Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 469: Chính sách vì dân, giúp dân làm giàu.

Bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên quả thật bội phục Vương Trường Lâm, ít nhất là sau khi biết những việc mà vị chủ tịch Vương này đã trải qua thì Từ Quân Nhiên thật sự bội phục sát đất bản lĩnh của vị Chủ tịch huyện này. Nói theo tục ngữ thì vị Chủ tịch huyện Vương này quả thật rất có năng lực, hiểu rõ đạo làm quan, có kinh nghiệm phong phú trong chốn quan trường.
Phải biết rằng, mấy năm nay, Vương Trường Lâm vẫn luôn cùng Tề Tam Thái quản lý các ban ngành. Tính cách của người tên Tề Tam Thái này, theo Từ Quân Nhiên nhận xét trên các mặt thì là một người nắm quyền theo kiểu Chủ tịch thì không làm Bí thư mà làm Bí thư thì không làm Chủ tịch, quản lý các ban ngành cùng với một vị lãnh đạo như thế này, cần có một khả năng chính trị khá cao. Có một vị Bí thư bạo quyền như vậy, thật sự đã làm khó cho một vị Chủ tịch huyện mới nhậm chức như Vương Trường Lâm, có rất nhiều chuyện bày tỏ thái độ không chắc chắn, hoặc không tốt, đến cấp trên, đồng cấp, hay là cấp dưới đến tìm thì biết làm thế nào? Cấp dưới xin chỉ thị thì phải báo cáo làm sao? Đến những thời khắc quan trọng, là một vị chủ tịch huyện nhưng vẫn bước tiếp không được mà lùi lại cũng chẳng xong.
Đổi lại là Từ Quân Nhiên, hắn cũng cảm thấy giải quyết cục diện như thế không được hay lắm, nhưng các chủ ý của Vương Trường Lâm thì có một chủ ý rất thành công đó chính là uống rượu! Dù sao trong huyện mỗi ngày đều có khách, nên Chủ tịch huyện không lo không có rượu ngon để uống. Cho nên, Vương Trường Lâm từ khi bắt đầu công tác tại huyện Phú Nhạc cũng đã được hai, ba năm, ngàynào cũng đều chóng mặt : “ Mắt đầy ghèn, đầu lưỡi cứng đơ, bước chân siêu quẹo, dùng nước tiểu vẻ hình hoạ”, đây là một loại bàng quan đạt cảnh giới cao nhất.
Những lời này đều là Hoàng Hải nói cho Từ Quân Nhiên biết, bởi khi Hoàng Hải còn làm việc ở huyện ủy, đã nhiều lần nhìn thấy thư ký của Vương Trường Lâm giúp y thu dọn trong nhà vệ sinh. Trong huyện trước giờ cũng chưa từng nghe có người nói rằng Chủ tịch Vương nói sai điều gì, hay là xử lý sai chuyện quan trọng nào, hay là làm trò cười ở chỗ nào. Mãi về sau, mọi người mới hiểu được, Vương Trường Lâm dùng cách nhượng bộ lui binh. Thời điểm mà y vẫn còn chưa hiểu rõ về chính quyền huyện, bo bo giữ mình không bằng dùng rượu để giữ mình.
Thay đổi lớn nhất thể hiện ở việc Vương Trường Lâm chính thức thông qua kỳ bầu cử Chủ tịch huyện. Sau khi đã thông qua kỳ bầu cử nhậm chức Chủ tịch huyện của chính quyền huyện Phú Nhạc, trên khóe mắt của Vương Trường Lâm đã không còn ghèn, con đường đi đã thẳng tắp, cả ngày nét mặt hồng hào, tư thế oai hung, nói chuyện rất rõ ràng, lưu loát, nói ra toàn những lời hay, rất biết ăn nói, là nhân tài hiếm có.
Đây đều là những điều trong khoảng thời gian Từ Quân Nhiên làm việc ở xã Trường Thanh gián tiếp nghe được từ miệng của các cán bộ khác như Hoàng Hải, Tạ Mỹ Quyên. Nhiều khi quan sát một người không nhất thiết là muốn tiếp xúc với người đó, đơn giản chỉ là từ trong các phản ứng với người xung quanh có thể đoán được một số điểm đặc biệt của người đó.
Số cán bộ mà Từ Quân Nhiên đã gặp qua ở kiếp t rước không đến 3000 thì cũng phải 1000, hắn đã sớm luyện được bản lĩnh nhìn một lần có thể phân biệt được người nào với người nào, thông qua hiểu biết về tính cách và cách hành sự của hắn với Vương Trường Lâm, hiện tại hắn có thể kết luận, trong cuộc họp hôm nay đến 80-90% chủ ý của vị chủ tịch huyện này là phát triển kinh tế nông nghiệp toàn diện ở huyện Phú Nhạc, không hề thua kém ý định phát triển công nghiệp trọng điểm của Bí thư Tề Tam Thái.
Từ Quân Nhiên cũng đã nghe ngóng ở chỗ Chu Trạch Thành, Tề Tam Thái xuất thân là cán bộ công xã. Trước đây ông ta từng làm xưởng trưởng của một xưởng sấy khô, ngoại trừ đảm nhiệm vị trí Bí thư huyện Phú Nhạc thì phần lớn thời gian đều công tác ở các đơn vị của hệ thống công nghiệp, hay nói thẳng ra, ông ta là một người am hiểu về công nghiệp. Mấy người Chu Trạch Thành không thể không thừa nhận huyện Phú Nhạc phát triển công nghiệp mạnh hơn là nông nghiệp, lại có mấy xí nghiệp quốc doanh lớn, cho nên công nghiệp ở đây rất phát triển, có thể đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Tề Tam Thái có thể buông lỏng chân tay, làm một vố lớn. Tuy nói về tư tưởng thì cải cách mở cửa có chút bảo thủ nhưng Tề Tam Thái vẫn dứt khoát nắm chắc công nghiệp, giao thông và xây dựng thành phố, tập trung tinh lực có hạn ở thị trấn, ít khi đến các thôn xã. Là một thuộc hạ của ông ta, Chu Trạch Thành rất bội phục vị Bí thư này, có năng lực, có trình độ, nắm vững công việc, cấp dưới không dám không nghe. Công nghiệp hóa đòi hỏi phải thúc đẩy nhịp độ và hiệu suất công việc lên thật cao. Ông ta đã làm việc ở huyện Phú Nhạc mấy chục năm, huyện Phú Nhạc cũng đã có rất nhiều thay đổi, Từ Quân Nhiên cũng biết, sở dĩ Tề Tam Thái có thể thành công, cũng là bởi vì có hậu thuẫn rất lớn ở đằng sau, dù sao thành tích của ông ta cũng rõ như ban ngày.
Thời gian công tác của Chu Trạch Thành ở huyện Phú Nhạc cũng không ngắn, đều đã tiếp xúc với Vương Trường Lâm và Chu Trạch Thành. Theo cách nói của gã thì đừng thấy bên ngoài Vương Trường Lâm hồ hởi sốt sắng nhưng thật ra y không hề để tâm đến sản xuất công nghiệp thật sự ra sao, ngược lại Bí thư Tề lại rất quan tâm đến việc phát triển công nghiệp ở huyện Phú Nhạc. Mấy ngươi thuộc bên chính quyền huyện cũng không phải là người ngu, nếu như ngay cả sự nhạy cảm về chính trị cũng không có thì làm sao có thể lăn lộn trên quan trường. Cho nên mọi người đều vừa suy đoán tư tưởng của Chủ tịch huyện, vừa kiến nghị với Chủ tịch huyện rằng, công nghiệp vẫn còn bàn cãi, cho nên cần làm tốt đề án phát triển nông nghiệp
Chính sách giú dân làm giàu của huyện Long Phúc kia cũng là có người đề xuất với Chủ tịch Vương. Theo cách nói của y, tuy công nghiệp của huyện Phú Nhạc rất phát triển, nhưng phần lớn người dân vẫn là sống dựa vào nông nghiệp. Chính sách vì dân, giúp dân làm giàu chính là như vậy. Hai chứ “vì dân” nghe ra rất to tát, cũng giống như phép tu từ trong ngôn ngữ học, hiện thực hóa những thứ hư vô, như vậy sẽ càng thêm ý nghĩa. Vương Trường Lâm yêu cầu Đảng ủy, chính quyền tất cả các xã phải hâm nóng tư tưởng quần chúng, làm sống dậy tầng lớp tế bào thấp nhất, tổ chức, hướng dẫn quần chúng nhân dân, mỗi người đều có việc làm, mỗi ngày đều kiếm được tiền.
Từ Quân Nhiên cũng biết, chớ nhìn y sôi nổi như vậy, Nhưng thật ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, bởi dù y nói như thế nào thì cũng đều không có một thứ nào là thực cả.
Cuộc họp ngày hôm nay cũng vậy, Vương Trường Lâm đứng trên bục nói một tràng, nhưng lại không hề nói rõ bất kỳ một hạng mục nào. Nói trắng ra thì chính là trong huyện xuất hiện một cái khung lớn, còn cụ thể phải làm thế nào thì các xã phải tự nghĩ cách. Từ Quân Nhiên nhìn vị Chủ tịch huyện đang phát biểu dõng dạc trên bục, trong lòng đột nhiên hiểu ra được một đạo lý, trên chốn quan trường này, có một đạo lý giống với một thứ đạo lý được gọi là Thái cực quyền trong tiểu thuyết phải biết cương nhu thích hợp, di chuyển khéo lớn mới là vương đạo, quan trọng nhất là để người bên ngoài không thể nhìn ra môn đạo, còn người trong nghề thấy được sự huyền bí. Một đời vua, một đời thần, một tướng lĩnh, một mệnh lệnh. Đây là đạo làm quan xưa nay không hề thay đổi.
Xã Trường Thanh cũng vậy, hiện tuy đã làm mấy hạng mục nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu được, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, khảo nghiệm thật sự còn đang ở phía sau. Sau khi cuộc bầu cử nhiệm kỳ mới kết thúc, tâm tư của rất nhiều người đã linh hoạt hơn, khó khăn sau này mà hắn phải đối mặt sẽ ngày càng nhiều thêm.
“Không cần biết nhiều như vậy, kẻ nào dám cản đường của ông đây, ông đây trừng trị kẻ đó!”
Từ Quân Nhiên nghĩ một hồi lâu, tự hạ quyết tâm trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận