Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 152: Cấp tiền.

- Năm chục nghìn?
Từ Quân Nhiên thiếu chút nữa ngất đi.
Năm chục nghìn của năm 1982, ý nghĩa của nó tuyệt đối không chỉ là một con số đơn giản như vậy.
Dựa theo giá cả những năm tám mươi lúc đó mà nói, năm chục nghìn tuyệt đối có thể làm được rất nhiều chuyện, những hộ các thể bày bán hàng, một năm chưa chắc có thể kiếm được mấy ngàn đồng. Năm chục nghìn, dù là trong những năm 80, cũng coi như là túi tài phú không nhỏ rồi, dù gì tiền lương của một công nhân một năm cũng chỉ mới được mấy trăm đồng mà thôi.
Không thể không nói, vào đầu thập niên tám mươi, giá hàng là cực kỳ ổn định, Từ Quân Nhiên biết rõ, tối thiểu giá tiền của rất nhiều thương phẩm là bao nhiêu năm đều không đổi, đương nhiên, cũng bởi vì rất nhiều thương phẩm dựa vào phiếu cung ứng. Muối, xì-dầu, dấm chua, đậu hủ vẫn thường dùng hàng ngày đều là 8 phân tiền một cân. Bánh bao 5 phân tiền một cái, bánh nướng 7 phân tiền một cái, bánh trung thu đường đỏ một hào một cái, trung bình trên ba loại lương thực nhận 2 cái phiếu. Thịt heo phân ba loại, theo thứ tự là 7 hào 8, 8 hào 7, 9 hào 4 một cân. Rau cải trắng dự trữ cho mùa đông mỗi cân 5 ly đến 1 phân. Bột tiêu chuẩn một cân 1 hào 8 phân 5. Sữa bò 2 hào 6 một cân. Cắt tóc cũng là 2 hào 6. Tắm rửa là 5 phân.
Đây là thời đại tốt nhất, cũng là thời đại tệ nhất.
Nghe thấy Chu Dật Quần đồng ý chuyển cho hắn năm chục nghìn, Từ Quân Nhiên vui mừng quá đỗi, có số tiền này rồi, kế hoạch của hắn có thể thử một chút rồi.
- Chủ tịch thành phố, rất cảm tạ ngài.
Từ Quân Nhiên nói lời cảm ơn với Chu Dật Quần.
Chu Dật Quần hất hất tay, thỏa mãn gật đầu.
Đối với ông ta, những lời mà Từ Quân Nhiên vừa nói, đã đả động đến ông ta, Chu Dật Quần là một cán bộ cải cách kiên quyết, ông ta rất rõ, đội kiến trúc công xã trấn Lý gia, cũng không thể làm cho bản thân ông ta công thành danh toại, dù sao cũng là chuyên mà cơ sở ở dưới tự mình làm ra, nhưng nếu như giống như những gì Từ Quân Nhiên nói, công xã trấn Lý gia thông qua chế độ sở hữu tập thể phát triển kinh tế trở thành một điển hình tiên tiến, vậy thì ông ta bây giờ phát ra năm chục nghìn này, cũng chính là sự ủng hộ danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó bất luận kẻ nào đều không có cách gì triệt tiêu chiến tích của ông ta.
Trương Kính Mẫn suýt soát một chiêu, bị Chu Dật Quần đoạt trước, trông lòng ông hối hận không thôi, ông ta vốn dĩ cũng có thể cân nhắc đến điểm này, có điều bởi vì nóng lòng với chức vụ chủ tịch tỉnh, mà quên chuyện này, lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.
Từ Quân Nhiên quan sát đến biểu hiện của hai vị lãnh đạo, thấy thế vội vàng nói:
- Bí thư, chủ tịch thành phố, trước tiên tôi muốn nói sơ qua vớihai vị, lúc nhà máy rượu trắng của chúng ta khai trương, hai vị nhất định phải tới cắt băng đó!
- Cắt băng?
Trương Kính Mẫn cùng Chu Dật Quần liếc nhau một cái, có chút khó hiểu.
Từ Quân Nhiên lúc này mới chợt hiểu ra, hóa ra nghi thức cắt băng này, tạm thời vẫn chưa lưu truyền từ nước ngoài vào trong Trung Quốc.
Cười một cái, Từ Quân Nhiên giải thích cho hai người họ thế nào gọi là nghi thức cắt băng, điều này mới khiến cho Trương Kính Mẫn cùng Chu Dật Quần lộ ra nụ cười hài lòng, rất rõ ràng, loại nghi thức cắt băng này làm nổi bật chuyện thân phận địa vị khiến cho bọn họ rất vui sướng.
- Cậu đã nói như vậy, thế vậy được rồi, chúng tôi không quấy rầy công việc của mọi người nữa, buổi sáng ngày mai khởi hành.
Trước khi rời khỏi, Trương Kính Mẫn vừa cười vừa nói với Từ Quân Nhiên.
Ông ta cũng là một nhân vật quyết định nhanh gọn, Từ Quân Nhiên nói nửa ngày ông ấy cũng hiểu ra rất nhiều thứ, vào lúc này cán bộ của thành phố Toàn Châu cùng huyện Võ Đức nếu như xuất hiện ở trước mặt báo tỉnh và truyền thông ký giả trung ương, sẽ rất dễ dàng gây cho người khác hiểu lầm, đám người này của mình là đến giành công lao, điều này nếu như truyền ra ngoài, xem ra đừng nói là đề bạt, không bị giáng chức thì đã coi như vận khí tốt rồi.
Thì giống như những điều mà Từ Quân Nhiên vừa nói, có nhiều thứ, làm quá mức ngược lại sẽ khiến cho người ta phản cảm.
Một đoàn lãnh đạo Thành ủy đến cũng vội vàng, mà đi cũng vội vã, nhân lúc trời còn sớm đã rời khỏi công xã trấn Lý gia, đám người lãnh đạo huyện ủy tự nhiên cũng bị lôi đi, lý do của Trương Kính Mẫn cùng Chu Dật Quần cũng rất đơn giản, bọn họ muốn nghỉ ngơi ở trong huyện.
Đưa mắt nhìn những người lãnh đạo rời khỏi, Lý Càn Khôn vẻ mặt kinh ngạc hỏi Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải nói là ngày mai các lãnh đạo mở tiệc tiễn đưa vui vẻ cho chúng ta sao?
Từ Quân Nhiên cười:
- Tôi thấy hay là thôi vậy, tiệc đưa tiễn, không cần thiết phải làm.
Tuy trong lòng còn hơi nghi hoặc một chút, có điều Lý Càn Khôn gần đây đã thành thói quen tất cả hành động đều nghe Từ Quân Nhiên chỉ huy, gật gật đầu:
- Tôi nghĩ cũng đúng, bao nhiêu là lãnh đạo trò chuyện như vậy, tiệc tiễn đưa sẽ mở đến quá nửa đêm mất, muộn giờ xe lửa.
Từ Quân Nhiên nhịn không được cười lên, đối với vấn đề những loại hội nghị vừa thối lại vừa dài, xem ra bất kể lúc nào, đều không được ưa chuộng.
Lão bí thư Nghiêm Vọng Tung lúc này đi đến bên cạnh Từ Quân Nhiên, nhìn khắp nơi không có ai , lúc này mới thấp giọng nói:
- Cậu có cách nào khiến cho những vị lãnh đạo kia quay về thế?
Ông ta quả là càng già càng lão luyện, ánh mắt giống hệt như Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn thấy lãnh đạo huyện, thành phố vội vã đến rồi lại đi, lập tức liền nghĩ đến chuyện này có liên quan với Từ Quân Nhiên.
Tuy Từ Quân Nhiên ở trong đại hội được điểm danh biểu dương khiến ông ta rất vui, nhưng Nghiêm Vọng Tung càng lo lắng hơn là vì, cây cao chịu gió lớn, ông ta hiểu rất rõ ràng, tất cả những gì Từ Quân Nhiên đã làm đến hôm nay, nhìn lên sẽ thấy không hề tệ chút nào, trên thực tế lại mạo hiểm không ít, điều quan trọng nhất là, theo như những gì ông thấy, Từ Quân Nhiên không có hậu đài, điều này rất nguy hiểm. Nếu có thể nhân lấy cơ hội này lôi kéo quan hệ với các lãnh đạo trong thành phố, vậy thì không còn chuyện gì tốt hơn nữa rồi.
Từ Quân Nhiên đương nhiên biết rõ nỗi khổ tâm của Nghiêm Vọng Tung, ông cụ này là một lòng một dạ suy nghĩ cho mình, cười, Từ Quân Nhiên nói:
- Lão bí thư, ông không cần lo lắng, mấy vị lãnh đạo này qua vài ngày nữa sẽ lại đến, bọn họ không nỡ rời xa trấn Lý Gia của chúng ta đâu.
Nghiêm Vọng Tung khẽ giật mình, có chút không hiểu mà hỏi:
- Ý của cậu là?
Lắc lắc đầu, Từ Quân Nhiên bình tĩnh hỏi lại Nghiêm Vọng Tung:
- Lão Bí thư, ông năm đó đánh huyện thành, nếu như vừa hạ được cửa thành xuống thì liền báo cáo lên cấp trên nói huyện thành toàn bộ đều được chiếm lĩnh, thì sẽ có kết cục gì?
Nghiêm Vọng Tung đương nhiên đáp:
- Đương nhiên là quân pháp tòng sự rồi.
Từ Quân Nhiên cười:
- Vậy nếu là ông cứ lẳng lặng nắm bắt cả thị trấn rồi mới đi báo cáo thì sao?
Nghe thấy lời hắn nói, Nghiêm Vọng Tung cả buổi không nói chuyện, chỉ là nếu như có biểu đạt ý kiến thì gật gật đầu, ông ta không phải tên ngốc, tự nhiên sẽ hiểu ý của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, tràn ngập tự tin nói:
- Hiện tại chỉ là một bắt đầu, tôi cam đoan, về sau sự phát triển của công xã trấn Lý gia, sẽ khiến cho ông kinh ngạc.
Nghiêm Vọng Tung gật gật đầu, nghĩ một chút rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Lão già này đi thành phố Bằng Phi, Đóa Đóa cùng ba mẹ cô ấy đi vào trong thành phố bán sách rồi, còn lại căn nhà cũ còn trống, cậu nếu có thời gian thì dọn sang ở đi.
Từ Quân Nhiên cười đồng ý, hắn ta rất rõ, có sự biến hóa như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện, đã không giống như kiếp trước nữa. Ít nhất vận mệnh của Nghiêm Vọng Tung, đã bị chính hắn thay đổi rồi.
Trở lại phòng làm việc của mình thu xếp lại một chút, Từ Quân Nhiên gọi một nhân viên công tác đến công xã, hỏi một chút về hành tung của các chuyên gia viện nông khoa học, biết được hai người Kim Lệ cùng Kim Thừa Hữu đã mang theo chuyên gia tổ thường trú ở trong đội sản xuất, lắc đầu, Từ Quân Nhiên đối với những phần tử trí thức làm nghiên cứu khoa học, thật sự là bội phục không thôi, bọn họ chỉ cần vừa tiến vào trạng thái làm việc, thì hoàn toàn quên hết mọi thứ, cái kiểu sức mạnh liều mạng này, khiến cho người ta rất khó tin tưởng thân thể gầy yếu kia ở bên trong bọn họ lại có sức mạnh cường đại như vậy.
Tự vuốt cái đầu có chút đau nhức, Từ Quân Nhiên biết rõ, ngày mai chắc sẽ có một đoàn phóng viên đến phỏng vấn.
- Rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Từ Quân Nhiên lúc này có một chút do dự, hắn đang chần chừ bản thân nên hay không nên tiếp nhận cái gọi là phỏng vấn kia, dù sao báo chí truyền thông lúc này vẫn tương đối khách quan, nếu như có thể có mặt trên mặt báo của cả nước, vẫn rất ý nghĩa, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không dự tính chỉ đơn giản như vậy là có thể lên mặt báo.
Nghĩ ngợi một lúc, Từ Quân Nhiên vẫn quyết định, tiếp nhận phỏng vấn, sau đó nhân cơ hội này, xem thử có thể mượn lấy cơ hội này, kiếm chút lợi ích.
Trong lòng nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, không đợi Từ Quân Nhiên từ trong giấc mộng tỉnh táo lại, thì đã bị đánh thức bởi một hồi tiếng động lớn huyên náo đánh thức, đơn giản rửa mặt một chút, hắn đi ra bên ngoài, lại chau mày lên.
- Bí thư Từ, anh đến rồi.
Một cán bộ công xã trông thấy Từ Quân Nhiên đang đi vào cửa lớn công xã, vội vàng đi tới chào hỏi với hắn.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Chuyện gì xảy ra thế? Nhiều người như vậy vây ở chỗ này làm gì?
Người nọ cười cười, không lấy làm lạ đối với câu hỏi của Từ Quân Nhiên, hạ giọng đáp:
- Hình như phóng viên trong thành phố và trong tỉnh đã đến, những một nhóm lớn cơ, đang nói chuyện với Bí thư Lý.
Từ Quân Nhiên ừ một tiếng, cất bước đi vào.
Ứng phó phỏng vấn rất đơn giản, nói một chút cảm tưởng, sau đó nói chút về mạch suy nghĩ, trên cơ bản là những chuyện này, Từ Quân Nhiên làm quan đã nhiều năm như vậy, bản lãnh khác thì không có, công phu Thái Cực Quyền quan trường, là luyện lô hỏa thuần thanh, ứng đối với phỏng vấn của đám kí giả này tự nhiên như một bữa ăn sáng, sẽ rất nhanh khiến cho đám kí giả nhận ra một người rất non nớt, một hình tượng sinh viên trẻ trung một lòng mong muốn đền đáp quê hương, hắn rất rõ vào những lúc thế này, bản thân cần một hình tượng như vậy.
Để đám người Lý Càn Khôn ứng phó với các phóng viên, Từ Quân Nhiên dứt khoát đi đến chỗ ở của đội công trình đang chờ xuất phát.
- Quân Nhiên đến rồi.
- Trạng nguyên đã đến.
Các hương thân nhìn thấy Từ Quân Nhiên tới, đều nhiệt tình chào hỏi hắn, đối với những thanh niên ở trong vòng mười dặm có học vấn tốt nhất, trong lòng của bọn họ mang theo cảm kích, vẫn còn chưa bắt đầu làm việc, thì đã phát cho họ tiền lương đến 100 đồng, điều này làm cho công nhân của Liên thành đều phải đỏ mắt, hơn nữa nguồn gốc của tất cả những điều này, đều là do vị bí thư còn nhỏ tuổi hơn cả con của chính bọn họ.
Những thôn dân thật thà không có nhiều tâm tư phức tạp, ai mang lại cho họ cuộc sống tốt đẹp hơn, bọn họ sẽ cảm ơn người đó, Từ Quân Nhiên khiến cho mọi người có hi vọng ăn cơm no, như vậy đối với bọn họ mà nói, Từ Quân Nhiên chính là ân nhân của bọn họ, đạo lý không phức tạp, nhưng rất nhiều người cả đời đều không thể hiểu ra.
Sau khi Từ Quân Nhiên cười và hỏi thăm lại với mỗi người chào hỏi hắn, hắn đi đến bên cạnh Nghiên Vọng Tung, bình tĩnh hỏi:
- Lão Bí thư, đều chuẩn bị xong chưa?
Nghiêm Vọng Tung gật gật đầu:
- Đều đã chuẩn bị xong, người cũng đủ rồi.
Từ Quân Nhiên quay người nhìn về phía đội kiến trúc hơn trăm người, cất giọng nói:
- Các vị hương thân, các thiếu gia của các vị, khiến cho tôi nhớ đến, công xã chúng ta là nơi nghèo nhất toàn huyện, không phải là một trong! Đến cả các cô nương ở huyện khác cũng đều không muốn gả vào đây. Hôm nay mọi người đi đến thành phố Bằng Phi, là trấn Lý Gia chúng ta, bước những bước đầu tiên trên con đường hướng về sự tốt đẹp! Tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta cần cù lao động, cuộc sống sẽ ngày càng đẹp lên, những tháng ngày của chúng ta, cũng sẽ càng ngày càng giàu có!
Phất phất tay, ngực của Từ Quân Nhiên bỗng nhiên nổi lên một tia hào khí!
Trọng sinh ở kiếp này, hắn rốt cục cũng có cảm giác phóng khoáng chỉ điểm giang sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận