Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 622: Học vấn uyên bác hiểu sự đời.

Không thể không thừa nhận rằng, lần Từ Quân Nhiên đến nhậm chức này, phía huyện Nhân Xuyên khiến cho một Chủ tịch mới như ông ta bị mất mặt. Văn phòng Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, chính phủ huyện, tất cả mọi người đều ra đón không nói làm gì. Đến cả xe của Chủ tịch Huyện cũng được đưa đến.
Ngồi trong chiếc xe jeep, Từ Quân Nhiên lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện gì với Lý Đức Minh. Vào thời khắc này, tâm trạng của ông ta khó mà bình lặng được. Ông ta không thể nào hiểu nổi, một huyện thành nghèo đói đến mức như thế này thì cán bộ, lãnh đạo Văn phòng Huyện ủy lấy đâu ra tâm tư mà mua nhiều xe con đến như vậy.
Khu vực phía Bắc những năm tám mươi, kinh tế không phát đạt lắm, đặc biệt là khu vực đông bắc. Mặc dù các cơ sở công nghiệp cũ và vựa lúa khiến cho huyện Tùng Hợp phát triển với tốc độ rất nhanh. Nhưng với tình hình như thế này, thì sau những năm 80 sẽ có những sự thay đổi rất lớn. Về cơ bản thì Từ Quân Nhiên có thể hiểu. Huyện Tùng Hợp hiện nay với tổng giá trị sản xuất quốc dân, so với trong phạm vi cả nước là con số đếm ngược từ dưới lên. Nếu cứ tình hình như thế này, thì cho đến những năm đầu thế kỷ 21 cũng không có bất kì sự thay đổi nào cả.
Nhưng ở một huyện nghèo khó như thế này, lại xuất hiện những chiếc xe ô tô cao cấp có giá trị đến mười mấy vạn. Điều này khiến cho ấn tượng đầu tiên của Từ Quân Nhiên về ban lãnh đạo của Huyện Nhân Xuyên là rất kém. Dù sao thì theo như nhận định của hắn, thì những người có thể dương mắt lên nhìn người dân trong huyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bản thân mình thì ngồi xe xịn, những người đó tuyệt đối không xứng đáng được làm lãnh đạo.
- Thế nào? Có cảm nghĩ gì không?
Lý Đức Minh đột nhiên lên tiếng hỏi Từ Quân Nhiên. Y nhìn ra Từ Quân Nhiên có tâm sự.
Từ Quân Nhiên quay lại nhìn Lý Đức Minh, thành thật nói:
- Bí thư Lý, ngài nói xem gốc rễ của sự nghèo đói ở huyện Nhân Xuyên này từ đâu mà ra?
Theo lí mà nói thì Lý Đức Minh là cán bộ cấp trên, Từ Quân Nhiên không nên hỏi như vậy. Nhưng trong lòng hắn bây giờ dường như đang chất chứa một luồng khí khiến hắn vô cùng ngột ngạt. Hắn không chịu được nữa nên mới hỏi Lý Đức Minh những câu như vừa rồi.
Lý Đức Minh hiểu rõ ý của Từ Quân Nhiên, lắc đầu cười khổ rồi chỉ vào đầu mình nói:
- Ngọn nguồn là từ đây mà ra chứ đâu. Điều này không có gì phải nghi ngờ cả.
Dừng một lát, y nói một câu đầy ẩn ý:
- Chủ tịch Tiểu Từ, công việc của cậu sau này khó khăn không ít đâu.
Từ Quân Nhiên hiểu y muốn nói gì. Làm việc ở một nơi như thế này, bản thân hắn phải đối mặt không chỉ là với vấn đề kinh tế phát triển trì trệ, mà còn phải đối mặt với một tốp người chỉ biết đến hưởng thụ, không có chí tiến thủ, không biết gạt bỏ những rào cản vì phúc lợi của nhân dân.
Về tổng thể mà nói thì đường phố ở Huyện Nhân Xuyên cũng không đến nỗi. Xe cộ đi lại trên những con đường bằng phẳng này, sự đau nhức trên người do con đường kia gây ra, Từ Quân Nhiên đã thấy bớt đi được phần nào.
Dựa vào việc tìm hiểu tình hình thực tế trước đây thì hộ khẩu thường trú ở Huyện Nhân Xuyên có khoảng hơn bốn mươi nghìn người, không đông dân bằng huyện Phú Lạc. Suốt quãng đường ngồi trong xe, Từ Quân Nhiên cảm thấy không khí thương nghiệp ở đây không được sâu đậm cho lắm, mà ngược lại đó là cảm giác hướng về cội nguồn.
Đoàn xe hùng mạnh đi qua một con phố dài, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà xi măng cao sáu tầng. Ở thời đại này, những tòa nhà cao như thế này rất hiếm thấy. Từ Quân Nhiên nhìn kiến trúc của tòa nhà mới xây kia, chân mày càng nhíu chặt hơn.
- Đây là Trụ sở văn phòng chính phủ của Huyện ủy Nhân Xuyên.
Lý Đức Minh như người chỉ đường, giới thiệu với Từ Quân Nhiên. Xem ra gã rất quen thuộc với tình hình của huyện Nhân Xuyên.
Xuống xe, thời khắc hai chân đứng trên mặt đất, Từ Quân Nhiên biết rằng, trong thời gian tới hắn sẽ phải quá độ ở cái nơi này.
Bạch Lâm xuống xe trước, bước đến trước mặt Từ Quân Nhiên và Lý Đức Minh, cười cười nói:
- Bí thư Lý, các cán bộ khác đều được thông báo đến đây rồi. Khoảng một giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp, ngài thấy thế nào?
Bây giờ là mười hai giờ ba mươi phút trưa, nghỉ ngơi một chút cũng vừa lúc bắt đầu cuộc họp. Dù sao cũng là lặn lội đường xa, ngồi xe mấy tiếng đồng hồ chắc ai ai cũng mệt rồi nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút. Đó cũng là lẽ thường tình.
Lý Đức Minh gật gật đầu:
- Cũng được, tôi đi rửa mặt chân tay đã.
Dù sao cũng đã ngoài bốn mươi tuổi rồi. Đến thanh niên như Từ Quân Nhiên ngồi xe cả buổi sáng cũng thấy có chút mệt mỏi, chứ đừng nói đến người lớn tuổi như Lý Đức Minh. Gã sớm đã có chút khó chịu rồi.
Bạch Lâm vội vàng gọi người đưa Lý Đức Minh vào nghỉ ngơi. Nhìn thấy Lý Đức Minh đi xa rồi gã mới quay người lại cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Từ, thật sự ngại quá, chỗ ở của ngài tạm thời ngài chịu thiệt thòi một chút vậy, ngài ở tạm chỗ đón khách của văn phòng vậy.
Mỗi lần có lãnh đạo mới đến nhậm chức, chỗ ở luôn là vấn đề phiền toái. Từ Quân Nhiên là người đứng thứ hai trong Huyện, không thể không có chỗ ở được. Có điều bây giờ mới đang tu sửa.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Bí thư Bạch khách sáo quá rồi. Cứ gọi tôi là Quân Nhiên hoặc Tiểu Từ là được rồi.
Bạch Lâm lớn tuổi hơn hắn rất nhiều. Từ Quân Nhiên không câu nệ chuyện hạ thấp tư thái của mình, trước mặt đối phương rất nhiều. Dù sao thì Bạch Lâm cũng là người đứng đầu, Từ Quân Nhiên làm như vậy cũng được cái tiếng là tôn trọng cấp trên và cán bộ đi trước. Không có gì thiệt thòi cả.
Quả nhiên, Bạch Lâm nghe xong những lời Từ Quân Nhiên nói thì lộ ra vẻ vui mừng nói:
- Thế cũng được. Vậy tôi sẽ gọi cậu là Quân Nhiên. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, không có gì phải câu nệ cả.
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Bạch Lâm nhìn đồng hồ rồi dặn dò một người đàn ông đứng phía sau:
- Lão Trịnh, cậu đưa Chủ tịch đi xem qua chỗ ở đi.
Nói rồi quay sang nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi phải xem sắp xếp chỗ ở cho Bí thư Lý, cấp dưới làm việc này tôi không được yên tâm cho lắm.
- Bí thư, ngài cứ yên tâm giao Chủ tịch cho tôi.
Từ Quân Nhiên nhớ rằng người đàn ông vừa lên tiếng là Đặng Văn Binh, Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy.
Bạch Lâm gật gật đầu, quay người bước về phía Lý Đức Minh rời đi. Nhìn thấy y khuất bóng, Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu. Bạch Lâm này quả nhiên là một người khôn ngoan và kỹ xảo cũng rất lợi hại. Cách mà gã đối xử với cấp trên và cấp dưới xứng đáng để cho hắn học hỏi. Hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc, Từ Quân Nhiên đã học được rất nhiều điều từ gã. Cho dù là cách cư xử với lãnh đạo Thường ủy Thành ủy là Lý Đức Minh, hay là đối với một người đồng nghiệp vừa mới chân ướt chân ráo đến như hắn, tất cả thái độ và sự nhiệt tình mà Bạch Lâm thể hiện đều khiến cho Từ Quân Nhiên hiểu được rằng làm thế nào để trở thành một người cán bộ thực sự trưởng thành.
Quay người lại, Từ Quân Nhiên bắt tay với Đặng Văn Binh cười nói:
- Làm phiền Chủ nhiệm Đặng rồi.
Rõ ràng Đặng Văn Binh không ngờ được mới chỉ trong chốc lát mà Từ Quân Nhiên đã nhớ được tên mình. Dù gì thì với tình hình như vừa rồi, mọi người cũng chỉ là giới thiệu qua loa về bản thân mình rồi sau đó tách rời ra. Gã thật sự không ngờ được trí nhớ của vị Chủ tịch mới này lại tốt như vậy. Chỉ trong chốc lát mà đã nhớ tên gã.
Gật đầu chào các lãnh đạo khác trong huyện xong, Từ Quân Nhiên cùng với Đặng Văn Binh đi về phía trước.
Đi vào tòa nhà lớn của Văn phòng huyện, Từ Quân Nhiên vừa đánh giá trang thiết bị xung quanh vừa cười hỏi Đặng Văn Binh:
- Chủ nhiệm Đặng, văn phòng của tôi ở tầng mấy?
Đặng Văn Binh cười đáp:
- Ở tầng sáu. Văn phòng của Bí thư Bạch ở phía tây, còn văn phòng của ngài ở phía đông.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, rồi nghe thấy Đặng Văn Binh nói tiếp:
- Chủ tịch Từ, để tôi đưa ngài đến xem văn phòng trước. Nếu có chỗ nào cần sửa đổi thì ngài cứ nói để tôi cho người đến sửa.
Việc này theo lí mà nói thì không cần đến một Thường ủy huyện ủy như Đặng Văn Binh đích thân dẫn đường. Dù gì theo như cấp bậc hành chính mà nói, thì gã cũng được xem như một trong những người quyết định. Về phía bên Văn phòng chính phủ cũng có Chủ nhiệm Văn phòng, vốn dĩ đó là trách nhiệm của người ta, nhưng Đặng Văn Binh lại nhận mệnh lệnh từ Bạch Lâm, thế nên đích thân đứng ra lo liệu. Chủ nhiệm Văn phòng hành chính đành phải cười trừ theo sau gót hai người.
Càng lên tầng cao hơn, lông mày của Từ Quân Nhiên càng nhíu chặt. Mặc dù nói huyện Nhân Xuyên này là một huyện nghèo, nhưng mà các trang thiết bị trong toà nhà văn phòng huyện ủy này thì lại vô cùng trang hoàng, lộng lẫy, thậm chí còn đẹp hơn cả một số các văn phòng cấp thành phố mà Từ Quân Nhiên đã từng nhìn thấy.
Liếc nhìn Đặng Văn Binh đang dẫn đường phía trước, Từ Quân Nhiên lạnh giọng nói:
- Chủ nhiệm Đặng, tòa nhà này trang thiết bị không đến nỗi nhỉ!
Đặng Văn Binh đương nhiên không biết trong lòng Từ Quân Nhiên suy nghĩ nhiều thứ như vậy, liền quay người lại cười nói:
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Bây giờ con mắt của các nhà đầu tư cao lắm, nếu như không có một môi trường tốt, thì người ta sẽ không thèm ngó ngàng gì đến một nơi hẻo lánh như chúng ta ở đây.
Nói đến việc thu hút đầu tư, Từ Quân Nhiên vội vàng hỏi:
- Hiện nay, huyện Nhân Xuyên đã có những hạng mục nào đến đầu tư rồi?
Việc này là rất quan trọng. Từ Quân Nhiên là Chủ tịch huyện, là người quản lí các vấn đề về phương diện kinh tế. Hắn không thể không quan tâm đến vấn đề này.
Đặng Văn Binh nói:
- Lớn thì hiện tại vẫn chưa có, chỉ có nhỏ mà thôi. Khoảng năm mươi vạn cũng có mấy cái. Cứ coi như chúng ta phòng trước đi, đầu tư vào không gian cho đẹp rồi tôi tin rằng rất nhanh sẽ có các nhà đầu tư đến.
Từ Quân Nhiên chau mày, biểu hiện trên mặt càng trở nên khó coi. Theo như cách nói của Đặng Văn Binh thì việc thu hút đầu tư của huyện Nhân Xuyên cho đến nay vẫn chưa có tiến triển gì cả.
Nhìn thấy Đặng Văn Binh dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi đi về phía Văn phòng Chủ tịch huyện, suốt quãng đường đi cán bộ trong chính quyền huyện ủy đều thấy bất ngờ và không ngừng dò xét Từ Quân Nhiên. Dù sao thì những người này cũng là lực lượng trung kiên trong chính quyền huyện ủy, ai cũng đều biết hôm nay Bí thư Bạch đang đợi người đến tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện. Người này nếu đoán không sai thì chính là Chủ tịch huyện mới rồi! Thực sự là nhìn trẻ quá! Đây là ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên. Dù gì tất cả mọi người cũng đều dự đoán rằng, Chủ tịch huyện mới ít nhất chắc cũng phải ngoài bốn mươi tuổi. Nhưng bây giờ lại nhìn thấy một người trẻ tuổi như thế này đến, vô hình trung trong trí tưởng tượng của mọi người, sẽ chỉ là một kẻ biết nói mồm chứ làm việc thì không có đầu óc.
Tất nhiên rồi! Có những người trẻ tuổi cảm nhận được sự phấn đấu. Có một người Chủ tịch trẻ như vậy đương nhiên là tốt hơn rất nhiều so với những Chủ tịch đã có tuổi. Có lẽ cơ hội của bản thân chính là nằm ở vị Chủ tịch trẻ tuổi này.
Phải thừa nhận rằng, Văn phòng làm việc của Chủ tịch huyện Nhân Xuyên được trang bị rất chu đáo. Hai người vừa bước vào văn phòng rộng lớn, Từ Quân Nhiên đã phát hiện ra rằng, các trang thiết bị ở đây còn trang hoàng, lộng lẫy hơn cả văn phòng của hắn khi còn làm Bí thư huyện ủy huyện Phú Lạc. Giá sách và bàn ghế gỗ bày ra trước mắt. Bộ bàn ghế sô fa bằng da thật cũng được lau chùi bóng loáng. Cây tài lộc được đặt trong phòng tạo cho người ta có cảm giác tràn đầy sức sống. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào, đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài thấy vô cùng mênh mông, rộng lớn.
Đặng Văn Binh cười cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, đây là khung cảnh lúc trước mới lắp đặt xong. Tôi cũng không biết ngài dự định bày biện như thế nào, có gì cần sửa đổi, ngài cứ dặn dò tôi.
Từ Quân Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Đặng Văn Binh. Trong lòng hắn thầm nghĩ, đã bày biện đến mức như thế này rồi còn có gì cần phải cải tiến nữa chứ? Đây thực sự là Chính phủ huyện của một huyện nghèo khó sao? Rõ ràng là còn xa xỉ hơn cả so với những khu vực phát đạt ở phía nam. Nếu như không phải vừa rồi được tận mắt chứng kiến tình cảnh của người dân ở trên đường lúc mới đến, Từ Quân Nhiên thậm chí còn đang nghi ngờ bản thân liệu có phải hắn đang mơ.
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Đặng Văn Binh, chậm rãi lắc đầu mỉm cười nói:
- Như thế này đã là rất tốt rồi, không có gì cần phải cải tiến cả.
Một lát sau, Đặng Văn Binh đợi cho Từ Quân Nhiên đi một vòng khắp văn phòng xong, mới mở cánh cửa ở sát phía trong, tiếp tục giới thiệu với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, đây là chỗ để ngài nghỉ ngơi.
Từ Quân Nhiên bước qua xem, nhất thời cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy. Chỉ cần nhìn thấy căn phòng rộng đến mười mấy mét vuông nằm phía sau cánh cửa kia, không nói đến trong phòng có ti vi màu, tủ lạnh mà hiện nay ở bên ngoài cũng hiếm thấy, còn có một chiếc giường vô cùng lớn. Bên trên là một chiếc đệm Simmons đang thịnh hành nhất hiện nay. Bên cạnh còn bày biện rất ngăn nắp một loạt các đồ dùng cho chiếc giường mới.
Mãi cho đến khi rời khỏi văn phòng, Từ Quân Nhiên vẫn không ngừng cảm khái. Ở kiếp trước, hắn không phải là chưa từng gặp qua những phòng làm việc hào nhoáng. Nhưng mà ở một huyện thành nghèo khó như thế này, mà lại xuất hiện những phòng làm việc hào nhoáng như vậy, dù thế nào thì Từ Quân Nhiên cũng không thể ngờ đến được.
Đặng Văn Binh và Từ Quân Nhiên cùng nhau bước ra ngoài. Từ Quân Nhiên vừa đi vừa hỏi vẻ mặt không biểu cảm:
- Chủ nhiệm Đặng, không biết việc bày trí phòng làm việc này là dựa theo tiêu chuẩn nào để tiến hành? Không vượt quá tiêu chuẩn chứ?
Vốn dĩ hắn có ý định nghe ngóng qua tình hình, nhưng không ngờ Đặng Văn Binh lại hiểu sai ý. Gã cho rằng Từ Quân Nhiên lo lắng phòng làm việc hào nhoáng quá sẽ dẫn đến những lãnh đạo khác trong Huyện ủy không hài lòng, gã cười cười đáp lại Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, ngài không cần lo lắng. Chuyện này mọi người đều làm như vậy cả. Việc bố trí phòng làm việc cho các lãnh đạo trong huyện về cơ bản vẫn có một tiêu chuẩn. Phòng của ngài, thuộc văn phòng chuẩn nhất trong Huyện ủy. Nếu như còn điều gì thì ngài cứ lên tiếng, tôi sẽ chịu trách nhiệm làm cho ngài hài lòng.
Từ Quân Nhiên dở khóc dở cười. Hóa ra là hắn nghĩ thừa rồi. Lãnh đạo ở huyện Nhân Xuyên này, lấy tiền của chính phủ huyện lắp đặt các trang thiết bị hào nhoáng cho phòng làm việc của mình, dường như đã là một lẽ tất nhiên rồi. Về cơ bản bọn họ không hề cảm thấy làm như vậy có gì là không thỏa đáng cả.
Lắc lắc đầu, Từ Quân Nhiên nói với Đặng Văn Binh:
- Không sao, không sao. Như thế này đã là tốt lắm rồi, không có gì cần phải sửa đổi cả.
Đặng Văn Binh gật gật đầu:
- Vậy thì tốt rồi, cần gì thì ngài cứ nói.
Gã nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến cho Từ Quân Nhiên có cảm giác không biết nên làm gì. Hắn có lòng muốn cho người mang hết những thứ hào nhoáng kia đi, nhưng cũng lại lo sợ rằng mình vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, nếu làm như vậy sẽ dễ dàng gây hiểu lầm cho người khác. Dù sao thì tất cả lãnh đạo trong Chính quyền huyện ủy huyện Nhân Xuyên đều lấy đó làm tiêu chuẩn, bản thân hắn mạo nhiên đưa ra thay đổi, không biết chừng sẽ khiến cho người khác cảm thấy hắn đang tư lợi.
Cứ như vậy, hai người đi về phía lễ đường lớn của Huyện ủy.
Không thể không thừa nhận rằng, việc Từ Quân Nhiên đến tiếp nhận chức vụ Tân Chủ tịch huyện này dường như là một con suối nhỏ nhập vào giữa đại dương mênh mông rộng lớn. Nó không hề gây nên bất kỳ một chấn động nào ở huyện Nhân Xuyên cả. Thậm chí, ngoại trừ một số kẻ nhắm chăm chăm vào cái ghế Chủ tịch huyện kia trong lòng thấy không thoải mái ra, thì đối với những cán bộ khác trong Huyện, đối với một Chủ tịch huyện trẻ tuổi như Từ Quân Nhiên, thậm chí có khi còn ít tuổi hơn cả con cái nhà họ, đều có một cảm giác không hề tín nhiệm phát ra từ tận đáy lòng. Những cán bộ trong Chính quyền huyện ủy này, đa phần đều là những kẻ đã lão luyện trong công tác làm việc ở cơ sở, đã quen với việc nhìn thấy những người tràn đầy nhiệt huyết, muốn làm điều gì đó ở dưới cơ sở, sau đó lại cho một thanh niên trẻ tuổi từ trên Tỉnh ủy, thành ủy xuống trên danh nghĩa giữ một chức vụ ở dưới cơ sở. Đối với bọn họ mà nói, thì Từ Quân Nhiên nhiều lắm cũng chỉ giống như một người qua đường mà thôi.
Cái nghèo đói đã đeo bám huyện Nhân Xuyên mười mấy năm nay. Từ những năm đầu cải cách giải phóng lấy khó khăn, nghèo đói làm vinh quang. Cho đến bây giờ thì lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm. Một lòng muốn phát triển kinh tế, để cho muôn dân bách tính có cơm no áo ấm. Quần chúng cán bộ trong huyện Nhân Xuyên, đã sắp bị cái nghèo đói tổ hợp lại thành một ngọn núi lớn đè chết đến nơi rồi. Thu nhập hàng tháng vô cùng thấp, chỉ đủ để nuôi mấy miệng ăn trong nhà. Số nhiều hơn nữa vẫn còn rất nghèo đói. Hết lần này đến lần khác thất vọng, mọi người đã không còn bất kỳ sự tin tưởng nào đối với cán bộ ở trên phái xuống nữa rồi.
Quan trọng hơn nữa đó là, hiện nay huyện Nhân Xuyên vẫn còn tồn tại một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Lãnh đạo ngồi xe đẹp, ngày ngày ăn chơi đàn đúm. Cuộc sống của bách tính muôn dân sẽ càng ngày càng khó khăn.
Một Chủ tịch mới đến liệu có thay đổi được tất cả những điều này không? Nhìn thấy Từ Quân Nhiên xuất hiện trong lễ đường lớn của huyện ủy, thậm chí còn chưa đến ba mươi tuổi, mọi người càng cảm thấy thất vọng. Những người vốn dĩ còn ôm hi vọng đối với Chủ tịch huyện mới này bây giờ cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ đó. Xem ra cũng chỉ là một người biết nói mồm mà thôi.
Cuộc họp toàn thể cán bộ lãnh đạo huyện Nhân Xuyên được mở ra ở đại đường lớn. Trong huyện đã biết việc Chủ tịch mới sẽ đến, trên thành phố tuyên bố và bàn giao lại.
Về phần Chủ tịch huyện mới lên nhậm chức, những người đứng đầu ở các thị trấn, các xã cũng đều muốn xem xem, rốt cuộc thì Chủ tịch huyện mới là người như thế nào, cho nên tất cả mọi người đều đã đến cuộc họp từ sớm. Thậm chí có những lãnh đạo ở các thị trấn, các xã bình thường chẳng bao giờ muốn tham gia vào các cuộc họp nay cũng vội vàng thu xếp từ cơ sở chạy đến, mục đích chính là để xem Chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên này.
Những người nhìn thấy và chưa nhìn thấy Từ Quân Nhiên thấy cuộc họp chưa bắt đầu thì đã tụ tập lại một chỗ bắt đầu bàn tán rồi.
Cục trưởng Cục quy hoạch Mạc Quốc Phú cười nói với Cục trưởng Cục chiêu thương Giang Hồng Vĩ đứng bên cạnh:
- Lão Giang, nghe đồn Chủ tịch Từ mới đến có quan hệ rất tốt ở trên tỉnh. Sau này Cục chiêu thương các anh được nở mày nở mặt rồi.
Giang Hồng Vĩ cười khổ đáp:
- Lão Mạc, anh thôi đi. Ai mà không biết tình hình của Cục chiêu thương chứ. Huyện Nhân Xuyên chúng ra chẳng phải là nơi có tiếng tăm gì, lại không có gì có thể thu hút người ngoài đến. Thành lập một Cục chiêu thương cũng chỉ là bổ sung thêm một bộ phận mà thôi, điều đó cho thấy là coi trọng công việc này. Mọi người ai cũng hiểu tình hình của huyện Nhân Xuyên. Không có tiền thì dù có cách gì đi nữa cũng vô dụng. Tình trạng của chúng ra như hiện nay đó là đường xấu, tiền thì chưa có. Tất cả những thiết bị cơ bản nền tảng nhất đều không được. Mặc dù Chủ tịch mới là do trên tỉnh phái xuống, có chăng thì cũng chỉ là kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, còn khoản lớn thì tôi thấy đừng có mơ.
Những lời nói của Giang Hồng vĩ trong ngoài đều tràn đầy sự oán trách.
Đúng lúc này, Bộ trưởng Bộ giáo dục huyện Viên Thuật đứng bên cạnh cười nói:
- Bải diễn văn của Chủ tịch Từ này rất có tiếng, tôi đã từng đọc qua rồi. Không thể không thừa nhận rằng, anh ta viết rất tốt. Con người này không phải là tầm thường, mọi người đừng có coi khinh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận