Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 310: Dì út.

- Từ Quân Nhiên, cậu đứng lại!
Ngay khi Phùng Tú Kiệt đang mềm nhũng trong nhà Tôn Chấn Bang, Tôn Tĩnh Vân đã đuổi theo Từ Quân Nhiên đến cổng lớn bên ngoài.
Nhìn thấy Từ Quân Nhiên không quay lại mà đi thẳng, Tôn Tĩnh Vân nhanh chân chạy lên bên cạnh Từ Quân Nhiên, kéo áo hắn nói:
- Cậu rốt cuộc là sao đây?
Cô không phải ngốc, tuy rằng câu nói của Tôn Vũ Thiên ngày hôm nay khiến cho Từ Quân Nhiên xấu hổ, nhưng phản ứng sau đó của Từ Quân Nhiên, hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, phản kích ác liệt trực tiếp và răn dạy không chút lưu tình đó, rõ ràng chính là đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Tôn Tĩnh Vân thậm chí còn hoài nghi, nếu như hôm nay không phải Tôn Vũ Thiên đắc tội với hắn, Từ Quân Nhiên có tìm lý do khác để tức giận hay không?
Tên này căn bản là cố ý bới móc mà!
Sau những ý nghĩ hiện lên trong đầu, Tôn Tĩnh Vân nắm chặt cánh tay Từ Quân Nhiên, rốt cuộc hắn cũng chịu ngừng bước.
- Tôi không sao, chỉ là không muốn có quan hệ với Tôn gia thôi.
Từ Quân Nhiên ngừng bước, quay đầu bình tĩnh nói với Tôn Tĩnh Vân.
Tôn Tĩnh Vân sững sờ, bật thốt lên:
- Có phải cậu biết gì đó không?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Tôi không biết gì cả, chỉ là cảm thấy, Tôn gia ngày hôm nay, quá lớn mạnh. Nhưng ông cụ Tôn lại luôn giữ thái độ trung lập, đây không phải chuyện tốt.
Tôn Tĩnh Vân im lặng, cô biết Từ Quân Nhiên nói không hề sai, Tôn gia ngày hôm nay dường như là một cây đại thụ vô cùng tươi tốt, nhưng trên thực tế, đã bước vào tuổi xế chiều từ lâu rồi. Tuổi tác Tôn lão gia càng ngày càng lớn, nhưng về mặt chính trị, vẫn luôn giữ thái độ trung lập, cũng không phản đối cải cách, cũng không biểu hiện rõ thái độ động viên, làm như vậy nhìn như bình yên, nhưng đừng quên một chuyện, tuổi tác ông lão càng ngày càng lớn, rồi sẽ có một ngày rời khỏi nhân thế, lúc ông còn sống, có lẽ những kẻ làm chính trị sẽ nể mặt ông không động đến Tôn gia, nhưng một khi ông mất đi, cuộc đời trước đây của ông sẽ dần biến mất, người nắm quyền của lúc đó, sẽ còn cho phép Tôn gia tồn tại thế lực như vậy sao?
Chỉ có điều những việc này Tôn Tĩnh Vân lâu ngày mới hiểu ra được, có thể hiểu dược, là do cô tiếp xúc với con người và sự việc ở tầng cấp đó, nhưng Từ Quân Nhiên tại sao lại biết được chứ?
Đôi mày xinh đẹp nhíu lại, nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi cảm thấy, chúng ta nên từ từ nói chuyện.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Được thôi, dù sao bây giờ tôi cũng không có chỗ nào để đi.
Trừng mắt liếc hắn một cái, Tôn Tĩnh Vân nói:
- Đi thôi, đi chỗ tôi đi, hôm nay cậu nhất định phải nói rõ cho tôi biết!
Cô sống trong kí túc xá mà đơn vị phân cho nằm kế bên tòa báo thủ đô, tuy là bị điều đi, nhưng cô vẫn chưa dọn đi.
Hai người đến kí túc xá Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên quan sát bên trong một chút tuy đơn giản nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được là người dụng tâm trang trí căn phòng này, cười nói:
- Xem ra, Tôn đại tiểu thư cũng là người bình thường đó thôi, cũng thích nghe nhạc.
Liếc Từ Quân Nhiên một cái, Tôn Tĩnh Vân gắt giọng nói:
- Nói nhảm! Tôi đâu phải thần thánh, tôi cũng có sở thích của mình không được sao?
Từ Quân Nhiên nhún vai, nhưng không phủ lời nói của Tôn Tĩnh Vân, trong mắt hắn, ngày tháng Tôn Tĩnh Vân ở trong Tôn gia, chỉ sợ chưa chắc đã vui vẻ giống như vẻ bề ngoài, nếu không cũng sẽ không theo hắn ra đây, Từ Quân Nhiên rõ ràng chú ý khi Tôn Tĩnh Vân lúc mắng Tôn Vũ Thiên, khóe miệng Tôn Tĩnh vân khẽ co rút một cái.
Nhìn khuôn mặt Tôn Tĩnh Vân ngồi trước mặt mình, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, cô ấy ở kiếp trước, dường như không có nhìn thấy ngày tàn cuối cùng của Tôn gia, bởi vì trước năm 83, cô đã chết rồi, đời này bởi vì sự tồn tại của mình, Tôn Tĩnh Vân không hề xảy ra chuyện đó, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
Sở dĩ hôm nay nói ra những lời đó ở Tôn gia, là vì sau khi Từ Quân Nhiên gặp mặt Tào Tuấn Minh, đột nhiên nhớ ra một tin đồn ở đời trước.
Trong kí ức kiếp trước của Từ Quân Nhiên, bản đồ chính trị của Trung Hoa, không hề có thế lực Tôn gia, Tôn gia có thể nói là từ khi Tôn lão gia mất đi, bản đồ chính trị của Trung Hoa cũng hoàn toàn biến mất,chuyện lớn nhất, chính là Tôn Chấn an một mình bày ra, con cháu còn lại của Tôn gia, căn bản không có đến mấy người bộc lộ tài năng, thậm chí bây giờ danh tiếng hiển hách của Tôn lão gia, ở kiếp trước Từ Quân Nhiên thậm chí chưa từng nghe qua.
Ngay khi Từ Quân Nhiên ngồi trong xe với Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hàng đến nhà Tôn Chấn Bang, anh đột nhiên nhớ ra, tại sao hắn lại thấy Tôn Vũ Hàng rất quen.
ở kiếp trước, Tôn Vũ Hàng không có theo con đường chính trị, mà chọn con đường thương mại, hơn nữa còn trở thành một ông chủ có tiếng của công ty bất động sản, hắn từng nói chuyện với anh ta một lần, nghe người bên cạnh nói, cha của Tôn Vũ Hàng từng là nhân viên cấp cao của nước cộng hòa, vốn dĩ có hy vọng thăng cấp, nhưng do người nhà bên vợ lợi dụng danh tiếng của ông trục lợi bán nước lấy tiền, thậm chí bán cơ mật quốc gia với quốc gia xâm lược bên ngoài, cuối cùng bị cấp trên phát hiện đồng thời bị xử phạt, vì đó mới khiến anh ta bị liên lụy, bị diều tra càng nhiều vấn đề, cuối cùng lặng lẽ rớt đài.
Lúc đó Từ Quân Nhiên chỉ làm một bí văn, không hề để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ nhìn thấy vợ chồng Tôn Chấn Khôn như vậy, hắn bất giác nghĩ ra chuyện này.
- Này, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?
Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên, nhưng lại phát hiện ánh mắt tên này vẫn luôn dán trên người mình, nhìn theo ánh mắt hắn, đó là vị trí ngực của mình, khiến cho Tôn Tĩnh Vân thẹn quá hóa giận, giơ tay gõ vào đầu Từ Quân Nhiên một cái, quát lớn!
Từ Quân Nhiên vừa thất thần một lúc, không ngờ lại bị Tôn Tĩnh Vân đánh cho một cái, vừa muốn tức giận, liền nghe thấy lời Tôn Tĩnh Vân, lúc này hắn mới chú ý, tầm mắt của mình vậy mà song song với ngực của cô gái này, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Tuy đã không còn là xử nam, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, hơn nữa nếu nhưtheo lời Tôn Tĩnh Văn thì mình phải gọi Tôn Tĩnh Vân là dì út.
- Cái kia, ký giả Tôn . . .
Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn Tôn Tĩnh Vân, do dự một chút:
- Nếu không, tôi gọi cô là dì út nhé?
Nhìn khuôn mặt Từ Quân Nhiên, Tôn Tĩnh Vân ma quỷ xui khiến lắc đầu:
- Không cần, tôi đâu phải con gái ruột của Tôn gia, chúng ta cứ xưng hô bình thương đi, cậu gọi tôi là chị Tôn là được rồi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ lại nghe được những lời này từ miệng Tôn Tĩnh Vân thốt ra, không khí giữa hai người có chút bối rối.
Một lát sau, vẫn là Tôn Tĩnh Vân phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, chậm rãi lên tiếng hỏi:
- Những lời cậu nói với anh hai tôi, là ý gì?
Cô rất thông minh, thoáng suy nghĩ một chút liền cảm thấy những lời Từ Quân Nhiên nói với Tôn Chấn Khôn có hàm ý khác, rõ ràng là ám chỉ một việc nào đó, đặc biệt là phản ứng lúc đó của Tôn Chấn Khôn, càng khiến cho Tôn Tĩnh Vân thêm nghi ngờ.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn Tôn Tĩnh Vân nói:
- Từ xưa đến nay, quan và quyền có quan hệ mật thiết với nhau, quan lớn thế nào, quyền lớn thế nấy, có quan thì ắt có vị, có vị ắt có quyền, có quyền ắt có tiền, có tiền ắt có uy. Cho nên, mọi người đều muốn làm quan, từ quan nhỏ đến quan lớn, sau khi làm quan lớn, thì sẽ nhắm đến chức quan lớn hơn, cho nên có người dựng cờ tạo phản, chính vì thế mà hoàng đế là chức quan lớn nhất thiên hạ. Chị Tôn, chị cảm thấy tôi nói có đúng không?
Tôn Tĩnh Vân cười khúc khích:
- Người như cậu, ngụy biện học thuyết xằng bậy thì nhiều, những lời nay không sai, làm quan lớn thực sự là giấc mơ của nhiều người, cho dù là những quan thanh liêm, muốn thực hiện lý tưởng của mình, thì phải làm quan, nếu không chỉ một quan huyện, cuối cùng cũng sẽ thay đổi vô số vận mệnh.
Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Đúng vậy, không làm quan lớn, không nắm càng nhiều chức quyền, thì không cách nào thực hiện ước mơ chính trị và khát vọng của mình. Trong quan trường, phần lớn lãnh đạo đều là đàn ông, cho nên rất nhiều người vợ ở Trung Hoa, đều hy vọng chồng mình có thể làm quan, làm quan lớn, tuy cũng có người hối hận khi chồng, vị hôn phu được phong quan tước, nhưng phần lớn vẫn muốn hưởng thụ cảm giác được làm vợ quan đó, không phải sao?
Tôn Tĩnh Vân trầm mặc không nói, những lời Từ Quân Nhiên nói không sai chút nào, vả lại cô cũng cảm thấy, dường như những lời của Từ Quân Nhiên, là đang ám chỉ người nào đó.
- Ý của cậu là, chị dâu tôi có vấn đề?
Đều là người thông minh, Tôn Tĩnh Vân cũng không che giấu nữa, mà trực tiếp mở miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, Tôn Tĩnh Vân quả nhiên cực kỳ thông minh, hắn chỉ là tùy tiện nói một câu, cô liền nghĩ ngay đến Phùng Tú Kiệt, nhưng chuyện này Từ Quân Nhiên cũng không thể nói trực tiếp quá, hơn nữa trong mắt người ngoài, anh không có tin tức cụ thể, biết Phùng Tú Kiệt hoặc là một số người nhà mẹ bà ta rốt cuộc đã làm những gì.
Nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên nói:
- Chúng ta ở trong ký tức xá đã từng bàn bạc, nói là nếu như một người đàn ông làm quan, người làm vợ của ông ta có lợi ích gì? Anh ba lúc đó có tổng kết qua, những người vợ của quan, lúc đó sẽ có quyền lực đối với rất nhiều người bên cạnh, ví dụ như quyền sử dụng xe kèm theo của xe bus, quyền tham dự chi phí công quỹ, quyền nhận quà công và tư, quyền thay mặt chỉ thị đặc biệt, quyền kiến nghị bổ miễn nhiệm cán bộ, quyền công bố tình hình bên trong, quyền ưu đãi thương mại, quyền ưu tiên cân nhắc thăng chức . . . những đặc quyền này có khi là vợ chồng quan viên chủ động tranh thủ hoặc cưỡng ép, có khi người bên cạnh hoặc cấp dưới tự giác xây dựng hoặc dâng tặng.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nói sâu xa:
- Cũng bởi vì có loại quyền lực như vậy, mới khiến cho một số người càng thêm tham lam, vì chức quyền trong tay có thể giúp họ đổi thành tiền và vật chất để hưởng thụ, cho nên bọn họ càng thêm thiên vị hơn.
Hắn nói những lời này không phải nói dối, kiếp trước Từ Quân Nhiên rất thân với một lãnh đạo trong ban kỷ luật thanh tra, người này là bạn học trong trường đảng của hắn, đã từng nói với hắn một câu, công tác trong ban kỷ luật thanh tra lưu truyền một câu thế này: vòng cổ của người vợ chính là xiềng xích của người chồng.
Lời này nghe như là câu nói đùa, trên thực tế lại ám chỉ một chân lý, rất nhiều người khi đút lót đều sẽ chọn đi theo con đường của người vợ, chỉ cần người vợ động lòng, nhận lấy, người chồng giống như đao thương bất nhập, cũng không cách nào đối với người vợ. Làm quan cùng với thân thuộc đi cùng nhau thật là phiền phức, trong nhà ngày nào cũng có người tặng quà. Nếu như một người, chỉ cần bản thân làm tốt quan hệ của mình là được, một khi chuyển đi cần có địa vị xã hội, đến lúc đó công việc của người vợ, việc học của người con, đều sẽ có người quan tâm, không thể không nhận nhân tình của người khác. Cán bộ không dám tìm anh ta, nhưng lại dám tìm vợ anh ta. Một ngày thân thuộc đề xuất ý kiến với anh ta, không nghe thì không được, anh ta không biết họ đề ra ý kiến này là do có người hối lộ họ, hay là nghe từ một phía. Nếu như anh ta nghiêm túc, trong nhà ngày nào cũng sẽ cãi nhau, nếu như mắt nhắm mắt mở, nói không chừng sẽ gây ra sai lầm lớn.
Từ Quân Nhiên không biết Tôn Chấn Khôn rốt cuộc đã nói với Phùng Tú Kiệt bao nhiêu chuyện, nhưng hắn hiểu rất rõ, Tôn Chấn Khôn sở dĩ từ chức vụ phó bộ trưởng trung bộ ngã xuống bụi bậm, sẽ không thoát khỏi liên quan tới vợ ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận