Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 809: Ai mới là người lập uy.

Trong chốn quan trường chẳng nơi nào là thiên đường, bất kể là đơn vị nào thì cũng tồn tại mâu thuẫn, cái đó gọi là nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Đạo lý này cũng được áp dụng trong phòng Tổng hợp, trong mắt người bên ngoài thì Văn phòng Tỉnh ủy là một nơi vô cùng êm đẹp vẻ vang, nhưng chỉ có bản thân người ở trong đó mơi biết được nơi này con người có bao nhiêu hiểm ác, dối trá. Cũng giống như khuôn mặt mỉm cười của Đường Quốc Sơn đang ngồi đối diện Từ Quân Nhiên lúc này, nếu như không phải là tai nghe mắt thấy lão già này khơi mào mâu thuẫn giữa hắn và Giang Sơn thì hắn vẫn còn tưởng ông ta là một người thành thật nữa đấy.
Tuy nhiên, nếu người ta đã xuất chiêu thì mình dù sao cũng phải tiếp chiêu thôi. Biết Đường Quốc Sơn không có ý tốt và đương nhiên là Từ Quân Nhiên sẽ không đời nào để ông ta đạt được ý nguyện.
- Trưởng phòng Đường, ông nói phòng chúng ta cần kiếm bao nhiêu tiền?
Từ Quân Nhiên từ từ mở miệng, nhìn về phía Đường Quốc Sơn nhàn nhạt hỏi.
Lúc Từ Quân Nhiên mở miệng, khí thế trên người hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Nhìn vào ánh mắt của Từ Quân Nhiên, Đường Quốc Sơn lúng túng cười cười, nói:
- Là như vậy, dựa theo quy định của Văn phòng Tỉnh ủy, thì phòng chúng ta phải kiếm khoảng mười vạn tệ.
Những lời này của ông ta đều là thật, kiếm mười vạn tệ, nói trắng ra chính là muốn cán bộ phòng Tổng hợp lôi kéo tài trợ từ bên ngoài kiếm về mười vạn. Bởi những thứ như phúc lợi hay tiền thưởng gì đó nhà nước đều không cấp phát cho, mà muốn giải quyết được những cái đó thì cũng chỉ có thể dựa và việc này thôi.
Lại nói tiếp, đời sau thường có người phàn nàn rằng làm nhân viên công vụ cấp cơ sở không được đãi ngộ tốt, nhưng bạn đã thấy cán bộ cấp Tỉnh nào phàn nàn về chuyện này chưa? Đừng nói là cán bộ cấp Tỉnh, ngay cả lãnh đạo các cấp Huyện và cơ quan trực thuộc Tỉnh, nào có mấy ai thu nhập thấp. Nói trắng ra thì hệ thống nhân viên công vụ Trung Quốc với nhân dân thì chưa thật sự tận tâm tận sức nhưng với bản thân thì chưa qua loa bao giờ. Bọn họ có hàng ngàn hàng vạn lý do để cuộc sống của mình thoải mái hơn.
Cũng giống như việc kiếm mười vạn tệ lần này, gọi là kiếm tiền nhưng thực chất chính là muốn cán bộ lấy cái mác Văn phòng Tỉnh ủy đi tìm kiếm nhà tài trợ.
Cái gọi là tìm kiếm nhà tài trợ trên thực tế là đi đánh tiếng với những đơn vị hoặc với những xí nghiệp lớn, mình là người của Văn phòng Tỉnh ủy và sau đó đương nhiên sẽ có người chủ động làm nốt những chuyện còn lại. Cũng giống như hòn đất ném đi hòn chì ném lại, sau này nếu như người ta tìm tới cửa nhờ vả chuyện gì đó, mình nếu như có thể giúp đương nhiên sẽ phải giúp.
Từ Quân Nhiên nghe những lời Đường Quốc Sơn nói rồi nhìn thoáng qua khuôn mặt đã hơi đỏ của Giang Sơn, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Vậy mọi người thử nói xem, số tiền mười vạn tệ này, chia thế nào đây?
Mặc dù chưa có công văn bổ nhiệm chính thức, nhưng theo lý mà nói thì Từ Quân Nhiên mới chính là người phụ trách danh chính ngôn thuận của phòng Tổng hợp. Chỉ có điều hắn vừa mới tới tỉnh Đông Hải nhậm chức chưa được bao lâu thì Phương Chính lại có ý muốn sắp xếp hắn ở bên cạnh nên hắn mới không thể đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Tổng hợp.
Chính vì vậy, lúc Từ Quân Nhiên nói những lời đó ra đã dùng thái độ chuyện đương nhiên, chuyện đáng làm thì phải làm mà nói.
Từ Quân Nhiên nhìn khuôn mặt Đường Quốc Sơn vì lời nói của hắn mà trở nên khó coi, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Hắn tôn trọng ông ta, mà ông lại tưởng hắn là một thằng ngu, lại còn giở loại thủ đoạn cũ rích này ra với hắn, chẳng trách mà ông ta không thể thăng chức được, chính là bởi vì quá khôn vặt nên mới khiến người ta cảm thấy ông ta không xứng được lên trên.
Giang Sơn nghe những lời Từ Quân Nhiên nói, sắc mặt liền đỏ lên, hiện tại anh ta đã không còn Thư kí Bí thư nữa, lấy đâu ra quan hệ xã hội nhiều đến vậy? Lúc trước còn dám vỗ ngực đảm bảo là bởi vì anh ta còn là Thư kí của Phương Chính, lúc đấy người ta cũng là nhìn vào cái danh Thư kí Tỉnh ủy còn có thể bỏ tiền ra, nhưng hiện giờ anh ta chỉ còn là một cán bộ bình thường của phòng Tổng hợp, những người lúc trước giờ muốn gặp còn khó, nói gì đến mời tài trợ? Đúng là chuyện viển vông!
Còn về phần Lý Trung Quân cùng Đường Quốc Sơn thì lại càng không có cách nào, bởi nếu như bọn họ có cách giải quyết chuyện này thì cũng sẽ không gọi Từ Quân Nhiên tới. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến phúc lợi của mấy mươi người trong phòng Tổng hợp, ít nhất thì cũng có thể nâng cao uy vọng của bản thân lên một tầng cao mới, chỉ có quỷ mới bằng lòng đem miếng bánh ngon như vậy dâng cho người khác.
Chính vì vậy Đường Quốc Sơn xấu hổ cười, không nói gì, còn Lý Trung Quân thì cười gượng vuốt vuốt tay nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Từ, nói thật với cậu thì trong Tỉnh này tôi quen với rất ít người, bởi vì tôi còn tới đây muộn hơn cả anh.
Ngụ ý của anh ta chính là Từ Quân Nhiên hắn tới sớm hơn anh ta còn không có cách nào để giải quyết thì anh ta đương nhiên cũng chỉ có thể bó tay thôi.
Từ Quân Nhiên nghe vậy thì nở nụ cười, nhưng cũng không nói gì ngay mà chỉ dùng ánh mắt đảo qua bọn họ.
Lần này, hắn muốn mượn chuyện này để lập uy!
Kế hoạch của Phương Chính Từ Quân Nhiên hắn cũng biết, ông ấy muốn mượn vụ án Tiêu Chính sát hại Trình Tiến Dã để lập uy trước hội nghị Thường ủy, vậy còn hắn? Hay là hắn cũng nên mượn chuyện lôi kéo tài trợ lần này để lập uy ở phòng Tổng hợp nhỉ?
Đáp án đương nhiên là “chắc chắn rồi”, mặc dù hầu hết thời gian hắn đều công tác ở bên cạnh Phương Chính, nhưng Từ Quân Nhiên không thích sau này sẽ lại xuất hiện một người khác đứng sau thay thế vị trí của hắn, lại càng không thích những người này lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tính kế mình.
Cho nên, chuyện kiếm tiền lần này, đối với hắn mà nói thì chính là một cơ hội tốt! Một cơ hội để hắn lập nên quyền uy trong phòng Tổng hợp này.
Còn về phần trưởng thư kí Tỉnh ủy Trần Tuấn Nho đã không còn nằm trong kế hoạch của Từ Quân Nhiên nữa rồi. Đại quản gia của Tỉnh ủy mà lại dám đắc tội với người đứng đầu Tỉnh ủy, trưởng thư kí như vậy cho dù Phương Chính có là kẻ ngốc trong chính trị cũng không thể tiếp tục dùng nữa. Từ Quân Nhiên tin rằng, chỉ cần Phương Chính lợi dụng vụ án của Tiêu Chính lần này nhất định sẽ có thể củng cố vững chắc cho vị trí hiện tại của ông ở Tỉnh Đông Hải, như vậy chuyện thay đổi trưởng thư kí cũng nhất định sẽ được đăng lên Nhật báo. Lại nói tiếp, hai vị trí có ảnh hưởng nhất trong Tỉnh ủy chính là Trưởng ban Tổ chức và trưởng Thư kí, cho dù vậy lúc Trung ương tuyển chọn cán bộ cho hai vị trí này cũng vẫn phải tôn trọng ý kiến của người đứng đầu. Phải biết nếu như người ngồi ở hai vị trí này không đồng lòng với Bí thư thì khi Bí thư muốn quán triệt lãnh đạo của mình sẽ rất khó khăn.
Cũng chính bởi nguyên nhân này nên Từ Quân Nhiên không hề để trong lòng uy hiếp của Trần Tuấn Nho, một trưởng Thư kí ăn bữa nay lo bữa mai thì còn có thể làm gì được hắn.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất chính là phải giải quyết dứt khoát nhân tố tiềm ẩn uy hiếp ở trong phòng Tổng hợp này trước đã, dù sao với hắn mà nói thì đây chính là hậu phương của hắn. Nếu như hậu phương xảy ra chuyện gì, Từ Quân Nhiên cũng sẽ không thoải mái, huống hồ Đường Quốc Sơn cùng Giang Sơn đều không phải là đèn đã cạn dầu, Từ Quân Nhiên sẽ không bao giờ cho bọn họ có cơ hội ngấp nghé vị trí của mình.
Từ Quân Nhiên từ từ để chén trà xuống, mở miệng cười nói:
- Nếu như mọi người đều không có cách nào để giải quyết vậy thì theo tôi chúng ta nên gọi tất cả các cán bộ của phòng tới đây, mở một cuộc họp nhỏ, chúng ta hãy tiếp thu ý kiến của mọi người xem liệu có cách nào để giải quyết chuyện này không?
Tất cả đều ngây người, nhất là Đường Quốc Sơn, ông ta thật sự không thể ngờ tới Từ Quân Nhiên sẽ nói ra chủ ý như vậy, chẳng lẽ hắn muốn để mấy Trưởng phòng phải mất mặt trước toàn thể các cán bộ của phòng Tổng hợp hay sao? Dù sao thì dựa theo quy định, loại chuyện kiếm tiền này tất cả đều là do mấy vị Trưởng phòng phụ trách, hiện tại các Trưởng phòng không có cách giải quyết lại muốn các cán bộ bình thường nghĩ cách hộ hay sao?
- Cái này… phù hợp sao?
Lý Trung Quân do dự nhìn về phía Từ Quân Nhiên, có chút không hiểu hỏi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói:
- Chẳng có gì không phù hợp cả, nếu như là chuyện của phòng thì cán bộ của phòng cũng có quyền được biết.
Dù sao thì hắn cũng chẳng sao cả, chuyện này hắn cũng đã có cách giải quyết rồi, nhưng tuyệt đối không thể để mấy đối thủ trước mặt này được hưởng lợi. Từ Quân Nhiên đã lăn lộn mấy chục năm trong chốn quan trường, từ lâu hắn đã hiểu được một đạo lý rằng bất kể đối diện với một đối thủ như thế nào cũng đều không thể xem thường đối phương. Nếu như có cơ hội nhất định phải làm cho đối phương thấy được năng lực của mình, nếu không, không biết một lúc nào đó, những người này sẽ lại giở trò sau lưng mình.
Vì vậy lần này, Từ Quân Nhiên làm cho mấy người này mất hết uy tín trước mặt tất cả các cán bộ của phòng Tổng hợp, ngay cả chuyện kiếm tiền cũng không làm xong thì dựa vào cái gì mà muốn tranh giành vị trí Trưởng phòng Tổng hợp với hắn? Lăn lộn trong cái chốn quan trường này, đừng bao giờ nhắc đến mấy thứ xa xỉ như thật thà, tự nhiên, hiền lành hay tốt đẹp gì đó, đây đều là biểu hiện của sự chưa trưởng thành. Người sống trong chốn quan trường, ai ai cũng đều là những con hổ biết cười (Khẩu phật tâm xà), trong lòng lúc nào cũng có những toan tính xấu xa.
Từ Quân Nhiên biết rất rõ, đừng thấy những người này lúc nào cũng cười nói thân thiết với mình mà mừng, chỉ cần đến thời khắc mầu chốt, đừng nói là đưa than sưởi ấm trong ngày đông giá rét, chỉ cần không bỏ đá xuống giếng đã là không phụ lòng mình lắm rồi. Nói không chừng như Giang Sơn với Đường Quốc Sơn này lúc hắn gặp chuyện không may có khi còn tiện chân đạp thêm cho mấy phát nữa cũng nên.
Chính vì vậy Từ Quân Nhiên phải làm cho họ biết được rằng họ không thể thắng được hắn.
- Như thế này đi, hôm này mọi người trong phòng hầu hết đều có mặt, chúng ta hãy mở một cuộc họp ngắn, chỉ khoảng 10 phút là được. Chiều nay tôi còn phải đi cùng Bí thư tham dự cuộc họp Thường ủy, hiện tại không còn nhiều thời gian nữa.
Từ Quân Nhiên cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nhàn nhạt nói ý kiến của mình.
Hắn đã lấy Phương Chính ra làm lý do những người này cũng không thể nói gì chỉ có thể gật đầu đồng ý.
10 phút sau, cán bộ của phòng Tổng hợp chẳng hiểu gì tới phòng họp, nhìn thấy mấy vị Trưởng phòng bên trong thì đều có chút tò mò.
Sắc mặt Đường Quốc Sơn có chút lúng túng nói về chuyện không có cách giải quyết chuyện kiếm tiền, đã đến lúc này, mọi chuyện đã không còn do ông ta kiểm soát nữa rồi, mũi tên đã bắn ra thì không thể thu lại được. Hiện tại điều duy nhất ông ta có thể làm đó chính là cậu nguyện Từ Quân Nhiên cũng sẽ không có cách giải quyết chuyện này, nếu không chuyện này nói không chừng chính là ông ta tự bên đá đập vào chân mình rồi.
Từ Quân Nhiên đợi Đường Quốc Sơn nói xong liền quét mắt nhìn về phía các cán bộ khác, nhàn nhạt nói:
- Mọi người nghĩ xem có cách nào không, nói ra cho tất cả cùng tham khảo. Chuyện kiếm tiền có liên quan trực tiếp đến phúc lợi của mọi người chúng ta, mọi người có ý kiến gì cứ thoải mái nêu ra.
Tất cả đều ngây người, đây là vấn đề mà các Trưởng phòng phải giải quyết mỗi năm, hiện giờ lại đột nhiên nói với mọi người rằng lãnh đạo bọn họ không có cách giải quyết, đây là quốc tế nói đùa à? Chẳng lẽ đường đường là lãnh đạo mà chút chuyện cỏn con thế này cũng không giải quyết được, lại còn muốn đám tiểu tốt như họ ra mặt hay sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía các vị Trưởng phòng đều đồng loạt thay đổi, có người tính khí cổ quái, còn âm dương quái khí nhắc đến chuyện Giang Sơn đã từng vỗ ngực đảm bảo giải quyết được chuyện này.
Thấy vậy, khóe miệng Từ Quân Nhiên nhếch lên, cười lạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận