Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 750: Lợi ích.

- Chúng ta phải làm như thế nào?
Dương Kiệt Siêu nhìn vào Từ Quân Nhiên hỏi.
- Trước tiên hãy đăng ký thành lập một công ty, sau đó tôi sẽ giới thiệu cho anh biết mấy người, công ty mà chúng ta thành lập là một công ty đầu tư. Nói một cách chính xác thì tức là người ta sẽ giao tiền cho chúng ta, còn chúng ta phụ trách đầu tư. Một năm sau, sẽ trả lại họ với lãi suất 100%.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói với Thẩm Thanh cùng Dương Kiệt Siêu.
- Không những chỉ có như vậy mà muốn nhập cổ phần vào công ty đầu tư của chúng ta thì phải có ít nhất là một triệu, và hơn thế nữa là chúng ta sẽ chỉ có hai mươi người được đầu tư mà thôi.
Dương Kiệt Siêu ngây ngẩn, sau đó ngay lập tức nở nụ cười, không thể không nói kế hoạch này của Từ Quân Nhiên đã gợi lên hứng thú của anh ta. Anh ta rất muốn nhìn xem người thanh niên này một mình vạch ra một kế hoạch như vậy, đến cuối cùng sẽ có thể đi được đến đâu.
………………………..
………………………..
Thời gian trôi nhanh, tựa như một người ca sĩ hơn hai mươi năm sau mới phải xuất hiện và rồi không còn nhớ được lời bài hát là gì nữa. Tháng bảy là chòm sao Sư Tử.
Vào thời gian này thời tiết Lĩnh Nam thường xuyên có mưa, mưa tầm tã liên tục cũng khiến cho tâm trạng con người có chút không thoải mái.
- Anh, đã đủ số người rồi.
Lúc này Thẩm Thanh đang đứng trước mặt Từ Quân Nhiên, gương mặt cậu đã không còn vẻ non nớt ngày nào nữa, thay vào đó là một người tháo vát, nhanh nhẹn.
Chỉ trong một tháng, cậu vừa đi học vừa cùng Dương Kiệt Siêu phụ trách công việc thành lập công ty đầu tư. Có được lời gợi ý của Khai Quốc Công Thần Từ Quân Nhiên, công ty của bọn họ có tên là Công ty Đầu tư Hồng Viễn, trong một thời gian ngắn ở đất Lĩnh Nam thu về hơn hai mươi triệu.
Đương nhiên, trong này cũng có cả công lao của Từ Ninh cùng Đoạn Vân nữa, nếu như không có bọn họ giúp đỡ nói với những lãnh đạo của Lĩnh Nam một câu rằng có con em muốn làm kinh doanh thì Từ Quân Nhiên không thể trong một thời gian ngắn mà lại có thể gom được nhiều tiền như vậy. Và còn một điều nữa, chính là nếu như không phải là hắn vừa mới tới Lĩnh Nam đã ra tay cho anh em nhà họ Điền một bài học thì mọi người cũng sẽ không chú ý đến đại thiếu gia đến từ thủ đô này.
Để tờ báo trong tay xuống, Từ Quân Nhiên nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, vừa cười vừa nói:
- Nếu đồ ăn đã dâng lên đủ rồi, tôi thấy kịch vui cũng sắp bắt đầu rồi đấy.
Một lời hứa hẹn mà khiến bản thân phải đeo trên lưng một thứ xiềng xích không thể tháo được cả một đời, đây gọi là anh hùng. Nói một lời nói dối lại có thể khiến cả thế giới này đảo điên theo ý muốn của mình, thì đây chính là kiêu hùng.
Từ Quân Nhiên không muốn làm anh hùng nhưng cũng không có hứng thú đi làm cái kiêu hùng gì đó, bởi với hắn, cuộc đời này chỉ cần sống tốt, vậy là được rồi. Sống thật tốt, với bản thân hắn mà nói thì đây là một đề bài không hề đơn giản chút nào, bởi vì với mỗi một người thì có thể sống được đến sông cùng núi tận là một điều rất khó có thể thực hiện được.
Số tiền kiếm được cũng đã khá ổn rồi, ở Lĩnh Nam này Từ Quân Nhiên đã nợ không ít ân tình, mặc dù hầu hết các mối quan hệ là do Từ Ninh bắc cầu dắt mối, nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu, sở dĩ người ta tín nhiệm hắn như vậy thực chất chính là do hắn có tấm biển “Con cháu Tôn gia” ở sau lưng. Tất nhiên trong này còn có cả công lao của Tằng Văn Khâm nữa, không ngờ người anh hai này của Từ Quân Nhiên lại có thể đích thân ra mặt, giúp hắn giới thiệu không ít nhà đầu tư.
- Anh, số tiền này, chúng ta phải sử dụng như thế nào đây?
Thẩm Thanh đi theo Từ Quân Nhiên thấp giọng hỏi. Mấy ngày gần đây, cậu ta đã chuyển từ hoảng sợ sang chết lặng, tận mắt nhìn thấy từng khoản tiền hoặc là gửi qua ngân hàng, hoặc là giao thẳng tiền mặt, từng khoản một đều biến thành tài sản của mình, lúc này Thẩm Thanh đột nhiên cảm nhận được thì ra trước đây mình đã quá ngây thơ rồi, những kẻ có tiền trên thế giới này thật sự là đã vượt xa khỏi tưởng tượng của cậu.
Từ Quân Nhiên cười, bây giờ đã là cuối tháng chín, theo như trí nhớ của hắn thì chỉ còn khoảng chưa đầy ba tháng nữa sẽ xảy ra một chuyện rất lớn, khoảng thời gian này cũng đủ để hắn hoàn thành những chuyện cần hoàn thành rồi.
- Tên Dương đầu gỗ đâu rồi?
Từ Quân Nhiên vừa đi vừa hỏi Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh cười:
- Anh ta cả ngày cắm rễ ở cửa khẩu để chú ý đến tỉ giá ngoại hối của đồng Rúp.
Từ Quân Nhiên khoát tay, nói:
- Gọi anh ta về đây, chúng ta nên động thủ rồi!
Tài chính đã đâu vào đấy cả rồi, chỉ còn lại một việc đó chính là từng bước triển khai kế hoạch lúc trước của mình, đã đến lúc “ăn cướp” của lão đại ca Liên bang rồi.
Dương Kiệt Siêu nhanh chóng chạy về, vừa vào cửa đã hưng phấn hỏi Từ Quân Nhiên:
- Động thủ rồi hả?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Ừ, nên động thủ rồi, nếu không sẽ không kịp.
Những lời hắn nói đều là sự thật, bản thân mình đã vất vả tính toán mọi thứ không phải chính là để chờ đợi thời khắc này đến hay sao?
- Làm như thế nào?
Dương Kiệt Siêu nghiêm túc hỏi, lúc trước Từ Quân Nhiên cũng đã tiết lộ một chút về cách làm của hắn, nhưng Dương Kiệt Siêu vẫn có chút không yên lòng.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói:
- Thì cứ dựa theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn với nhau từ trước đấy, anh và Thẩm Thanh hãy cùng nhau tới Moscow một chuyến. Hiện tại cậu tôi đang công tác ở bên đó, cậu sẽ giới thiệu cho hai người mấy người bạn của cậu, bọn họ đều là quan chức cấp cao của bộ tài chính bên đó. Việc các anh cần phải làm chính là đổi toàn bộ số tiền chúng ta đang có sang đô la, sau đó thì đi đổi lại thành đồng Rúp, cuối cùng lại đổi lại thành đô la.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Dương Kiệt Siêu ngây người, có chút kinh ngạc hỏi lại.
Nhưng ngay lập tức anh đã hiểu ra vấn đề, những lần chuyển tiền mà Từ Quân Nhiên nói này chắc chắn sẽ không hề đơn giản như mặt ngoài của nó.
Quả nhiên, Từ Quân Nhiên lại nói tiếp:
- Hiện giờ tỉ giá ngoại hối của đồng Rúp và đô la là 1¬-0.8 (1 Rúp= 0.8$), mà ở chợ đen thì tỉ giá lên tới 66-1, tức là phải đổi sáu mưới sáu Rúp mới được một đô la. Việc các anh phải làm, chính là đổi hai mươi triệu này của chúng ta ra đô la, rồi đem chỗ đô la đó đến chợ đen đổi thành đồng Rúp. Cuối cùng thông qua người mà cậu tôi giới thiệu cho hai người, dùng con đường chính thức của Liên bang để đổi lại số tiền kia thành đô la, hiểu không?
Đợi hắn nói xong những lời này, Thẩm Thanh thì còn đỡ một chút, chứ Dương Kiệt Siêu thì lúc này đã đầu váng mắt hoa loạn hết cả lên rồi.
- Cậu… không phải là cậu đang nói đùa đấy chứ?
Dương Kiệt Siêu dùng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, anh ta nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu nổi, cái tên này điên rồi hả? Đây rõ ràng là đi cướp tiền một cách trắng trợn mà!
Từ Quân Nhiên cười cười, khua tay nói:
- Việc này thì anh cứ yên tâm, sẽ không chỉ có hai người đi qua bên đó đâu.
Nói tới đây, hắn liền nhìn thoáng qua Từ Ninh cùng một người xa lạ đang đi vào, nói:
- Dượng nhỏ thân yêu của cháu, phía bên dượng đã chuẩn bị tiền xong hết chưa?
Người thần bí kia nhìn Từ Quân Nhiên rồi cau mày, Từ Ninh cười khổ, nói:
- Tiểu tử cậu có thể nói nhỏ hơn một chút thì tôi sẽ cảm thấy thoải hơn nhiều đó.
Từ Quân Nhiên nhún vai, nói:
- Muốn có canh uống mà lại không bỏ ra chút sức lực nào? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu chứ, lần sau anh hãy nói với lão gia nhà anh một tiếng, lần này thì bỏ qua, nhưng lần sau lúc tôi làm ăn mà ông ta còn muốn giơ tay chọc ngoáy thì đừng có trách tôi trở mặt đấy!
Từ Ninh bĩu môi, tỏ ý không muốn nhảy vảo quan hệ giữa Từ Quân Nhiên cùng cha già nhà mình, chỉ chỉ vào người thần bí bên cạnh nói:
- Đây là Thượng tá Quan, là người phụ trách chuyện lần này.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nhìn thoáng qua đối phương rồi nhàn nhạt hỏi:
- Mang theo bao nhiêu tiền?
Thượng tá Quan có chút do dự, nhìn Từ Ninh, dường như đang chưng cầu ý kiến của vị Từ Đại Thiếu gia, tuy có quan hàm thấp hơn nhưng lại có thân phận cao hơn rất nhiều so với anh ta này.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Nói cho anh ta biết đi, thằng này chính là chủ mưu của chuyện này đấy, nếu không có mưu đồ của thằng này thì tiền trong tay anh ta cũng không thể tự nhiên mà lãi mẹ đẻ lãi con được đâu!
Lúc này Thượng tá Quan mới có chút buồn bực nói:
- Tổng cộng tất cả là ba mươi lăm triệu.
Từ Quân Nhiên gật đầu, cười ha ha.
- Tôi nói này dượng nhỏ, quân khu Lĩnh Nam các anh cũng có không ít tiền đấy chứ!
Từ Ninh không thèm để ý đến hắn, kéo Thượng tá Quan sang một bên dặn dò cái gì đó.
Thẩm Thanh cùng Dương Kiệt Siêu thì lúc này đã choáng hết cả một lượt rồi, bọn họ không hiểu, tại sao chuyện lần này lại có liên quan tới cả quân đội Lĩnh Nam vậy chứ?
Nguyên nhân của chuyện này phải kể đến lần đầu tiên Từ Quân Nhiên đặt chân đến Lĩnh Nam thì đã đánh Điền Quốc Bân một trận, Từ lão gia phải tự mình ra mặt bảo vệ cho Từ Quân Nhiên. Chính điều này đã khiến Từ Quân Nhiên nảy sinh ra ý tưởng, hắn nghĩ ra một cách kiếm tiền vô cùng hay, vốn dĩ hắn cũng chỉ là muốn tìm kiếm cơ hội làm ăn ở Lĩnh Nam, xem liệu có thể kiếm một khoản tiền hay không mà thôi. Nhưng sau khi gặp mặt Từ lão gia, Từ Quân Nhiên lại đột nhiên nghĩ tới việc sao mình lại không lợi dụng việc lão đại Liên bang sắp sụp đổ mà chạy tới kiếm chút lời chứ?
Nếu mình nói kế này cho cậu Tôn Chấn Bang biết, để Trung Quốc nhân lúc cháy nhà chạy vào hôi của, hơn thế nữa phía trên có thịt ăn, vậy thì hắn ở phía dưới cũng sẽ có bát canh để uống chứ!
Nhưng nếu muốn làm được chuyện này thì Từ Quân Nhiên cần phải có một người cùng hợp tác, mà người này phải là người có thực lực và phải không sợ bị người ngoài khiêu khích mới được.
Sự lựa chọn tốt nhất dĩ nhiên chính là Lão hồ ly của Quân khu Lĩnh Nam rồi.
Chi phí cho quân đội từ trước đến nay vốn đã không cao, không những thế mấy năm gần đây sau khi cắt giảm trang bị quân sự và nhân viên vũ trang thì hầu bao của các quân khu lớn lại càng không thể dư dật nổi, dùng lời nói của Từ lão gia để nói, thì chính là hận không thể xé đôi đồng tiền trong túi ra để mà tiêu.
Trước tình trạng như vậy, Từ Quân Nhiên lại đột nhiên xuất hiện rồi đưa ra đề nghị muốn giúp quân đội Lĩnh Nam kiếm tiền, quả thật lời này của hắn đã khiến đại lão gia vô cùng phấn khởi.
Tuy nhiên sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói về kế hoạch của mình, ông cụ Từ lại có chút do dự.
Dù sao thì kế hoạch của thằng nhóc Từ Quân Nhiên này chẳng khác nào đi cướp miếng ăn của lão đại Liên Bang, nếu lỡ như sự tình bị bại lộ vậy thì trách nhiệm phải gánh sẽ không hề nhỏ chút nào.
- Cậu không sợ nếu lỡ chuyện này bị bại lộ, sẽ làm ảnh hưởng đến người nhà của cậu sao?
Lão Từ không nhịn được hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Chuyện tôi làm đâu có bất hợp pháp đâu! Là tự Liên bang Xô Viết đi lên trên con đường diệt vong, tôi cũng chỉ là nhân lúc cháy nhà mà chạy ra hôi của thôi mà, dựa vào đâu mà không được phép?
Đây chính là ý nghĩ trong lòng của Từ Quân Nhiên, lúc nào cũng có những người thích phân tích đúng sai của tất cả những chuyện xảy ra trên thế giới này, bản thân mình không sai nhưng còn phải xem đối tượng là ai mới được. Cũng giống như những chuyện xảy ra trong giới chính trị, căn bản không thể dùng những tiêu chuẩn đạo đức thông thường để đánh giá được, chẳng lẽ bản thân biết rõ là có lợi lại còn cứ phải để ý đến mấy cái tôn nghiêm hay phong độ khí gió gì đó hay sao? Còn bày đặt cái gì mà lợi ích nhỏ nhoi không muốn làm, làm ra vẻ thanh cao cho ai nhìn chứ?
Trong mối quan hệ giữa các nước, thực chất chính là quan hệ về mặt lợi ích, Từ Quân Nhiên cho rằng lựa chọn này của hắn chẳng có chỗ nào sai lầm cả, thà tự kiếm chút lợi lộc cho bản thân còn hơn là để cơ hội kiếm tiền rơi vào tay người khác. Huống chi Từ Quân Nhiên cũng đã có kế hoạch, nhóm người Dương Kiệt Siêu cùng quân đội Lĩnh Nam sẽ đi công khai, còn nhóm Tào Tuấn Vĩ cùng Lâm Vũ Tình sẽ âm thâm tiến hành. Vào lúc này, bất luận là thế nào thì hắn cũng nhất định phải kiếm một khoản từ đám người Liên bang kia mới được.
Từ Quân Nhiên biết rất rõ những việc Liên Xô đã làm năm đó ở khu vực Đông Bắc sau khi kháng chiến thắng lợi, tất cả những gì mà hồng quân Liên Xô đã làm ở vùng Đông Bắc chẳng khác nào quân xâm lược cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận