Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 215: Ám thị của quy tắc ngầm.

Vương giả chinh phục lòng người bằng đạo lý, chính giả thì dựa vào giao tiếp mà chiến thắng, còn nhà binh thì dựa vào mưu lược…
Làm quan điều quan trọng nhất, chính là trí tuệ chính trị.
Trí tuệ chính trị là cái gì?
Nói cho cùng, Trung Quốc là một quốc gia lấy chính trị làm trọng. Muốn sống sót ở Trung Quốc nhất định phải có trí tuệ chính trị. Nhưng trí tuệ chính trị không phải là dễ nắm được như thế. Bởi vì trí tuệ chính trị có 2 yêu cầu cơ bản, 1 là “ quan điểm rõ ràng”, 2 là “ trước khác nay khác”. Giữa 2 yêu cầu cơ bản đó lại tồn tại mâu thuẫn. Nếu quan điểm không rõ ràng, tức là lập trường của anh không kiên định, chần chừ lưỡng lự 1 chân đạp 2 thuyền, đừng mơ được trọng dụng trong chốn quan trường, nhưng nếu như trong chính trị quan điểm quá rõ ràng, mà quên đi đạo lý “thức thời”, một khi hình thái chính trị thay đổi, nhẹ thì sẽ khó xử, nặng thì xui xẻo thậm chí là đại hạn.
Làm được đến vị trí của Tôn Chấn An, tự nhiên sẽ nhìn thấy một số việc rất rõ ràng, nhất là những biến động nhỏ trong tỉnh, mặc dù không phải chuyện gì ông cũng biết, nhưng chỉ cần phân tích một chút, Tôn Chấn An sẽ có thể đoán ra, vấn đề nhà khách dân tộc nhận thầu lần này, e rằng đã trở thành công cụ để tranh đấu.
- Tiểu Vân, quan hệ của em với tên Từ Quân Nhiên kia rất tốt?
Tôn Chấn An nhìn Tôn Tĩnh Vân, chậm rãi hỏi.
Tôn Tĩnh Vân gật đầu:
- Bọn em là bạn.
Bất ngờ ngẩng đầu nhìn Tôn Tĩnh Vân, Tôn Chấn An hơi bất ngờ, nhưng ông biết tính khí của đứa em gái này. Có lẽ là do được nuông chiều từ nhỏ, Tôn Tĩnh Vân xưa nay luôn cao ngạo, mắt luôn nhìn cao hơn đầu, nhìn bề ngoài ôn tồn với mọi người là thế, nhưng nếu muốn tiếp tục qua lại, thì đều có thái độ như muốn đẩy người ta ra xa cách nghìn dặm.
Có thể được Tôn Tĩnh Vân coi là bạn, xem ra tên Từ Quân Nhiên này, cho dù không biết có phải con của em gái lớn không, thì cũng đáng để ông gặp một lần.
- Tiểu Nhạc, con sắp xếp thời gian, đi gặp tên Từ Quân Nhiên kia đi.
Quay đầu nhìn Lãnh Nhạc dặn dò, Tôn Chấn An bình tĩnh nói:
- Không cần nhắc tới ta, chỉ cần gặp hắn, tiện nói về chuyện này, đừng để hắn hiểu lầm.
Tôn Tĩnh Văn xa nhà đã lâu, Tôn Chấn An thật sự rất yêu thương đứa em gái cùng lớn lên từ nhỏ này, lúc này cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu như Từ Quân Nhiên thực sự là con của Tôn Tĩnh Văn, ông cũng không hy vọng vì chuyện này, mà khiến đứa cháu ngoại có khúc mắc với người cậu chưa từng gặp này. Nếu như Từ Quân Nhiên không phải, người như Tôn Chấn An, ông cũng không hy vọng con rể mình bị người khác nghĩ xấu. Quan trọng hơn là, có Tôn Tĩnh Vân ở đây, nói thế nào thì ông cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lãnh Nhạc nghe lời dặn dò của Tôn Chấn An, đứng dậy cung kính cúi đầu:
- Vâng thưa thủ trưởng.
Thời gian làm việc, anh ta đều gọi Tôn Chấn An như vậy, có trên có dưới, nhưng Tôn Chấn An lại rất thích.
Cứ như vậy, lúc Tôn Tĩnh Vân rời đại viện uỷ ban tỉnh, theo sau là vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Nhạc.
……………………
……………………
- Chị Tôn, vị này là?
Lúc Từ Quân Nhiên thấy Tôn Tĩnh Vân đưa một người lạ đến nhà khác dân tộc, thì khẽ giật mình.
Anh ở sát vách nhà Tôn Tĩnh Vân, Vương Vĩ Đạt và Bạch Sa đều đã về, bọn họ ở đây cũng chẳng giúp được gì, chi bằng về nghe ngóng tin tức, Trịnh Vũ Thành tinh thần và thể chất đều mệt mỏi, đã đi nghỉ sớm rồi, sau khi sắp xếp ổn thoả cho Từ Quân Nhiên, anh ta liền về ngủ.
Lúc Tôn Tĩnh Vân gõ cửa phòng Từ Quân Nhiên, hắn đang nằm đọc sách trên giường, dậy mở cửa thì nhìn thấy Lãnh Nhạc đứng trước mặt, Từ Quân Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Tôn Tĩnh Vân khẽ cười, chỉ vào Từ Quân Nhiên rồi nói với Lãnh Nhạc:
- Đây chính là Từ Quân Nhiên mà cô đã nói với cháu.
Sau đó, cô lại chỉ vào Lãnh Nhạc rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Thư kí kiêm con rể của anh hai tôi. Hai người nói chuyện nhé, người giới thiệu như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi về ngủ đây.
Nói xong, cô dứt khoát bỏ rơi hai người đàn ông vẫn đứng nguyên chỗ cũ, xoay người mở cửa phòng mình, đóng cửa ầm một tiếng.
Từ Quân Nhiên và Lãnh Nhạc ngơ ngác nhìn nhau, mãi lâu sau, Lãnh Nhạc đành phải đưa tay ra:
- Thật ngại quá, tính tình cô tôi thế đấy.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, bắt tay Lãnh Nhạc:
- Xin chỉ giáo, xin chỉ giáo.
Đã là thư kí chủ tịch tỉnh nghe danh đã lâu, còn là con rể hiền của chủ tịch đại nhân, Từ Quân Niên tất nhiên không dám thất lễ, mời Lãnh Nhạc vào phòng, mời ngồi, đưa cho anh ta cốc nước, lúc này mới cười nói:
- Không biết trưởng phòng Lãnh tới, có chuyện gì vậy?
Mặc dù đã nghe Lưu Bân nói chuyện của nhà khách dân tộc có Lãnh Nhạc nhúng tay vào, nhưng Từ Quân Nhiên có thể cảm thấy, sự việc không đơn giản như vậy, suy cho cùng dù nói thế nào thì Lãnh Nhạc cũng là một cán bộ có tiền đồ rất rộng, nói khoa trương lên một chút, vị này hoàn toàn có thể là điển hình của nam phượng hoàng, xuất thân bình thường, dựa vào người có quyền thế, tìm được một cô nàng dâu, dựa vào quyền lực nhà cô dâu một bước lên mây đã đành, đã tài giỏi hơn người, người như vậy, trừ phi là bị bắt ép, nếu không sẽ không dễ dàng phạm sai lầm nào trên trường kinh tế.
Nam phượng hoàng tuy là cũng tốt, nhưng để được làm cũng không phải dễ. Cám dỗ trong xã hội rất nhiều, có thể đứng vững đến cùng, đó mới thực sự là ở trên đỉnh cao.
Từ Quân Nhiên kiếp trước đã từng gặp người như thế, một người đồng nghiệp, bố của cô gái là thường vụ thành uỷ, lúc học đại học quen con trai của một gia đình bình thường, người con trai đó chỉ là học sinh của một trường dạy nghề, quen cô gái trong khi cùng làm thêm, không ngờ cô lại có một ông bố là cán bộ cấp cao, quan trọng nhất là, trong nhà cô gái, hầu hết đều làm lãnh đạo, mặc dù không có khoa trương lên cấp tỉnh, nhưng lần đầu tiên đến nhà cậu vẫn bị mười mấy cán bộ cấp cao doạ cho đủ sợ rồi, cuối cùng gánh không nổi áp lực, đã chủ động chia tay với cô gái.
Cho nên nam phượng hoàng chân chính, đang ở trước mặt Từ Quân Nhiên, đã nếm trăm vạn đau khổ, sát thân thành nhân, thế mới có thể thành công đạt đến bờ bên kia của kim cương bất bại.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên làm việc ở công xã trấn Lý gia huyện Võ Đức?
Lời của Lãnh Nhạc rất khách khí, trong lời nói còn ngầm đánh giá Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khẽ cười, đương nhiên là biết ý tứ trong lời nói của Lãnh Nhạc là muốn dò xét mình, hắn vẫn coi như không có gì, dù sao thì chuyện của mình cũng chẳng có gì bí mật, nhất là đối với những nhân vật lớn mà nói, chỉ cần bỏ ra chút thời gian điều tra, thì rất nhiều thứ không thể giấu được.
Gật đầu, Từ Quân Nhiên trả lời dứt khoát:
- Đúng vậy, hiện tại tôi đang là phó bí thư đảng uỷ công xã.
Lãnh Nhạc nheo mắt, cười rất nhẹ nhàng, dù nói thế nào, cậu cũng là cán bộ cao cấp, lại được rèn luyện cùng Tôn Chấn An ở thủ đô với huyện mấy năm rồi, chỉ so về khí thế, tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với một cán bộ bình thường, nhưng điều khiến cậu không ngờ đến là, “nhân vật lớn” đang đối diện cậu đây, người thanh niên tên Từ Quân Nhiên này dường như không hề lo lắng chút nào, lại nói chuyện với mình giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, điểm này thậm chí rất nhiều chủ tịch huyện và bí thư huyện uỷ chưa chắc đã làm được.
Anh ta đương nhiên không biết, Từ Quân Nhiên đã từng là một vị bí thư thành uỷ, không ít lần được gặp cán bộ cấp cao, sao có thể bị anh ta doạ được chứ.
- Nghe cô út nói, bên ngoài bây giờ có nhiều lời đồn không tốt, liên quan đến chuyện nhà khách dân tộc nhận thầu?
Lãnh Nhạc nói không hề giấu diếm, hỏi Từ Quân Nhiên một cách dứt khoát.
Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ, không ngờ Lãnh Nhạc lại hỏi thẳng ra như vậy. Lúc đầu hắn thấy Tôn Tĩnh Vân đưa cậu ta tới, cho rằng muốn đến hỏi tội, hoặc là đến tìm mình nhờ vả gì đó, không ngờ Lãnh Nhạc lại đưa chuyện liên quan đến nhà khách dân tộc nhận thầu thành một kiểu tin đồn.
Khoé miệng hơi động đậy, cười một cách hơi miễn cưỡng, Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng là có chuyện đó, tôi có nghe bạn nói rồi.
Lãnh Nhạc khẽ gật đầu, xem xét cách bố trí căn phòng, không hề truy hỏi xem Từ Quân Nhiên nghe tin đó từ người bạn nào, mà cười nói:
- Việc kinh doanh của nhà khách dân tộc rất tốt, xem ra đồng chí lãnh đạo ở đây rất chăm chỉ.
Lời nói của cậu ta có chút mơ hồ, khiến người nghe không đoán được là đang khen hay đang châm chọc, Từ Quân Nhiên cũng chỉ bổ sung thêm:
- Khá tốt, dù sao nơi cao cấp của tỉnh Giang Nam chúng ta cũng không nhiều, nhà khách dân tộc cũng được coi như nổi bật trong số đó.
Lãnh Nhạc thở dài
- Đúng vậy, tỉnh rất coi trọng việc nhà khách dân tộc nhận thầu, chủ tịch tỉnh đã bảo tôi ba lần gọi điện cho chủ nhiệm Hồ của cục quản lý sự vụ các cơ quan, bảo ông ấy nhất định phải làm tốt việc nhận thầu lần này, đủ thấy các lãnh đạo chính phủ của uỷ ban tỉnh, rất quan tâm đến chuyện này.
Từ Quân Nhiên nghe Lãnh Nhạc nói, mặt đột nhiên biến sắc, trong lòng đột nhiên có chút mơ hồ, còn chưa kịp truy cứu, lại nghe Lãnh Nhạc nói tiếp:
- Tôi vừa mới đến tỉnh Giang Nam, rất nhiều nơi còn chưa quen, nếu có thời gian, vẫn muốn bí thư Từ chỉ đường, đưa tôi đi xem xét.
Ngửa mặt cười ha ha, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Đâu cần phải yêu cầu, đây phải là nguyện vọng của tôi mới đúng.
Lãnh Nhạc cười
- Có cơ hội nhất định mong anh giúp đỡ.
Hai người mặt không hề biến sắc thầm thăm dò lẫn nhau, Lãnh Nhạc cười nói:
- Hôm nay không làm phiền bí thư Từ nữa, tôi chủ yếu là nghe cô nói anh là nhân tài, tới mong làm quen một chút, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn.
Thư kí chủ tịch tỉnh đã hạ mình xuống nhiệt tình như vậy, Từ Quân Nhiên đương nhiên không biết nói gì hơn, chỉ cười nói:
- Nhân tài thì không dám nhận, sau này đến Toàn Châu, trưởng phòng Lãnh nhất định phải thông báo cho tôi. Hãy để tôi được làm một ông chủ nhà nhiệt tình.
Lãnh Nhạc cười lớn gật đầu:
- Thời gian còn dài, thời gian còn dài mà.
Từ Quân Nhiên đứng dậy, tiễn vị trưởng phòng Lãnh vừa mới ngồi chưa đến 10 phút, mới nói được vài câu ra cửa, Lãnh Nhạc cũng không chào Tôn Tĩnh Vân, sau khi nói chuyện cùng Từ Quân Nhiên vài câu, liền rời khỏi chỗ đó. Nhìn theo bóng anh ta, trên mặt Từ Quân Nhiên không còn nét cười nữa mà ngược lại là sự nghi ngờ, trong mắt loé lên một tia sáng.
- Khá khen cho tên nhóc thông minh!
Hai người đàn ông vừa mới than thiết như anh em, không hẹn mà cùng tự nhủ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận