Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 297: Mặt khác của Chu Đức Lượng.

- Bí thư, có phải ngài lo chúng ta bắt cá nhỏ mà để xổng cá lớn?
Thấy dáng vẻ chần chừ của Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên cười cười mở miệng nói.
Hắn biết rõ, Hô Diên Ngạo Ba sở dĩ do dự như vậy có lẽ là vì lo nếu thu lưới quá sớm sẽ để thoát mất con cá lớn vốn có thể bắt được. Dù sao thì hôm qua lúc hai người Tôn Chấn An và Chu Đức Lượng bàn bạc với Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên cũng ở đó, trong lòng mấy vị nhân vật lớn tuy không nói rõ ra nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, mục tiêu của bọn họ không chỉ là đánh sập tập đoàn buôn lậu mà quan trọng hơn là đào ra ô dù sau lưng bọn chúng.
Bất kể là Chu Đức Lượng hay Tôn Chấn An, đều không cho rằng một mình Nhâm Thâm có gan kết cấu với những người như Tần Cảng Sinh hoặc Hà Kiến Bình, ánh mắt của bọn họ, tất nhiên là nhằm vào nhân vật bí ẩn sau lưng Nhâm Thâm, thậm chí là tập đoàn nào đó.
Nhưng Từ Quân Nhiên không cảm thấy như vậy, trong mắt hắn, nếu như vì để bắt được nhiều người hơn, mặc kệ bọn người Tần Cảng Sinh tiếp tục, không phải là trơ mắt nhìn càng nhiều hơn nữa những đứa trẻ như Hoàng Mỹ Anh bị bọn buôn lậu bắt cóc sao?
Đạo lý đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác bé mà làm, Từ Quân Nhiên đã hiểu ngay từ nhỏ. Cũng tương tự như vậy, hắn không thấy cách làm vì để bắt được càng nhiều tội phạm mà trơ mắt nhìn tội ác xảy ra ngay trước mắt mình là đáng.
Hô Diên Ngạo Ba nhìn Từ Quân nhiên, gật gật đầu:
- Đúng vậy, cậu cũng biết, ô dù sau lưng bọn buôn lậu này chắc hẳn sẽ khiến mọi người giật mình, mặc kệ một tổ chức như vậy tồn tại, tôi trong lòng bất an, chủ tịch tỉnh Tôn và bí thư Chu trong lòng có lẽ cũng không dễ chịu.
Ông không nói thẳng ra, ý tại ngôn ngoại, bây giờ phá án đã không còn quan trọng nữa, làm sao để đào ra được ô dù kia mới là mấu chốt.
Mặt Từ Quân Nhiên không thể hiện gì nhưng trong lòng có chút rùng mình. Trong mắt những người bề trên này, sự việc đã đến nước này có lẽ cũng đã trở thành trò chơi của tập đoàn lợi ích nào đó, thứ bọn họ nhìn thấy và nghĩ tới là làm sao có thể tìm thấy cơ hội đả kích đối thủ từ chuyện này.
Nhưng người bị hại thì sao?
Nếu như không có sự xuất hiện của Từ Quân Nhiên, Hoàng Mỹ Anh hôm nay sẽ bị bắt đi, sau đó thì sao?
Nếu như hơn nửa năm mới tìm được chứng cứ của đám ô dù, nhưng trong nửa năm này có người gặp phải tình huống như Hoàng Mỹ Anh, lẽ nào sẽ có Từ Quân Nhiên thứ hai tới cứu bọn họ?
Từ Quân Nhiên vừa nghĩ đến điều này, trong lòng không ngừng hốt hoảng.
Trái tim mình xem ra vẫn chưa đủ lạnh!
Lắc lắc đầu, Từ Quân Nhiên nói với Hô Diên Ngạo Ba:
- Bí thư, ngài xem thế này được không? Trước hết chúng ta thẩm vấn Hà Kiến Bình trước, lí do rất đơn giản, chính là ông ta có liên quan tới vụ án buôn lậu này. Dù sao thì việc Tần Cảng Sinh đóng giả cảnh sát, tôi cũng tận mắt nhìn thấy, Hà Kiến Bình anh ta nhất định sẽ không tìm được người Hương Giang nói khẩu âm Giang Nam đó, ngoài ra, thân phận bọn buôn lậu cũng là điểm đột phá, chúng ta chỉ nhắm vào vụ án của bọn buôn lậu, không nhằm vào tập đoàn buôn lậu, ngài thấy sao?
Hô Diên Ngạo Ba hơi ngây ra, có chút kinh ngac hỏi lại:
- Vậy bên Nhâm Thâm kia…
Từ Quân Nhiên cười cườii, bình tĩnh nói:
- Tần Cảng Sinh mất đi người trung gian liên hệ với Nhâm Thâm là Hà Kiến Bình, vì để xuất hàng, sớm muộn cũng sẽ gặp Nhâm Thâm, đến lúc đó chúng ta chỉ cần theo sát Nhâm Thâm là có thể tìm hiểu ngọn ngành, tìm được chứng cứ.
Dừng một lúc, Từ Quân Nhiên ý vị thâm thúy nói:
- Nếu như chúng ta không đánh đổ Hà Kiến Bình, vậy thì sẽ không có cách nào tìm được chứng cứ trực tiếp việc cấu kết của Nhâm Thâm và tập đoàn buôn lậu.
Hô Diên Ngạo Ba lập tức sững sờ, ngay lúc đó hiểu ra Từ Quân Nhiên có ý gì, trong lòng thầm cảm khái, cậu thanh niên này một chút cũng không giống cán bộ trẻ hơn hai mươi tuổi đầu, ngược lại giống như đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm, câu cuối cùng cậu ta vừa nói, rõ ràng là ám chỉ mình.
Cười khổ lắc đầu, Hô Diên Ngạo Ba nhìn Từ Quân Nhiên cảm khái không thôi, người thanh niên như vậy, thủ đoạn làm việc tinh tế, hơn nữa Tào gia và Tôn gia đều coi trọng, ngay cả lãnh đạo tối cao cũng đích thân khen ngợi cậu ta là người tìm ra con đường cải cách mở cửa, xem ra chính đàn Giang Nam sau này, nhất định sẽ do Từ Quân Nhiên này nắm giữ.
- Được rồi, chuyện này tôi sẽ sắp xếp người xử lý, xem ra cậu phải đi rồi?
Hô Diên Ngạo Ba hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân nhiên gật đầu:
- Đã hoãn lại ở thành phố mấy ngày rồi, bên thủ đô cũng có việc phải làm.
Hô Diên Ngạo Ba biết, Từ Quân Nhiên lần này đi thủ đô là muốn làm quảng cáo gì đó, ông nhướng mày;
- Sao cậu lại từ chối ý tốt của bí thư Chu vậy?
Ông nói tới là việc hôm qua ở nhà mình, Chu Đức Lượng đề nghị Từ Quân Nhiên làm thư kí cho ông ấy, nhưng Từ Quân Nhiên lại uyển chuyển từ chối. Theo cách nhìn của Hô Diên Ngạo Ba, việc này rất không thông minh, dù sao Chu Đức Lượng cũng là người đứng đầu tỉnh ủy, nếu như Từ Quân Nhiên có thể đáp ứng, hoàn toàn không cần suy nghĩ về một số người ở huyện Võ Đức hay thành phố Toàn Châu, thậm chí ngay cả Hạ Thu Thực có lẽ cũng phải suy đi nghĩ lại có nên đối phó với Từ Quân Nhiên hay không, nếu như hai lần ba lượt gài bẫy thư ký của Chu Đức Lượng, cho dù Hạ Thu Thực có bối cảnh thế nào, Chu Đức Lượng nhất định sẽ ra mặt, tượng đất còn có ba phần hỏa tính, huống hồ Chu Đức Lượng đã nắm giữ vùng đất biên cương Giang Nam này mười mấy năm.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, cũng biết Hô Diên Ngạo Ba là muốn tốt cho mình, nhưng hắn còn có dự định riêng của bản thân.
- Thủ trưởng, ngài không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi thấy làm chủ nhiệm văn phòng ở thủ đô cũng không tồi, có thể giúp huyện Võ Đức kéo thêm được nhiều đầu tư, hơn nữa, tôi không có từ chối ý tốt của bí thư Chu mà, thư kí của ông ấy là vị trí quan trọng, một phó ban như tôi không thích hợp.
Từ Quân Nhiên nói với Hô Diên Ngạo Ba.
Còn trong lòng đang nghĩ gì, Từ Quân Nhiên không có nói với Hô Diên Ngạo Ba.
Hôm qua lúc Chu Đức Lượng vừa đề nghị mình làm thư ký cho ông ấy, Từ Quân Nhiên thật sự có chút cảm động, từ chối ông ấy cũng vì sự kiêu ngạo trên người cha nuôi, không hi vọng sẽ dựa vào người khác để qua được nguy hiểm lần này nhưng đợi đến tối về chỗ Triệu Phù Sinh, Từ Quân Nhiên sau khi nằm trên giường nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày, chợt hiểu ra, có lẽ bản thân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Từ Quân Nhiên vẫn thấy lúc đó Chu Đức Lượng đề nghị mình làm thư ký, dường như không chỉ là muốn bảo vệ mình.
Một bước cao cao từng bước, một bước sai sai từng bước, đây là tổng kết đầy máu và nước mắt khi thăng quan tiến chức. Trò chơi chính trị không thể nói tới cao thượng, càng không nói tới nửa điểm khoan dung hay tâm địa Bồ Tát, với chính trị gia, thành thật tương đương với ngu xuẩn, lương thiện tương đương với yếu đuối, thân ở trong chính giới, cái cần quan tâm là vị trí, binh sĩ không muốn làm nguyên soái không phải lính giỏi, không muốn quyền cao chức trọng không phải quan viên giỏi. Từ Quân Nhiên không phải không biết một khi trở thành thư kí của người đứng đầu tỉnh ủy, sẽ có khởi điểm thế nào đối với tiền đồ của mình, nhưng hắn lại cảm thấy thứ càng dễ có thì càng phải cẩn thận.
Trên quan trường vốn luôn có thể đem bình đẳng trở thành bất bình đẳng, bạn học, bạn bè, người thân không có ngoại lệ. Từ xưa tới nay không ít người chết dưới âm mưu của bạn bè mà không phải chết dưới lưỡi đao của địch, chết trong tay phản đồ, mà không phải trên chiến trường.
Cũng không phải nói Chu Đức Lượng là người xấu, muốn nhằm vào mình, Từ Quân Nhiên cũng rõ, mình chưa có tư cách để người ta đường đường là người đứng đầu tỉnh ủy phải tính kế, nói cho cùng, điều Từ Quân Nhiên lo lắng là sẽ trở thành công cụ đọ sức giữa một số người.
Trên thế giới này việc gì cũng có thể làm được, duy chỉ có quân tốt trên quan trường là khó làm.
Những chuyện như giết chó săn, Từ Quân Nhiên từ rất nhỏ đã được nghe từ thầy giáo.
Ở trên quan trường, bạn không thể cứng đầu, người quá sắc sảo và quá yếu đuối đều không thích hợp làm lãnh đạo, vì vậy người trong quan trường không thể bộc lộ quá nhiều, ví như khôn khéo, giảo hoạt đều là đại kỵ, người thông minh thì có một số chuyện trong lòng tự hiểu, không nói ra, không lật mặt, không biểu lộ gì, giả bộ hồ đồ. Vì vậy Hô Diên Ngạo Ba cùng Chu Đức Lượng sau khi biết Hạ Thu Thực là người nhúng tay vào việc nhận thầu nhà hàng dân tộc, cả hai đều lựa chọn im lặng.
Có kiếm củi thì ngọn lửa mới cao, quan hệ là động lực chủ yếu để thăng quan, hơn nữa, quan trường cũng như tâm trạng con gái, thường xuyên thay đổi, thêm một người bạn là thêm một con đường, ít đắc tội với người khác là một trong những quy tắc sinh tồn trên quan trường. Có quỷ mới biết, Hạ Thu Thực làm như vậy có phải là có lão gia chống lưng hay không? Ngộ nhỡ vì chuyện này mà đắc tội với lão gia nhà đó, chắc rằng cho dù là Hô Diên Ngạo Ba hay Chu Đức Lượng đều không được yên.
Về phần người bị hại trong sự việc lần đó, nghĩ cách trấn an là được rồi, không cần truy cứu đến cùng.
Hành tẩu trên quan trường, quan trọng nhất là năng lực phân tích, phát hiện được vấn đề thực chất từ trong mây mù hay những hành động vô tình, đây là tố chất cần có của một lãnh đạo thành công, mà cách nghĩ này, hoàn toàn là Từ Quân nhiên phân tích từ thái độ của Hô Diên Ngạo Ba và Chu Đức Lượng.
Việc sắp xếp Trần Sở Lâm tới Toàn Châu xử lý Tần Quốc Đồng, Từ Quân Nhiên nghĩ, đây chẳng qua chỉ là Hô Diên Ngạo Ba và Chu Đức Lượng cắm thêm cây kim vào giữa Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm mà thôi.
Nếu như có thể mượn chuyện này gây xích mích giữa Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm, chắc chắn rằng trong hội nghị thường ủy, sẽ có một bức tranh rất thú vị.
Đối với những người có cấp bậc này mà nói, cán bộ và nhân sự địa phương cơ sở dưới chẳng qua chỉ là con tốt trong tay người ta mà thôi, được mất bất cứ lúc nào cũng không quan trọng, quan trọng là cái được mất của cả đại cục.
Cho nên Chu Đức Lượng đề nghị Từ Quân Nhiên làm thư kí cho mình, từ góc nhìn của Từ Quân Nhiên, ông ta có lẽ không chỉ là trọng dụng nhân tài, phần nhiều chắc hẳn là làm để người khác nhìn.
Còn làm cho ai nhìn, trong lòng Từ Quân Nhiên cũng đã đại khái mơ hồ đoán ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận