Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 230: Lỗ mãng rồi.

- Thế là xong việc à?
Khi Trịnh Vũ Thành nghe chính miệng Từ Quân Nhiên báo cáo với mình, tất cả đã kết thúc, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười một cái nói:
- Sao nào, anh còn muốn tiếp tục bao thầu phải không?
Trịnh Vũ Thành giật mình một cái, tiếp đến gật đầu như vỗ trống, giỡn chơi gì chứ, lần này anh ta bị sa lầy không nhẹ, nếu chẳng phải Từ Quân Nhiên làm lớn chuyện, khiến Tỉnh Ủy can dự vào chuyện này, buộc đám người Vu Trạch Diễn chủ động rút lui, lần này e rằng sẽ chẳng thể toàn thân mà về.
- Người anh em, cậu nói xem, bước tiếp theo phải làm gì?
Trịnh Vũ Thành hiện giờ đã xem Từ Quân Nhiên là chủ tâm cốt của mình, phàm việc gì cũng nghe theo hắn.
Từ Quân Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói:
- Anh không thể ở lại Tỉnh thành nữa, nếu anh Trịnh tin tưởng người anh em này, anh cứ đến xưởng rượu gia công của trấn Lý gia bọn tôi, tôi chuẩn bị hợp thể nhà máy thức uống và rượu lại với nhau, lập thành công ty, anh sẽ làm giám đốc.
Trịnh Vũ Thành trước tiên ngẩn người, tiếp đến cười nói:
- Cậu đây là muốn tôi đến làm công cho cậu chứ gì?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Tôi đã trao đổi với Lãnh Nhạc, để anh ta giúp anh mang tổ chức quan hệ của anh đến huyện chúng tôi, công ty đó doanh nghiệp huyện quản, kiểu Khoa cấp, anh đi là vừa hay thích hợp.
Trịnh Vũ Thành giờ là cấp Chánh Khoa, còn cao hơn Từ Quân Nhiên nữa cấp cơ.
Chẳng có chút do dự nào, Trịnh Vũ Thành trực tiếp gật đầu nói:
- Tôi nghe theo cậu đấy, dù sao người anh này chỉ có nhiêu đó cân lượng, cậu cứ liệu mà sắp xếp.
Trải qua sự việc lần này, cậu ta quả thật đã xem Từ Quân Nhiên làm anh em, có thể mạo hiểm lớn như vậy để cứu bản thân, người bạn Từ Quân Nhiên này, đáng kết bạn lắm.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Anh nghỉ ngơi chút nhé, tôi ra ngoài lo công chuyện chút.
Nói xong hắn đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Nhận lời Hô Duyên Ngạo Ba sẽ chăm sóc Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên thật chẳng muốn thất tín với người ta. Huống hồ, hôm qua Hô Duyên Ngạo Ba có thể nói là đã giúp mình một chuyện lớn, nếu chẳng phải ông ta ngang nhiên công kích Trần Sở Lâm tại hội nghị Thường Ủy Tỉnh Ủy, sự việc cũng sẽ không diễn biến thành cục diện như vậy.
Nói một cách khiêm tốn, hướng phát triển của sự việc, Từ Quân Nhiên cũng không ngờ sự việc sẽ tiến triển thành như vậy chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
Có hai sự việc mà Từ Quân Nhiên không ngờ đến, việc thứ nhất là không ngờ Tôn Tĩnh Vân lại đem bài viết phát đến ngoài tỉnh Thành, nhật báo Thủ đô đâu phải loại báo tầm thường, đóng vai trò là một tờ báo lớn nhất ở Trung Quốc, nói trắng ra chính là báo chí quan phương. Có thể phát biểu văn chương trên đấy, cứ cho là bất kỳ một gốc nhỏ nào đó, cũng sẽ gây chú ý rất lớn, cũng giống như bài báo của Tôn Tĩnh Vân, vừa mới gửi lên không bao lâu, liền thu hút được sự chú ý của cấp trên. Áp lực đè xuống Tỉnh Ủy Giang Nam. Ngay cả Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy lo ngại thay cho bọn họ.
Việc thứ hai, chính là không ngờ Hô Duyên Ngạo Ba tại hội nghị công tác Bí thư, mượn sự việc bắt được đám người Lý Hổ, nổi cuồng lên với đám người Trần Sở Lâm. Tình hình lúc đó Từ Quân Nhiên cũng chỉ nghe Lãnh Nhạc tường thuật lại, nghe nói sau khi Bí thư Hô Duyên biết người chỉ thị đứng sau đám người Lý Hổ có liên can đến đám người Vu Trạch Diễn, đột nhiên nổi trận lôi đình, trước mặt tay đắc lực Tỉnh Ủy Chu Đức Lượng vỗ bàn chửi bới Trần Sở Lâm, nếu người họ Trần không thể quản tốt người của mình, ông đây sẽ quản giúp cho. Một tên gàn dở địa phương dám tụ tập mọi người bao vây đồn cảnh sát Tỉnh, nó tưởng nó là Đỗ Nguyệt Sanh chắc?
Lại cộng thêm Hồ Hữu Tài đột nhiên giã từ cõi đời một cách thần bí, khiến cả sự việc dâng đến tầng chính sách của Tỉnh Ủy, chuyện nhỏ Trịnh Vũ Thành này dù sao cũng không phải vấn đề, cũng như Lãnh Nhạc nói với Từ Quân Nhiên, trong Tỉnh chắc hẳn muốn dẹp chuyện yên dân. Thậm chí sẽ chọn lựa cách để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dù sao nếu muốn triệt để lật ra chi tiết của sự việc, cũng đồng nghĩa với việc vạch trần từng chiếc nắp che đậy của tỉnh Giang Nam, vào thời điểm hiện tại, xem bộ dạng mọi người thì chẳng ai muốn làm người lật nắp cả.
Kết quả là, hành động trong lúc vô ý của Từ Quân Nhiên, không ngờ đã thật sự cứu được Trịnh Vũ Thành.
Hắn tâm trạng khá tốt ngồi trên xe buýt, nhìn ngắm cảnh sắc của Tỉnh thành, lúc này vừa hay là ban trua, ánh nắng kim thu tháng mười chiếu rọi lên mặt đất. trên đường có vài chiếc xe thưa thớt đang chạy qua, trong đó có một chiếc xe saloon Minh Châu màu trắng sữa sản xuất trong nước, một chiếc xe jeep vải bố màu xanh lá, còn có một chiếc xe máy kéo nông dụng phun khói đen kêu “hua hua”, hai chiếc xe ngựa kéo nối đuôi nhau chậm rãi bước đi dưới bóng cây, bất chợt, một tiếng còi vang lên, theo sau tiếng còi đó, một chiếc xe tải chở hàng hạng nặng từ xa tiến đến gần, thoắt chốc đã đến đậu ngay sau chiếc xe máy kéo. Đây là một chiếc xe đời mới hiệu Mitsubishi, chiếc này vào thời đại 80 khá hiếm hoi ở Đại Lục Trung Hoa, trên xe chở một thùng container tàu vận tiêu chuẩn.
Trong lòng Từ Quân Nhiên hơi lây động, lại muốn mạo hiểm kinh doanh cái mỏ vàng to lớn này, phải biết rằng, tương lai vài năm tới những thương gia buôn bán hai chiều này hốt không ít tiền, tuy nhiên nghĩ kỹ lại, Từ Quân Nhiên vẫn là từ bỏ ý định này, dù sao thứ nhất là thời gian còn dài, thứ hai phi vụ như vậy quá mạo hiểm, bản thân căn bản chẳng cần thiết thực hiện vụ việc này.
Từ Quân Nhiên ngồi trong hàng ghế trước của xe buýt, trong buồng lái, tài xế mình trần tập trung lái xe, lâu lâu lại nhân lúc xe dừng mà dùng khăn lau mồ hôi.
Người thu phí bán vé là một phụ nữ trung nhiên tầm 30 tuổi, vừa gãi mũi vừa nhếch miệng:
- Còn lau nữa, cái khăn cũng thiu rồi.
Tài xế phàn nàn nói:
- Mùa thu năm nay đúng ôn dịch, nóng kinh dị.
Người thu phí cười lên nói:
- Anh thì biết cái gì, hôm qua tôi nghe đài phát thanh nói, đây gọi là hiện tượng El nino toàn cầu, nghe nói sáu chục năm trước cũng có tình trạng giống y như vậy. Đài còn nói, khí hậu thế này ít nhất đến giữa thập niên 80 đó, tặc tặc, trung kỳ đấy!
Trên xe tức thì có người bàn tán xôn xao:
- Ôi chao, thế chẳng phải còn vài năm nữa sao?
- Chẳng phải thế là gì, năm nay mới năm 82, ít nhất cũng phải ba năm nữa đó.
- Ờ ờ, thời tiết này thật sự nóng quá mức.
- Phải rồi, cậu có nghe nói gì chưa? Hôm qua nhà khách dân tộc đã xảy ra chuyện rồi!
- Xảy ra chuyện rồi? Xảy ra chuyện gì?
- Hình như là Đồn công an Tỉnh bắt được một đám người, nói là thế lực xấu gì đó. Tôi nghe nói bên Thành tây có tên Lão Hổ số 1 đã bị bắt rồi.
- Ghê vậy? ôi trời ơi, sau lưng Lão Hổ ắt hẳn có người chỉ điểm!
- Còn có người lợi hại hơn cả công an sao? Đi mấy trăm tên cảnh sát, cháu trai tôi tận mắt chứng kiến cảnh Lý Hổ bị bắt lên xe đấy.
Nghe bọn họ bàn luận xôn xao, khóe miệng Từ Quân Nhiên nở một nụ cười, rất nhiều chuyện lắm lúc chẳng phải dụng ý ban đầu của mình, nhưng rốt cục cũng có thể có được kết quả tốt đẹp, cũng giống như tên Lý Hổ đã bị bắt giữ, Từ Quân Nhiên có thể chắc chắn một điều, đám người Lý Hổ sẽ phải được nghiêm trị, mà bọn họ bị nghiêm trị cũng đồng nghĩa với việc bớt đi người bị bọn họ ức hiếp, nhân nào quả nấy, đương nhiên có đạo lý của nó rồi.
Buổi trưa tại bệnh viện, người thăm bệnh không nhiều lắm, cũng có thể do hôm nay là ngày cuối tuần, ngoại trừ phòng bệnh cấp cứu vẫn luôn tấp nập người ra vào, còn những nơi khác, cơ bản là khá ít người đến thăm bệnh. Từ Quân Nhiên chậm rãi bước trên lang cang bệnh viện, đi thẳng đến phòng của Kim Thái Nghiên.
Vừa đến cửa phòng bệnh, Từ Quân Nhiên liền trông thấy Triệu Phù Sinh đang đứng ở bên ngoài, khẽ ngẩn người. Từ Quân Nhiên nở nụ cười vui vẻ nói:
- Anh Triệu, Bí thư đến rồi à?
Triệu Phù Sinh cũng trông thấy Từ Quân Nhiên, khẽ gật đầu , thấp giọng nói:
- Bí thư vào trong cả nửa ngày trời.
Ngẫm nghĩ một hồi, Từ Quân Nhiên vẫn là quyết định cho hai cha con Hô Duyên Ngạo Ba có thời gian riêng tư bên nhau. Dù sao cơ hội thế này cũng khó có, huống hồ cái hai cha con họ cần lúc này, e rằng chính là sự thấu hiểu đối phương, còn hơn cứ đông cứng thế này, cho dù là người có bản lĩnh cách mấy cũng không tài nào giúp quan hệ của họ ôn hòa được.
Nghĩ vậy Từ Quân Nhiên cũng không gõ cửa, mà ngồi trên dãy ghế dài bên ngoài phòng bệnh, trò chuyện với Triệu Phù Sinh.
- Mấy hôm nay Bí thư Từ vất vả rồi.
Triệu Phù Sinh khẽ cười, nói với Từ Quân Nhiên một cách đầy ngụ ý.
Trước tiên là Từ Quân Nhiên ngẩn người, sau đó nghĩ ngay đến bản lĩnh của vị Xử trưởng Triệu này, lắc đầu mà gượng cười nói:
- Anh Triệu đây là đang đùa tôi đấy à?
Triệu Phù Sinh lắc đầu một cách thành khẩn, nghiêm túc nói:
- Tôi nói thật đấy, tuy rằng chi tiết đầu đuôi câu chuyện tôi không rõ, nhưng tôi dám khẳng định, cậu là một người tốt.
Từ Quân Nhiên hơi ngẩn ngơ, khó hiểu nhìn Triệu Phù Sinh, nhưng lại thấy gã chỉ cười cười, chẳng có ý muốn nói tiếp, thậm chí ý nghĩ giải thích cho mình cũng chẳng có. Bất đắc dĩ lắc đầu. Từ Quân Nhiên vẫn chưa quen lắm với cách nói chuyện này, nhưng hắn biết rằng, lời Phù Sinh nói hẳn là nghĩa đen, chẳng có ý châm trích hắn.
Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Hô Duyên Ngạo ba vẻ mặt bất đắc dĩ bước ra, xem tâm trạng không được tốt lắm, Từ Quân Nhiên và Triệu Phù Sinh vội vàng đứng dậy, Triệu Phù Sinh đưa áo khoát cho Hô Duyên Ngạo Ba, còn Từ Quân Nhiên lại cung kính thưa:
- Xin chào Bí thư Hô Duyên.
Hô Duyên Ngạo Ba ngẩn đầu lên, thấy là Từ Quân Nhiên, gật đầu nói:
- Tiểu Từ đến rồi, vất vả cho cậu rồi.
Từ Quân Nhiên vẫy tay liên tục:
- Thủ trưởng khách sáo rồi, không có chi.
Hô Duyên Ngạo Ba cười cười nói:
- Đi dạo với tôi đi, Thái Nghiên nói muốn nghỉ ngơi.
Từ Quân Nhiên biết ông ta hẳn là có chuyện muốn nói với mình, gật đầu nói:
-Vâng, tôi nghe theo ngài.
Vẫn trong hoa viên đấy, Từ Quân Nhiên tản bộ cùng Hô Duyên Ngạo Ba, hai người một trước một sau, Hô Duyên Ngạo Ba đi trước, Từ Quân Nhiên tụt lại nửa bước phía sau, đi không xa là Triệu Phù Sinh đang cầm theo áo khoát của Hô Duyên Ngạo Ba, hôm nay sau khi hội nghị Thường Ủy kết thúc, Hô Duyên Ngạo Ba đã đến ngay bệnh viện, dường như chủ yếu là để bàn một số chuyện với Từ Quân Nhiên.
Nhìn áng mây màu trên trời, Hô Duyên Ngạo Ba chấp tay sau lưng, bất chợt cất lời nói với Từ Quân Nhiên nói:
- Cậu có biết bản thân đã sai ở đâu không?
Từ Quân Nhiên nghe vậy giật mình, tiếp đó hiểu ý của ông ta, gượng cười nói với Hô Duyên Ngạo Ba, đáp lời nói:
- Thủ trưởng, tôi cũng không còn cách nào khác.
Tuy hai người không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu ý đối phương đang muốn nói gì, Hô Duyên Ngạo Ba thở dài một hơi, tâm trạng trầm tư nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đó, tuổi đời còn trẻ, có lúc nghĩ sự việc chưa thấu đáo, quá vội vàng hấp tấp.
Chân mày Từ Quân Nhiên khẽ nhếch, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận