Thăng Thiên Chi Lộ

Chương Hồng Vũ cười ha ha:

- Không phải tôi đã nói rồi sao. Tôi tới ngắm mấy nữ sinh viên xinh đẹp của đại học. Không nghĩ các ngươi lại đánh nhau ở chỗ này. Náo nhiệt thế này, làm sao tôi có thể bỏ qua được! các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục. Không cần phải để ý tới tôi… ha ha…
Thôi Đông Phong cau mày không nói gì. Y không tin Chương Hồng Vũ nói, xem náo nhiệt? Chương “điên” mà là loại thích xem đánh nhau, , thì đám công tử bột kia bị y dẫm đạp đúng là muốn khóc cũng không ra được nước mắt.
Hiện trong tiệm cơm chỉ còn mấy người khách. Dân chúng bình thường thấy đám công tử bột kèn cựa nhau là họ không dám tham dự. Họ chỉ có thể ở bên ngoài yên lặng xem. Dù sao, chuyện ở đây về đến nhà cũng có thể khoác lác. Nếu có chút hiểu biết thì họ nhận ra thân phận Điền Quốc Đào cùng Thôi Đông Phong. Riêng Từ Quân Nhiên im lặng nên mọi người cũng có chút tò mò. Dù sao có thể đối đầu với hai người Thôi, Điền thì người thanh niên tới từ phương bắc, cũng không phải cái đèn đã cạn dầu.
Bọn hắn không nôn nóng, mà Từ Quân Nhiên cũng không nôn nóng. Viện binh nhà mình chưa xuất hiện. Điền gia kia cũng chỉ có thư ký của Điền Ái Quốc. Đối với Từ Quân Nhiên đến nước này vẫn chưa phải chuyện đại sự gì. Nếu như đám này có thể kinh động lão gia tử ở Thủ đô thì chơi mới hay.
Các thiếu gia ăn chơi cho đến hôm nay, không có người nào là ngu ngốc cả. Bất kể là Thôi Đông Phong, hay Điền Quốc Đào hoặc là Từ Quân Nhiên – mọi người đều rất rõ ràng trong hoàn cảnh như thế này mà ai động thủ trước thì dễ dàng để người kia mượn cớ. Các lão tổ tông ở Hoa Hạ gặp chiêu phá chiêu, hậu phát chế nhân không phải là không có đạo lý.
Địch không động, ta không động!
Vào lúc này, mọi người đều có kiềm chế chuyện làm cho chính mình tức bực, ngồi xuống cùng đợi nội dung vở kịch phát triển tới cao trào.
Từ Quân Nhiên cười, khoát khoát tay, nói với Thẩm Thanh cùng bạn học của hắn:
- Mọi người muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời khách!
Bọn họ vốn là nhân vật chính của hôm nay. Bất quá, bây giờ chuyện xảy ra, nguyên nhân thì không quan trọng, mà quan trọng là… Hôm nay, cuộc phong ba này sẽ được kết thúc như thế nào.
Dù là Từ Quân Nhiên hay là Thôi Đông Phong đều hiểu ý nghĩa của đối phương. Điền gia đã cho ra lá bài thứ nhất rồi. Tiền Phong Phó Trưởng ban thư ký Thành phố xuất hiện chứng tỏ Điền gia quyết tâm bảo vệ con. trong hai ngày liền Từ Quân Nhiên liên tục đánh hai đứa con trai họ Điền làm cho vị Phó Chủ tịch kia đã cố gắng nhẫn nại đến cực hạn.
Cốt nhục của mình liên tiếp bị cùng một người hành hung, dù cho vị Phó Chủ tịch biết kiềm chế, cho dù tham mưu trưởng quân khu có lời chào hỏi thì Điền Ái Quốc cũng khó tha thứ cho kẻ đó. Y đã dùng lời nói của Tiền Phong: “Hoa Hạ là xã hội pháp trị. Thiên tử hoặc thứ dân phạm pháp, bất kể kẻ nào phạm sai lầm, đều phải bị pháp luật nghiêm trị”.
Với loại người như vậy, ngươi cùng hắn giảng đạo lý, hắn tỏ rõ thủ đoạn lưu manh với ngươi. Ngươi đùa nghịch bằng thủ đoạn lưu manh, hắn nói về pháp chế với ngươi. Ngươi nói pháp chế với hắn, ngươi giảng về chính trị với hắn. Ngươi nói chính trị với hắn, hắn nói về tình hình trong nước cho ngươi. Bạn nói với hắn về đường ray, hắn nói với bạn về văn hóa. Bạn nói về văn hóa với hắn, hắn nói với bạn về Lão tử. Bạn nói với Lão tử với hắn, hắn bảo bạn là người đáng thương. Bạn nói hắn đáng thương, hắn lại nói chuyện lý lẽ với bạn.
Điền Ái Quốc chính là người như vậy.
Con mình bị người đánh, bằng quyền lực của mình, y muốn lấy pháp luật làm vũ khí bảo vệ. Cái gì mà con vua phạm pháp cùng tội với thứ dân tự nhiên lại xuất hiện. Mà nếu con mình đánh người khác thì đại đa số tình huống đều dùng một câu: con trẻ không hiểu chuyện nên miễn cưỡng cho qua.
Từ Quân Nhiên không thích người như vậy. Nhưng, hắn cũng hết cách rồi. Bình thường, có một số chuyện, dân chúng không thể phản kháng với cấp trên. Bởi vì họ bị cái gọi là theo trình tự quyết định nên phải đối mặt hoặc thậm chí bị uy hiếp nhiều hơn. Những người dận bình thường này ngoại trừ yên lặng thừa nhận, ngoại trừ lấy mạng ra vật lộn đọ sức thì không có biện pháp nào khác.
Có lúc, cơ hội liều mạng cũng không thể có.
Trong tiệm cơm, không khí càng lúc càng khẩn trương. Nhưng không xuất hiện người bên ngoài vào đánh người để làm thay đổi cục diện. Dù sao tất cả mọi người đều có thận phận.
Cho nên, dù là Từ Quân Nhiên hay người đứng ra của Điền gia là Thôi Đông Phong và Tiền Phong đều rất rõ tình thế. Hôm nay, xem con bài tẩy lật lên khẳng định thế lực của bên nào lớn.
Không thể không nói, thực tế Tiền Phong và Thôi Đông Phong có lúng túng. Họ đang đứng ở đây, đối mặt với đối thủ là ai, hai người đều láng máng suy đoán. Dù sao thì tư thế và thái độ của từ Quân Nhiên – rõ ràng là một mãnh long quá giang. Hắn đánh Điền Quốc Bân, hơn nữa tại Điền gia khởi binh hỏi tội, còn có thể ra khỏi trụ sợ quân đội an toàn mà nói hắn không có chỗ dựa thì có đánh chết họ cũng không tin.
Khác với Điền Quốc Đào đang tự tin hơn gấp trăm lần. Tiền Phong phải suy nghĩ xem trận phong ba này, có ảnh hưởng tới cuộc cạnh tranh chức người đứng đầu Thành phố của Điền Chủ tịch.
Lại nói tiếp, dựa vào thế lực Điền gia mà giải quyết Công an tỉnh là chuyện không có vấn đề gì. Nhưng, vấn đề là vị Trưởng phòng kia đến từ Thủ đô. Người có thể mời được y đứng ra bảo vệ, lại có biện pháp để cho Chương Hồng Vũ nổi danh với quân đội Lĩnh Nam đến đây xem cuộc chiến như vậy, chỉ trong giây lát Tiền Phong cũng muốn hỏi Điền Quốc Đào đang có vẻ mặt phách lối là rốt cuộc mày đã làm cái gì mà để cho người họ Tự tới từ Thủ đô, lại tỏ ra muốn chết cùng ngươi.
Xe con xuất hiện ở cửa ngày càng đến nhiều. Các loại biển số xe đều có. Có người tiến đến chào hỏi Điền Quốc Đào. Cũng có người đến chào hỏi Chương Hồng Vũ. Và, có người tiến đến không nói câu nào mà tìm ghế ngồi xuống. Cứ như vậy, mọi người yên lặng nhìn xem.
Phía ngoài tiệm cơm, không ít người vây xem. Tuy không rõ tình hình bên trong, nhưng do tò mò nên họ vẫn dáo dác quan sát.
Đây chính là tính cách của người Hoa Hạ – họ ưa thích nơi ồn ào náo nhiệt, kệ cho chuyện này có liên quan đến mình hay không. Họ cứ xem đã rồi nói sau. Đối với những chuyện quá xấu thì họ coi thường một cách tàn nhẫn. Chỉ có tranh luận mới làm cho người đứng ngoài quan sát thấy vui. Dù ở địa phương nào, dư luận cũng tốt, truyền thông cũng tốt, thậm chí là đám người ven đường cũng thế – chỉ thích có chuyện là vây xem.
Ngoài cửa, xe sang trọng ngày càng nhiều. Mấy năm gần đây, quả thực Lĩnh Nam giàu lên nhanh. Tại hậu thế, những loại xe này, có lẽ cũng không kỳ lạ quý hiếm. Nhưng hiện tại, ở Hoa Hạ , chỉ có đám người trước mặt kia mới lái nổi những xe đó.
Bọn Công tử của Thành phố Nam Hoa đã đến tiệm cơm. Chúng cũng không nhiều lời mà chỉ yên lặng tụ tập quanh Thôi Đông Phong. Mặc dù thế lực của y cũng chẳng có gì bất ngờ, nhưng cũng được xếp vị trí thứ hai sau Điền Quốc Bân. Không chỉ bởi đầu óc của y mà còn vì y còn có một người ông ngoại từng công tác ở Tỉnh ủy Lĩnh nam nhiều năm.
Ngồi uống nước ở bên bàn, nhìn thấy trong tiệm cơm ngày càng đông người hơn, đột nhiên Từ Quân Nhiên cảm giác có chút không có ý nghĩa.
- Thẩm Thanh, có phải cảm thấy nhàm chán hay không?
Bỗng nhiên Từ Quân Nhiên hỏi.
Thẩm Thanh ngây người một lúc rồi kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận