo thành ủy dẫn Chủ tịch huyện mới nhậm chức đến, Bạch Lâm không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không, để chuyện này truyền lên thành phố, lãnh đạo thành ủy sẽ nhìn nhận mình thế nào? Một Bí thư huyện ủy ngay cả cục diện trong huyện cũng không nắm được, không phải người đứng đầu đạt yêu cầu.
Chỉ một lát sau, Đặng Văn Binh mặt mũi tái mét đi đến, ghé tai Bạch Lâm thầm thì một lúc, sắc mặt Bạch Lâm cũng trở nên khó coi.
- Bí thư Lý, công nhân xưởng dây đay đang làm loạn.
- Xưởng dây đay?
Lý Đức Minh hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Lâm, kinh ngạc hỏi:
- Xưởng dây đay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bạch Lâm cười khổ:
- Bí thư, xưởng dây đay huyện chúng tôi đã hơn nửa năm nay chưa phát lương, tài chính trong huyện đang căng thẳng, không dư tiền để trợ giúp xưởng vượt qua cửa ải khó khăn này. Đám công nhân không biết nghe ngóng ở đâu mà biết được chuyện có lãnh đạo thành phố xuống huyện, nên tự tìm đến đòi được giải thích.
Vẻ mặt Lý Đức Minh trở nên khó coi, nhìn về phía Bạch Lâm:
- Đồng chí Bạch Lâm, chuyện này, tôi thấy huyện ủy huyện Nhân Xuyên các anh có trách nhiệm đấy!
Vẻ mặt Bạch Lâm rất bất đắc dĩ, gã thật sự không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, làm loạn đến nước này, thấy cuộc họp không thể nào tiếp tục được nữa.
Từ Quân Nhiên ở cạnh nghe hai người nói chuyện, lấy tay che microphone, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Lý, Bí thư Bạch, chuyện này là vấn đề doanh nghiệp của xã trấn, tôi thấy để tôi ra mặt xử lý đi, hai vị lãnh đạo thấy thế nào?
Dù nói thế nào, hôm nay sau khi đã đọc xong bổ nhiệm của thành ủy, mình đã là Chủ tịch huyện huyện Nhân Xuyên rồi, xảy ra chuyện như vậy, Từ Quân Nhiên không có lý do gì để trốn tránh.
Bạch Lâm và Lý Đức Minh liếc nhìn nhau, không dám mở miệng, dù sao chuyện này xảy ra không phải lúc Từ Quân Nhiên tại nhiệm, là vấn đề còn sót lại của bộ máy tiền nhiệm, gã thật sự không dám nói gì. Lý Đức Minh suy nghĩ, gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đã là chủ tịch huyện rồi, vậy thì chuyện này cậu cũng đành phải gánh trách nhiệm. Nhất định phải xử lý cho thích đáng, nhớ để ý cảm xúc của đám công nhân.
Thời đại này công nhân vẫn rất được coi trọng, công xưởng là của nhà nước, xảy ra vấn đề, dĩ nhiên chính phủ phải nghĩ cách giải quyết.
Từ Quân Nhiên gật đầu, trong lòng nhớ đến những người phải nghỉ việc sau này, bây giờ công nhân biết không được phát lương thì tìm chính phủ, những công nhân phải nghỉ việc sau này thì sao?
Nghĩ đến những chuyện này, Từ Quân Nhiên cất bước theo Đặng Văn Binh ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa tòa nhà, đã thấy một đám người đang chặn ở cổng ra vào, đếm sơ cũng phải vài trăm người.
Cau mày, nhìn một vài cảnh sát đang chặn ở cổng, Từ Quân Nhiên quay đầu khẽ quát Đặng Văn Binh:
- Làm bừa! Ai bảo các đồng chí công an đến? các anh làm như vậy sẽ khiến các công nhân nghĩ sao?
Giờ trong lòng hắn hận không thể đạp chết người đã cho phong tỏa cổng vào kia, lẽ nào là đầu heo hay sao? Đám công nhân này chặn trước tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện ủy là vì muốn có lời giải thích từ chính phủ, cảm xúc vốn đã rất kích động rồi, kết quả còn gọi bao nhiêu là cảnh sát đến đây, chẳng phải lại khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn sao?
Sắc mặt Đặng Văn Binh cũng rất khó coi, nghe vậy vội vẫy tay gọi người tới, thấp giọng dặn dò vài câu, người kia bèn chạy khỏi đây, nhìn bộ dạng có vẻ đi thông báo với người của đồn cảnh sát rời đi.
Chỉ một lát sau, các cảnh sát vây trước cổng rời đi, có người đưa cho Từ Quân Nhiên một chiếc loa lớn, Từ Quân Nhiên đứng trên bậc thang, dùng hết sức nói lớn:
- Các bạn công nhân, các cụ già các bạn trẻ, có chuyện gì mọi người từ từ nói…
Trong đám đông có người hét lớn:
- Cút đi, gọi Bạch Lâm ra đây!
- Không phải có quan lớn thành phố xuống sao? Bảo quan lớn ra đây!
- Đúng, tìm ai nói biết giữ lời ra đây, không là chúng tôi đánh vào trong đấy!
Từ Quân Nhiên nhướn mày, chỉ nghe thấy Đặng Văn Binh lớn tiếng nói với đám công nhân:
- Đây là Chủ tịch huyện Từ mới tới, mọi người đừng làm ồn lên nữa, có gì có thể nói với Chủ tịch huyện!
Sửng sờ một lúc, Từ Quân Nhiên thâm ý nhìn thoáng qua Đặng Văn Binh, cầm loa lớn, lớn tiếng nói:
- Tôi là Chủ tịch huyện mới đến Từ Quân Nhiên, mọi người có yêu cầu gì, có thể nói với tôi!
Đám người lập tức im lặng.
Chủ tịch huyện?
Tất cả mọi người đều nhìn Từ Quân Nhiên bằng vẻ mặt không dám tin, những công nhân kia căn bản không thể tưởng được, thanh niên trẻ tuổi họ vốn cho rằng được huyện hoặc lãnh đạo thành phố cử ra để lừa gạt họ, lại là Chủ tịch huyện tân nhiệm.
Người của thời đại này vẫn rất sợ những người làm quan, nhất là Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ở một thị trấn mà nói, là đại nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh.
Tục ngữ nói, huyện lệnh diệt môn, đối với bất kỳ dân chúng bình thường nào mà nói, Chủ tịch huyện không phải là người mình tùy tiện đắc tội.
Đám người trầm mặc nửa ngày trời, rốt cuộc có người không kìm được, lớn tiếng hỏi:
- Cậu là Chủ tịch huyện thật sao?
Từ Quân Nhiên cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Tôi là Từ Quân Nhiên, là Chủ tịch huyện huyện Nhân Xuyên vừa mới được Ủy ban thành phố bổ nhiệm, còn chuyện có thể ở lại huyện Nhân Xuyên được lâu dài hay không, còn phải để xem các vị hương thân phụ lão có cho tôi cơ hội phục vụ mọi người không.
Câu nói khách khí này của hắn, khiến đám công nhân cũng cười rộ lên, họ có thể cảm nhận được, trên người chàng thanh niên này, dường như không có sự kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt như những cán bộ cao cao tại thượng khác.
- Cậu là Chủ tịch huyện, vậy cậu có thể phát lương cho chúng tôi không?
Một cụ già tuổi tác tương đối lớn, lớn tiếng hỏi Từ Quân Nhiên.
- Đúng vậy, không thể phát tiền lương, ai thèm để ý cậu có phải chủ tịch huyện hay không, chúng tôi vẫn phải tìm lãnh đạo thành phố yêu cầu giải thích!
Người khác kêu lên.
Có người dẫn đầu, cảm xúc của đám đông lập tức bị kích động, nhao nhao hét lớn, muốn vào tìm lãnh đạo thành ủy Lý Đức Minh đòi giải thích.
Thấy đám đông có nguy cơ bị mất khống chế, Từ Quân Nhiên trong lòng thầm sốt ruột, hắn thật sự chưa từng trải qua chuyện thế này, đành kiên trì nói:
- Tôi biết mọi người đến để yêu cầu giải quyết vấn đề này, là Chủ tịch huyện, tuy tôi vừa đến huyện Nhân Xuyên, nhưng tôi dám đứng đây nói với mọi người, mục đích cũng giống như mọi người, chỉ khi mọi người ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, mới có thể tìm được cách giải quyết vấn đề.
Lời này là sự thật, không ít những người đến gây náo loạn là những người hiểu đạo lý, họ bắt đầu tranh luận, có người nói nói chuyện với Từ Quân Nhiên, có người nói thằng nhóc này vừa đến, không thể giải quyết được chuyện gì lớn, cứ tìm lãnh đạo thành phố nói chuyện vẫn có tác dụng hơn một chút.
Thấy ý kiến của đám đông bắt đầu mất thống nhất, Từ Quân Nhiên nghiến răng, lớn tiếng nói:
- Nếu như mọi người tin tưởng tôi, vậy thì giờ hãy về nhà trước đi. Ba ngày, cho tôi ba ngày, tôi sẽ giải quyết vấn đề tiền lương mà mọi người yêu cầu, nếu không giải quyết được, Chủ tịch huyện tôi đây đồng ý chịu trách nhiệm!
Lời như vậy cũng đã nói ra, đám người gây chuyện lập tức yên lặng lại, dù sao Chủ tịch huyện người ta cũng đã đồng ý gánh vác chuyện này, đối với bất kỳ ai mà nói, đều cảm thấy bất ngờ.
Một cụ già nhìn tương đối có uy vọng gật đầu, lớn tiếng nói:
- Vậy thì tốt, tin vào Chủ tịch huyện trẻ tuổi một lần vậy.
Từ Quân Nhiên gật đầu, quay về phía Đặng Văn Binh dặn dò:
- Tranh thủ tổ chức người sơ tán các công nhân đi.
Đặng Văn Binh vội vàng đồng ý, nhanh chóng sắp xếp người, đưa các công nhân đi.
Nhìn đám người chậm rãi tản đi, lúc này Từ Quân Nhiên mới quay về văn phòng, Lý Đức Minh nói với hắn thêm vài câu, từ chối lời mời ăn cơm của huyện ủy, đi suốt đêm quay về thành phố. Từ Quân Nhiên âm thầm suy đoán, chắc hẳn vị Bí thư Lý này không muốn dính líu đến vụ công nhân gây rối này nên mới phải vội vàng như vậy.
Tiễn Lý Đức Minh đi, Từ Quân Nhiên đến phòng làm việc của Bạch Lâm.
- Chủ tịch huyện, có chuyện gì vậy?
Bạch Lâm mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên, từ đầu đến cuối, gã đều rất nhiệt tình với Từ Quân Nhiên, người không biết còn tưởng gã và Từ Quân Nhiên quen nhau đã lâu. Chỉ trong lòng Bạch Lâm là biết rõ, trước khi biết rõ về Từ Quân Nhiên, gã sẽ vẫn dùng thái độ này đối đãi với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nói cho Bạch Lâm biết mình đã xử lý chuyện công nhân xưởng dây đay làm loạn ngày hôm nay như thế nào, cuối cùng nói:
- Bí thư Bạch, ngài thấy phòng tài vụ huyện có thể xuất ít tiền, phát tạm cho công nhân một tháng lương không?
Trong suy nghĩ của hắn, đó không phải việc gì khó, cũng không phải là phát toàn bộ lương, chỉ một tháng tiền lương thôi, theo như những gì mình vừa hỏi, đại khái chỉ cần chưa đến ba mươi ngàn tệ.
Nhưng ngoài dự đoán của Từ Quân Nhiên, Bạch Lâm lắc đầu cười khổ, nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, tôi không giấu gì cậu, trong tài khoản huyện ta, giờ chỉ còn lại chưa đến năm mươi ngàn tệ, đây là khoản tiền dùng khi bức thiết! Là khoản tiền cuối cùng của phòng tài chính huyện đấy!
Từ Quân Nhiên lập tức ngẩn người, đường đường là Phòng tài vụ của một huyện, vậy mà chỉ còn lại khoản tiền cứu mạng năm mươi ngàn tệ, nói cách khác, nếu trong huyện xảy ra chuyện gì lớn, cũng chỉ có năm mươi ngàn tệ này để ứng phó, một khi xảy ra thiên tai tai nạn gì lớn cần huyện cứu giúp, vây thì cả huyện Nhân Xuyên lớn như vậy mà ngay cả một khoản tiền cứu tế cũng không có.
Mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Lâm, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói từng chữ:
- Bí thư Bạch, ngài không đùa tôi đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận