Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 385: Là các người ép tôi.

- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu phải phục tùng vì sự phát triển của đại cục toàn huyện.
Cho đến khi Từ Quân Nhiên rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch huyện, lời nói của Vương Trường Lâm vẫn vang vãng bên tai.
Từ Quân Nhiên không ngờ tới kết quả lại như vậy, đường đường một chủ tịch huyện, vậy mà để mình đi tìm mấy tên lưu manh nhà máy kia để xin lỗi!
Có lẽ đối với Vương Trường Lâm chủ tịch huyện này, giữ quan hệ tốt đẹp giữa chính quyền với hộ lợi nhuận lớn, lớn hơn tôn nghiêm của một cán hộ bình thường hoặc đúng sai của sự việc nào đó, nói chính xác, trong mắt một vài vị cấp trên, thời khắc quan trọng hi sinh lợi ích của một vài người, giữ gìn cái gọi là đại cục, hoàn toàn là việc họ thường làm.
Hi sinh một vài người để thỏa mãn phần lớn lợi ích, cái này gọi là cái nhìn đại cục.
Thật lâu trước kia, Từ Quân Nhiên đã từng là một người trong số đó, thói quen đứng trên cao, nhìn xuống những người bình thường, sau đó dùng ánh mắt cùng giọng điệu thương hại, lấy cái cớ là lợi ích của đại đa số người, phủ nhận lợi ích của một vài người, ví dụ như nghỉ việc, ví dụ như doanh nghiệp cải tổ, nhưng tăng trưởng theo từng năm, Từ Quân Nhiên dần dần hiểu được, mình lúc đầu sai không tuân theo chuẩn mực.
Lấy danh nghĩa là hi sinh những người khác, vốn là việc cực kỳ vô liêm sỉ.
Đợi lúc Từ Quân Nhiên đến bệnh viện huyện, Dương Quang cùng Diệp Hữu Đạo đang thương lượng cái gì đó, ngược lại Trương Phi, vẻ mặt tức giận bất bình ngồi một chỗ.
- Bí thư Từ, anh đến rồi.
Ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, Dương Quang đứng lên chào hỏi.
- Anh Từ, ngồi đi.
Trương Phi đứng dậy nhường ghế cho Từ Quân Nhiên, không kịp đợi nói:
- Đây là chuyện gì? Buổi sáng cục trưởng Hà Phúc nói chuyện với tôi, nói để chúng ta xin lỗi mấy tên du côn kia, một màn hiểu lầm, việc này coi như bỏ đi. Con mẹ hắn, đám khốn nạn này, còn làm thương người ta, bây giờ ngược lại thành chúng ta không đúng.
Nhìn ra được, Trương Phi rất khó giải thích loại việc này, đối với người như y, loại thỏa hiệp này còn khó chịu hơn là giết cậu ta đi.
Từ Quân Nhiên vỗ nhẹ vai cậu ta, quay đầu nhìn Dương Quang:
- Bí thư Cố nói thế nào?
Dương Quang thở dài một hơi:
- Tìm tôi nói qua, nói là ý của trong huyện, chủ yếu là bên chủ tịch huyện Vương, hình như chủ tịch thành phố Hoàng chính quyền thành phố cũng từng hỏi qua. Để chúng ta lấy đại cục làm trọng, không cần để vinh nhục cá nhân trong lòng, nên vì sự phát triển của toàn huyện mà cân nhắc.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Chủ tịch thành phố Hoàng?
Dương Quang gật đầu:
- Đúng vậy, chủ tịch huyện Vương là do chủ tịch thành phố Hoàng đề bạt lên, việc này nghe nói nhà máy bên kia đã đánh tiếng lên chính quyền thành phố, bí thư Tề tuy không tình nguyện lắm, nhưng trứng chọi với đá, mệnh lệnh của thành phố, chúng ta nhất định phải nghe.
Từ Quân Nhiên im lặng, loại việc này chính là như vậy, một cấp đè một cấp, tất cả mọi người không có biện pháp.
Diệp Hữu Đạo nằm trên giường, lúc này thở dài một tiếng mở miệng nói:
- Bí thư Từ, không được thì bỏ qua việc này đi. Xin lỗi không cần anh đi, chờ tôi tốt hơn, tôi đi nói lời xin lỗi là xong.
Biểu cảm của Từ Quân Nhiên biến đổi, sau nửa ngày không mở miệng.
Qua hồi lâu, Từ Quân Nhiên mới từ từ đứng lên, nói:
- Chuyện này trước hoãn lại một chút, tôi nghĩ cách.
Cho dù nói thế nào, việc là vì bản thân mình mà ra, Từ Quân Nhiên quả quyết không cho phép Diệp Hữu Đạo cùng mấy người Dương Quang đi xin lỗi, chuyện này dù sao mình cùng họ không sai, nếu thực sự vì cái gọi là “đại cục” phải đi xin lỗi người ta, sự việc đã thay đổi bản chất rồi, mà nguyên tắc của Từ Quân Nhiên không cho phép mình làm như vậy.
Ra khỏi bệnh viện, Từ Quân Nhiên đi tới bưu điện huyện, bấm dãy số trong trí nhớ của mình.
- Alo, xin chào, tôi là Bạch Sa, xin hỏi là ai vậy?
Điện thoại bên kia, vang lên âm thanh lâu nay không nghe thấy.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Anh Bạch, tôi là Từ Quân Nhiên đây.
- Quân Nhiên, tiểu tử cậu, lâu như vậy cũng không gọi điện cho tôi, thế nào, bây giờ ở tỉnh Tùng Hợp đã quen chưa?
Bạch Sa ở đầu dây bên kia, nay đã là phó sở trưởng bộ máy móc công nghiệp thủ đô, vì quan hệ của cha vợ, anh ta coi như là quyền cao chức trọng.
Trầm ngâm một chút, Từ Quân Nhiên mở miệng hỏi:
- Anh Bạch anh cùng lãnh đạo nhà máy Đệ Nhất bên này, có quen biết không?
- Nhà máy Đệ Nhất?
Bạch Sa do dự một chút, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cụ thể vẫn là không quá quen thân, cậu cũng biết, tôi vừa mới đến sở, lại có quan hệ của chị dâu cậu bên kia, vì thế rất cẩn thận. Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu, kể lại chuyện xảy ra mấy hôm trước, cuối cùng nói:
- Trong huyện dựa theo chỉ thị của thành phố, bắt tôi đi xin lỗi, ha ha, xin lỗi mấy tên lưu manh kia.
Hai tay Bạch Sa nắm chặt ống nghe, nhưng anh ta khá hiểu Từ Quân Nhiên, nếu đã tỏ ra thái độ này, hơn nữa tìm mình, xem ra Từ Quân Nhiên không có ý thỏa hiệp với mấy người kia, mà kết quả vị này không chịu thỏa hiệp, rất nhiều người tỉnh Giang Nam đã từng nếm qua.
- Như vậy đi, cậu trước đừng vội đi xin lỗi, tôi nghĩ cách một chút, xem có thể gải quyết việc này hay không.
Trước tiên Bạch Sa đưa ra quyết định, mặc kệ là từ giao tình cá nhân hay góc độ gì, chuyện này mình cũng nhất định phải đứng về phía Từ Quân Nhiên, nếu không anh ta không biết sẽ ăn nói với những người khác thế nào.
Có được cam đoan của Bạch Sa, Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy thì được, làm phiền anh Bạch rồi.
Bạch Sa cười cười:
- Anh em chúng ta không cần khách sáo, lúc nào trở lại thủ đô, tôi cùng lão Trịnh mời cậu dùng cơm.
Nay Trịnh Vũ Thành phụ trách tiêu thụ nhà máy rượu của trấn Lý gia, cũng coi như là người có sự nghiệp thành công, lúc trước Từ Quân Nhiên gieo hạt ở Giang Nam, nay đã bắt đầu từ từ mọc rễ nảy mầm, huyện Võ Đức hoàn toàn chứng minh được tính chính xác của cải cách mở cửa.
Buông điện thoại xuống, Bạch Sa vội tới phòng làm việc của cha vợ bộ trưởng Lâm, vì tránh hiềm nghi quan hệ, bình thường y sẽ không qua đó, có công việc gì đều trực tiếp báo lên sở trưởng, nhưng hôm nay sự việc quan trọng, anh ta nhất định phải tự mình nói rõ ràng với cha vợ.
- Bộ trưởng, tôi có tình huống quan trọng báo cáo với ngài.
Sau khi vào cửa, Bạch Sa rất thận trọng nói với cha vợ.
Bộ trưởng Lâm ngẩng đầu liếc nhìn con rể ngày thường vẫn bình tĩnh, khoát khoát tay, để thư ký rời đi trước, sau đó mới nói với Bạch Sa:
- Nói đi, có chuyện gì?
Bạch Sa liền kể lại việc Từ Quân Nhiên gặp phải ở tỉnh Tùng Hợp với bộ trưởng Lâm, cuối cùng nói:
- Từ Quân Nhiên đã tìm tôi, hi vọng có thể giúp giải quyết việc này, ngài xem, tôi phải làm gì?
Bộ trưởng Lâm trầm mặc, cả buổi đều không nói gì, chỉ yên lặng gõ ngón tay lên bàn.
Khai quốc thái tổ đã sớm nói, bức lên Lương Sơn quan trọng ở chữ bức. Người không có gì, không đạt được gì, mới không có gì cố kỵ, đập nồi dìm thuyền. Người chức vụ càng cao, cố kỵ sẽ càng nhiều, đó là quy luật chung. Quan tước của nhân vật chính trị không chịu được tấn công âm mưu. Huống chi một quan tước của một người có hạn chế về thời gian. Mà quyền lực của nhà doanh nghiệp vô hạn, trừ phi kết thúc sinh mệnh. Đạo lý như vậy sử dụng trên đám quan viên, lúc đối mặt với lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, không thể không cân nhắc đến một vấn đề, đó chính là nếu mình rời bỏ cương vị lãnh đạo này, nhưng người ta lại không chịu rời bỏ, đến lúc đó nhỡ mình xảy ra chuyện, sẽ rất khó coi rồi.
Bộ trưởng Lâm hiểu suy nghĩ của mấy quan viên cơ sở kia, nếu là bình thường hoặc xảy ra ở trên người người khác, ông ta sẽ không để ý, nhưng lần này xảy ra trên người Từ Quân Nhiên, ông ta không thể không thận trọng.
Thân phận Từ Quân Nhiên ở thủ đô sớm đã không phải là bí mật gì, cháu ngoại của Tôn lão gia, Tào gia xem trọng hậu bối. điểm quan trọng nhất, Từ Quân Nhiên là cán bộ thanh niên được thủ trưởng đứng đầu khen thưởng, lão thủ trưởng không chỉ một lần tán thưởng người trẻ tuổi này, tuy rằng chỉ ở trước mặt vài cấp cao, nhưng điều này đại biểu cái gì, không cần nói cũng biết.
- Hừ, vài cán bộ dưới chúng ta, thực sự ngày càng quá đáng rồi!
Sau một hồi lâu, biểu tình của bộ trưởng Lâm nghiêm túc nói với Bạch Sa.
Bạch Sa sững sờ, có chút kỳ quái nhìn cha vợ:
- Bộ trưởng, chuyện này…
Bộ trưởng Lâm khoát khoát tay:
- Cậu không cần lo chuyện nay tôi sẽ xử lý.
Dừng một chút, ông ta nói tiếp:
- Cậu hãy làm cho Từ Quân Nhiên an tâm, chuyện này chúng ta nhất định trả lời thỏa đáng bên địa phương. Doanh nghiệp nhà nước lớn hơn nữa, cũng dưới lãnh đạo Đảng, công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước chẳng lẽ không phải là người Trung Hoa, có thể không tuân thủ luật pháp Trung Hoa sao? Đó là nước trong nước, là vi phạm làm loạn kỷ cương!
Trong lòng Bạch Sa đầy hiếu kỳ, đứng dậy rời văn phòng bộ trưởng, nhưng anh ta biết, cha vợ nhất định là đứng về phía Từ Quân Nhiên, mấy câu cuối cùng vừa nãy cho thấy thái độ của ông. Chỉ có điều nhà máy Đệ Nhất đúng là doanh nghiệp trong bộ coi trọng, cho dù bộ trưởng Lâm là phó bộ trưởng thưởng vụ của bộ máy móc công nghiệp, cũng phải sau khi suy nghĩ tỉ mỉ mới có thể áp dụng hành động.
Xế chiều hôm đó, trong hội nghị nhà máy, bộ trưởng Lâm phát biểu quan trọng, ông ta chỉ ra, bây giờ trong rất nhiều doanh nghiệp quốc hữu có con cháu Đệ Nhất, ngay cả chính quyền địa phương cũng phải có tâm lý nhường đường doanh nghiệp nhà nước, loại hành vi này rất nguy hiểm, là chủ thể kinh tế quốc dân, doanh nghiệp nhà nước trong các nước phát triển gánh vác trách nhiệm cùng tác dụng trọng yếu, giai cấp công nhân là chủ nhân của đất nước, phải có tinh thần chủ nhân, mà không phải tâm tính lão tử Thiên Vương.
Sau đó, bộ trưởng Lâm ở lúc kết thúc hội nghị, dường như trong lơ đãng, gọi quản đốc xưởng trưởng nhà máy Đệ Nhất tỉnh Tùng Hợp đến thủ đô tham gia hội nghị, như không hỏi chuyện gì xảy ra:
- Nghe nói công việc nhà máy các cậu gần đây khai triển không tệ?
Xưởng trưởng rất vui mừng, dù sao có thể được lãnh đạo trong bộ khen ngợi, đó cũng là việc có chút sĩ diện, liền vội gật đầu:
- Đều là tổ chức lãnh đạo có phương pháp.
Bộ trưởng Lâm gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng giáo dục tư tưởng công nhân viên chức nhà xưởng cũng phải từ từ nắm bắt. Bắt địa phương xin lỗi du côn phạm sai lầm, việc như vậy, tôi thấy không quá hợp lý.
Nói xong, ông ta trược tiếp rời đi, để xưởng trưởng vẻ mặt không hiểu lại.
Sau một hồi lâu, cuối cùng vị đại nhân xưởng trưởng kia tỉnh giấc lại, mới hiểu rốt cuộc xảy ra việc gì, nổi giận đùng đùng trở lại nhà khách, thò tay lấy điện thoại, sau khi điện thoại thông, mắng té tát:
- Gọi bảo vệ tiếp điện thoại của tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận