Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 305 : Tôn Vũ Hàng.

Nếu như bọn người Tôn Chấn Khôn biết được Tôn lão gia đang nghĩ gì trong đầu thì nhất định sẽ chẳng xảy ra bất cứ cuộc tranh chấp nào nữa. Nhưng đáng tiếc, trong số bọn họ chẳng có ai đi guốc trong bụng lão Tôn, họ chẳng thể đoán được những suy nghĩ của ông lão, cũng chẳng thể đoán được người cha già rong ruổi mấy chục năm trên sa trường đang nghĩ cái gì.
Ông lão Tôn trầm mặc cả nửa ngày, chậm rãi đưa tay lên nhưng cũng không nói lời nào. Lão chỉ chầm chậm đưa tay lên lỗ tai mình ngoáy ngoáy vài cái, sau đó gõ gõ vài cái như thể để khảy ráy tai ra ngoài.
Nhưng tất cả mọi người đều đã yên lặng.
- Vũ Hàng, con nói ta nghe xem con nghĩ như thế nào?
Tôn lão gia chầm chậm nói, ánh mắt hướng về người thanh niên đang đứng bên cạnh. Gã chính là người vừa rồi chặn Tôn Tĩnh Vân mở miệng nói chuyện, là con trai thứ hai của Tôn Chấn Khôn, là em trai cùng cha khác mẹ với Tôn Vũ Hiên – Tôn Vũ Hàng.
Tôn Vũ Hàng và Tôn Vũ Hiên đều là thế hệ thứ ba của Tôn gia. Nhưng trong mắt của các trưởng bối họ là hai cực hoàn toàn đối lập nhau. Tôn Vũ Hiên kiêu ngạo ngông cuồng, tuy lòng dạ gian ác nhưng không biết tính toán, không phải là thứ có thể lăn lội trong quan trường, nói thẳng ra thì gã là một kẻ lỗ mãng lại không có đầu óc tính toán. Nhưng Tôn Vũ Hàng lại hoàn toàn ngược lại. Thường ngày anh ta không thể hiện tài năng gì nhưng trong những thời khắc then chốt y lại là người rất hiểu biết. Điều này có lẽ liên quan mật thiết tới Tôn lão gia, vì y được Tôn lão gia giữ lại bên cạnh nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, truyền lại kinh nghiệm bao nhiêu năm của ông, còn Tôn Vũ Hiên lại được nuôi một cách tự do thoải mái.
Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ Tôn lão gia không coi trọng con cháu ruột thit. Nhưng Tôn Tĩnh Vân biết rõ, Tôn lão gia làm như vậy chính vì muốn bảo vệ Tôn Vũ Hiên.
Con người Phùng Tú Kiệt không phải ngọn đèn đã cạn dầu. Tất cả những người chị dâu của cô đã làm bao nhiêu chuyện xấu, gây bao nhiêu trắc trở cho Tôn Vũ Hiên chỉ có mình cô biết. Tôn Tĩnh Vân không biết bao nhiêu lần đã phải giúp đứa cháu đáng thương của mình thoát nạn. Nếu như Tôn lão gia lại để Tôn Vũ Hiên ở bên cạnh nuôi dưỡng không những khiến Phùng Tú Kiệt ra sức đối phó với Tôn Vũ Hiên, thậm chí còn khiến Tôn Vũ Hiên và Tôn Vũ Hàng nảy sinh mâu thuẫn, dẫn tới thảm kịch huynh đệ tương tàn.
Nhưng Tôn lão gia để Tôn Vũ Hiên ở bên ngoài, còn đưa Tôn Vũ Hàng về bên cạnh mình nuôi nấng đã làm thay đổi được tình hình này.
Cho dù Phùng Tú Kiệt có bản lĩnh hơn nữa cũng chỉ có quyền trong thủ đô. Tôn lão gia âm thầm để Tôn Vũ Hiên tòng quân, sau đó điều đến tỉnh Giang Nam, vừa khéo ngoài tầm với của Phùng Tú Kiệt khiến cô ta không thể gây khó dễ gì cho Tôn Vũ Hiên. Cô ta phải biết rằng cho dù là trong quân đội hay tỉnh Giang Nam cũng không phải là nơi cô ta có thể khua chân múa tay.
Điểm mấu chốt chính là, Tôn lão gia đã đưa Tôn Vũ Hàng theo bên ông học hỏi. Đây cũng là một tín hiệu gửi tới cho Phùng Tú Kiệt. Đó chính là Tôn lão gia đang chuẩn bị rèn luyện cho Tôn Vũ Hàng trở thành người cầm lái thế hệ thứ ba của Tôn gia.
Là một người mẹ, Phùng Tú Kiệt căm thù Tôn Vũ Hiên như vậy cũng chỉ vì gã là con cháu trưởng của Tôn gia. Nếu như không có gì nằm ngoài dự liệu thì gã ắt sẽ được gia tộc dạy dỗ kĩ lưỡng. Nhưng theo những cách làm của Tôn lão gia, Phùng Tú Hiên dần dần hiểu ra rằng Tôn lão gia đang chuẩn bị bồi dưỡng con trai cô làm người thừa kế Tôn gia. Vậy nên cô đã dần dần thay đổi thái độ với Tôn Vũ Hiên, nếu vẫn giống như lúc nhỏ thì không biết đứa trẻ này còn phải chịu biết bao cực khổ nữa.
Cũng may, Tôn Vũ Hàng không kế thừa sự âm trầm của người cha và tính tình chua ngoa đanh đá của mẹ. Y đối xử với người anh cả cũng khá tốt. Từ nhỏ y đã rất thân thiết với Tôn Vũ Hiên, lúc nào cũng theo sau gã như một cái đuôi, mãi cho đến khi trưởng thành. Bây giờ y đã là một viên chức trong Ủy ban trung ương nào đó nhưng vẫn thân thiết với người anh cùng cha khác mẹ này như lúc còn nhỏ. Đó cũng là lí do tại sao mối quan hệ của Tôn Tĩnh Vân và y cũng khá tốt.
Lúc này, nghe thấy lời của Tôn lão gia, Tôn Vũ Hàng trầm tĩnh nở một nụ cười, chắc như đinh nói :
- Nếu như đó thực sự là con của cô thì bắt buộc phải nhận.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, đã là người thân thì không có lí do nào để cự tuyệt cả.
Không giống với sự lo lắng của cha và cái nhìn thiển cận của mẹ, Tôn Vũ Hàng nhìn thấy rất rõ. Đối với Tôn gia mà nói, người khác nói ra sao chẳng hề có ý nghĩa gì, bất luận là ý kiến của cha mẹ y hay sự tranh luận của các bác các chú cũng rất nực cười. Họ nên biết, chủ thực sự của Tôn gia chính là ông nội.
Nói thẳng ra chính là, dù Từ Quân Nhiên có nhiều khuyết điểm hơn nữa nhưng dù sao hắn cũng đã bước được vào cổng của Tôn gia, điều này là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa.
Hơn nữa, Tôn Vũ Hàng còn nhận ra rằng ông nội rất có hứng thú với đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt này.
Chỉ điểm này thôi cũng đã đủ để thay đổi toàn bộ cục diện.
Quả nhiên, sau khi Tôn Vũ Hàng nói, Tôn lão gia nhìn y với vẻ đồng tình. Xem ra cũng không uổng công ông nuôi dưỡng nó từ nhỏ. Tính tình của đứa trẻ này rất trầm ổn, lại thẳng thắn, không đi theo con đường mờ mịt của mẹ y. Đây là một phẩm chất quý báu của một chính trị gia.
- Cha…
Tôn Chấn Khôn do dự một lát như thể vẫn muốn nói gì đó.
Tôn lão gia bình tĩnh lắc đầu, giọng nói trầm trầm :
- Đưa đứa trẻ đó vào đây. Ta muốn gặp nó.
Tất cả mọi người đều im lặng. Mọi người đều biết, lời Tôn lão gia đã thốt lên thì chuyện này chắc chắn đã giải quyết xong rồi. Nếu như không có chuyện gì bất thường, Từ Quân Nhiên sẽ được vào Tôn gia chính thức nhận tổ tong.
Tôn lão gia đã nói thì bất kể ai dù trong lòng vẫn còn khúc mắc cũng đều không dám mở lời. Tất cả mọi người đều biết tính khí của Tôn lão gia đã nói một là một hai là hai. Tuy thái độ trong chính trị của ông mập mờ nhưng ông không hề hồ đồ. Được những lãnh đạo đi trước tán thưởng là trí giả thì sao có thể hồ đồ được chứ?
Cho nên, nhưng người thế hệ thứ hai, thứ ba của Tôn gia nhìn nhau đứng dậy rời khỏi nơi này.
- Vũ Hàng, cháu và cô ở lại.
Tôn Vũ Hàng định rời đi thì Tôn lão gia chậm rãi nói y và Tôn Tĩnh Vân ở lại.
Tôn Vũ Hàng và Tôn Tĩnh Vân dừng bước nhìn nhau rồi đi về chỗ Tôn lão gia.
- Ông nội, ông có gì dặn dò cháu?
Tôn Vũ Hàng nhìn về phía Tôn lão gia, nhẹ nhàng, cung kính nói. Mặc dù đó là ông nội của mình nhưng đối diện với người lớn có quyền hành cao nhất của Tôn gia nên y vẫn phải cung kính. Sự cung kính này xuất phát từ nội tâm, thậm chí nó còn hơn cả tình thân.
Tôn lão gia nhìn Tôn Vũ Hàng, gật đầu nói :
- Biểu hiện của cháu hôm nay rất tốt, rất trưởng thành. Xem ra bộ ủy rèn luyện hiệu quả đấy.
Tôn Vũ Hàng thầm cười khổ. Cái suy nghĩ này của y ông nội nhìn rõ lắm sao?
Dù sao cũng là người lão luyện nhiều năm, Tôn lão gia sao lại không nhìn ra tâm tư của y được cơ chứ? Tôn Vũ Hàng ủng hộ việc cho Từ Quân Nhiên vào Tôn gia không phải vì tình cảm anh em hay tình thân gì cả. Hai anh em họ từ nhỏ đến lớn chưa gặp nhau lần nào thì lấy đâu ra tình cảm chứ? Y nói như vậy cũng chỉ vì y đoán được chút suy nghĩ của Tôn lão gia.
Điểm này trong quan trường có thể đoán được ý đồ của lãnh đạo.
Bất luận là ai, chỉ cần lăn lộn trong quan trường cũng đều phải đối mặt với vấn đề này. Làm sao để đoán được ý đồ của lãnh đạo, để có thể đưa ra được sự lựa chọn đúng đắn, để khi còn là bộ đội cũng không mắc sai lầm. Đó cũng là quá trình mà bất kể người cán bộ nào cũng phải trải qua. Quá rõ ràng, biểu hiện này của Tôn Vũ Hàng khiến Tôn lão gia rất hài lòng. Chí it về phương diện quan sát sắc mặt y đã làm khá tốt.
Tôn Tĩnh Văn đứng bên cạnh, trong lòng cũng thầm cười khổ. Tục ngữ nói, hào phú không có tình thân, đại khái cũng là như vậy. Những người nối nghiệp gia tộc quả nhiên vẻ vang vô cùng, nhưng thực sự nào có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng họ.
Cũng giống như Tôn Vũ Hàng bây giờ. Người khác thì thấy y được đào tạo, bồi dưỡng làm người kế tục của Tôn gia, tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Tôn gia và ngay cả Tôn lão gia cũng đều vô cùng coi trọng y. Hai mươi tuổi đầu đã làm viên chức trong bộ ủy, sau này nếu có xuống cấp cơ sở cũng vẫn được đãi ngộ như một cán bộ. Nhưng đâu có ai biết rằng trong lòng Tôn Vũ Hàng phải chịu áp lực lớn nhường nào? Những cái khác cũng chẳng cần nói, ngay cả niềm vui đơn giản giữa ông với cháu cũng như thể đang báo cáo với lãnh đạo cấp trên. Chuyện này cũng đủ khiến người khác không thể chịu nổi.
Cũng may Tôn Vũ Hàng cũng là người thông cảm cho các bậc trưởng bối, nếu không mối quan hệ nội bộ trong Tôn gia không biết sẽ biến thành mức nào.
- Cha, có khi phải gọi là anh Từ Quân Nhiên chứ.
Tôn Tĩnh Vân hồn nhiên cười nói với Tôn lão gia.
Tôn lão gia nghe vậy, lập tức cười, gật đầu nói :
- Không phải vậy sao? Cha còn nhớ trên tư liệu có ghi Từ Quân Nhiên hình như lớn hơn Vũ Hàng con vài tháng tuổi.
Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ đó lại là cốt nhục của con gái mình. Tôn lão gia tuy không thể hiện quá rõ nhưng Tôn Tĩnh Vân biết cha cô cũng rất quan tâm Từ Quân Nhiên. Bất luận nói như thế nào thì ông cũng có chút áy náy đối với người con gái xa nhà nhiều năm Tôn Tĩnh Văn. Đặc biệt khi biết được tin con gái đã qua đời, tuy cha cô không nói nhưng cô có thể cảm nhận được sự đau lòng không thể diễn tả thành lời của cha cô.
Tôn Vũ Hàng đứng bên cạnh thở dài, nhỏ nhẹ nói :
- Những năm này, cô chắc chắn đã phải chịu không ít khổ cực.
Có lẽ là do ở bên cạnh Tôn lão gia từ nhỏ nên Tôn Vũ Hàng không bị nhiễm những tính khí của cha mẹ y, ngược lại lại rất giống Tôn lão gia. Theo như lời của Tôn Tĩnh Vân nói thì trên người Tôn Vũ Hàng có một cảm giác đại khí. Bất luận là đối xử với mọi người hay trong công việc, cảm giác này khiến cho người khác không thể không phục.
Nghe Y nói vậy, Tôn lão gia thở dài, khua khua tay nói :
- Là ta có lỗi với nó. Là ta có lỗi với nó.
Với tính cách kiên cường của Tôn lão gia mà lại nói những lời này trước mặt con cháu mình chứng tỏ tâm trạng của ông bây giờ rất tồi tệ. Có thể thấy ông đang rất nhớ đứa con gái cả Tôn Tịnh Văn. Dù sao cũng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chuyện này vốn đã là một chuyện vô cùng đau buồn.
Tôn Vũ Hàng nghĩ một lát, đột nhiên nói :
- Chi bằng bây giờ con sẽ đi mời anh họ tới đây.
Ngừng một lát, y cười nói :
- Lấy danh nghĩa của cô út, ông nội thấy thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận