Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 796: Người kỳ lạc

Từ Quân Nhiên không phải kẻ ngốc, một đám lãnh đạo đều ngồi trên xe ở phía sau, còn có Phương Chính, bản thân bắt tay với đám lãnh đạo của thành phố Hải Châu?
Đùa gì vậy!
Từ Quân Nhiên biết, người ta nhiều người như vậy cũng không phải vì một thư ký Tỉnh ủy như mình đến, thể hiện long trọng như thế này, đó là vì nghênh đón Phương Chính người đứng đầu Tỉnh ủy, chứ không phải nhắm vào mình, nếu mình không biết rõ vị trí của bản thân, sẽ rơi vào trong mắt lãnh đạo thành kẻ như thế nào?
Hơn nữa, Triệu Thiên Hữu chào hỏi mình, mình có thể bắt tay ông ta, nhưng người đứng đầu Thành ủy chào hỏi, phía sau thì sao?
Chủ tịch thành phố, phó bí thư Thành ủy, phó chủ tịch thành phố, mười mấy người tiếp theo, chẳng nhẽ mình đều phải bắt tay chào hỏi một lượt? Bắt tay một lượt như vậy, khiến cho người ta cảm thấy, mình thành thủ trưởng rồi? Nếu thực sự bắt cái tay này, nói không chừng còn chưa quay về tỉnh Đông Hải, thông báo gọi hắn quay về thủ đô sẽ được chuyền xuống. Làm cán bộ nhiều năm như vậy, hắn vẫn biết đến chừng mực. Vì thế Từ Quân Nhiên không giơ tay ra chào hỏi Triệu Thiên Hữu, mà khi cách còn mấy bước, liền nói với Triệu Thiên Hữu:
- Bí thư Triệu, thủ trưởng nói ngài ấy không xuống xe, chúng ta trực tiếp lên xe.
Nghe được những lời của Từ Quân Nhiên, một đám người kia lập tức dừng bước, nhìn nhau vài lần, lúc đang chuẩn bị quay về xe, liền nghe Từ Quân Nhiên nói tiếp với Triệu Thiên Hữu:
- Thủ trưởng mời bí thư Triệu lên xe khách.
Triệu Thiên Hữu sững sờ, lập tức thấp giọng nói mấy câu với chủ tịch thành phố bên cạnh, rồi mới cất bước đi về phía Từ Quân Nhiên, mà những người còn lại, lại quay về xe dưới sự dẫn đầu của Vương Dũng, dù sao bí thư Phương nói không cần gặp mặt mọi người, vậy phải chấp hành theo ý của lãnh đạo.
Triệu Thiên Hữu cùng Từ Quân Nhiên đi về phía xe khách, vừa đi, ông ta vừa thấp giọng hỏi:
- Tâm trạng của lãnh đạo thế nào?
Từ Quân Nhiên ngẩn ngơ, lập tức hiểu ý của Triệu Thiên Hữu. Đối với lần nghênh đón này, có thể nói Triệu Thiên Hữu dã mạo hiểm chính trị rất lớn, dù sao cũng trái ý của lãnh đạo. Bây giờ ông ta muốn thông qua sự quan sát của Từ Quân Nhiên để đánh giá một chút, sự việc sẽ nghiêm trọng đến trình độ nào. Thứ nhất, Từ Quân Nhiên có tảng đá ngăn trở ở trong lòng, đang lo lắng không yên, ở đâu còn chú ý đến chuyện khác? Thứ hai, lần đầu làm thư ký, không có kinh nghiệm, không biết cách quan sát biểu tình sắc mặt của lãnh đạo. Vì thế đối với vấn đề của Triệu Thiên Hữu, hắn căn bản không thể trả lời được.
Nhưng lời này hắn chắc chắn không nói trước mặt Triệu Thiên Hữu, Từ Quân Nhiên suy nghĩ rồi nói:
- Tâm trạng của thủ trưởng cũng không tệ lắm. Từ sáng đến giờ, tâm trạng của đồng chí Phương Chính dường như rất không tồi, ít nhất sau khi nhìn thấy đoàn nghênh tiếp của thành phố Hải Châu, cũng không lộ rõ vẻ không vui.
Triệu Thiên Hữu đi ở phía trước, Từ Quân Nhiên đi theo sau, đợi đến sau khi Triệu Thiên Hữu lên xe trước, Từ Quân Nhiên mới lên cùng.
Không ngờ, vừa mới tiến lên xe, Từ Quân Nhiên còn chưa kịp đóng cửa. Đã nghe thấy tiếng hừ lạnh của Phương Chính:
- Tôi nói này bí thư Triệu, cậu lại rất biết làm việc đấy. Bày ra nhiều người đón tiếp tôi như vậy, cậu nói xem, là lời nói của một lãnh đạo Tỉnh ủy tôi đây không có tác dụng. Hay là lời của lãnh đạo Thành ủy cậu, không có tác dụng?
Rất rõ ràng, Phương Chính không vui, chỉ có điều Từ Quân Nhiên lại cảm thấy. Dường như ông ta không thực sự tức giận, nếu không cũng sẽ không dùng giọng điệu nói đùa nói chuyện với Triệu Thiên Hữu.
Từ Quân Nhiên có thể nhìn ra được, Triệu Thiên Hữu tất nhiên cũng có thể cảm nhận được, ông ta vội đi đến trước mặt Phương Chính, cúi đầu nói:
- Thủ trưởng, là lỗi của tôi, tôi xin kiểm điểm với ngài.
Phương Chính nhìn ông ta một cái, hừ một tiếng:
- Được rồi, cậu như vậy tính nhận lỗi gì? Ngăn đường của tiểu Từ không nói, ngay cả bác tài cũng không cách nào lái xe được, ngồi xuống đi.
Vì Triệu Thiên Hữu đứng trên lối đi, ngăn cản đường của Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên chỉ có thể đứng ở sau ông ta. Mà trong xe khách, chỉ có hai người họ đang đứng. Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, Triệu Thiên Hữu lúc này chắc cảm thấy lúng túng dị thường. Loại lúng túng này, không chỉ vì bị Phương Chính phê bình nghiêm nghị, còn vì Phương Chính đang ám chỉ bảo ông ta ngồi xuống đi.
Ngồi xuống!
Ngồi ở đâu?
Bên cạnh Phương Chính có một chỗ trống, là một loại đãi ngộ cực cao. Nhưng phía sau Phương Chính, còn có một hàng ghế trống. Triệu Thiên Hữu cũng hoàn toàn có thể ngồi ở đó. Nhưng vị trí kia, lại rất đặc biệt. Giống như ngồi vào nơi bị ghẻ lạnh, cũng có thể hiểu tại sao ông ta có biểu hiện tư thái này. Nhưng Phương Chính không nói rõ, chuyện này có chút khó xử lý, Từ Quân Nhiên nhìn thấy rất rõ, Triệu Thiên Hữu dường như đang do dự.
Sau khi qua vài giây, Triệu Thiên Hữu dường như đã có quyết định, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh Phương Chính, cười nói:
- Thủ trưởng, tôi sẽ kiểm điểm bên cạnh ngài.
Từ Quân Nhiên thấy thế vội trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ nghe Phương Chính hỏi Triệu Thiên Hữu:
- Các cậu sắp xếp thế nào?
Triệu Thiên Hữu đáp:
- Thủ trưởng đã ngồi xe mấy giờ rồi, bây giờ thời gian không còn sớm, tôi suy nghĩ nên nghỉ ngơi một chút trước, tôi và chủ tịch thành phố Vương Dũng báo cáo tình hình cụ thể của Hải Châu chúng tôi một chút, sau đó chúng ta ăn trưa. Thị sát được sắp xếp vào buổi chiều. Chúng tôi chọn sáu điểm, nhưng thời gian buổi chiều có chút gấp gáp, không thể thăm hết sáu điểm, chọn vị trí cụ thể, do thủ trưởng ngài quyết định.
Lời của ông ta còn chưa dứt, đã thấy Phương Chính nói:
- Tôi cũng không phải bệnh nhân gì, không cần nghỉ ngơi. Thời gian chúng ta gấp gáp, trước tiên xem xưởng sắt thép Vinh Hoa.
Trước kia Từ Quân Nhiên đã xem tư liệu của thành phố Hải Châu, biết được thành phố Hải Châu là một khu phát triển kinh tế, xưởng sắt thép Vinh Hoa trong đó là hạng mục kiến thiết trọng điểm của tỉnh Đông Hải.
Tỉnh Đông Hải cũng không phải tỉnh lớn về sắt thép, trước khi cải cách mở cửa, tỉnh Đông Hải chỉ là một xí nghiệp sản xuát sắt thép, là xưởng sắt thép Hải Châu.
Những năm 60-70, trong phạm vi cả nước đều làm xí nghiệp sắt thép, lúc ấy muốn khởi công xưởng sắt thép lớn thứ hai ở khu vực Đông Nam, tuyến điểm trong phạm vi cả khu vực Đông Nam, Hải Châu chính là một trong những điểm được chọn. Trải qua vài vòng sàng lọc, rất nhiều điểm bị bỏ đi, Hải Châu lại đi đến cuối cùng. Mà nguyên nhân Hải Châu có thể đi đến cuối cùng, có thể có vài nguyên nhân lớn, ví dụ như xung quanh Hải Châu đều là bình nguyên, dễ dàng cho việc vận chuyển than đá và quặng sắt. Hải Châu vốn có một nhà máy luyện kim, vì để giành được hạng mục này, Tỉnh ủy lúc đó đã cấp một khoản tiền, mở rộng nhà máy luyện kim thành xưởng sắt thép Vinh Hoa, có những cơ sở công ngiệp cũng có những cơ sở luyện kim. Cuối cùng, vì một vài nguyên nhân khác, xưởng sắt thép chọn ở nơi khác. Hải Châu liền lỡ mất cơ hội phát triển này. Cho dù như vậy, do đầu tư của trong tỉnh, xưởng sắt thép Vinh Hoa Hải Châu cũng được đưa lên kệ. Lúc đó, xưởng sắt thép Hải Châu không có năng lực tự sản xuất, chỉ tiến hành tinh luyện khoáng sản đơn giản.
Sau cải cách mở cửa, công nghiệp sắt thép trong mô hình kinh tế quốc dân, quyền ngày càng nặng hơn, mọi nơi bước đầu phát triển công nghiệp sắt thép nhỏ, đầu tư vào việc luyện kim sắt thép, cả nước mọc lên một loại xí nghiệp luyện kim sắt thép nhỏ. Tỉnh Đông Hải cũng phát triển công nghiệp luyện kim đến trình độ nghị sự mỗi ngày, liệt xưởng sắt thép Hải Châu thành cơ sở sản xuất sắt thép, đầu tư lớn. Bắt đầu từ đó, xưởng sắt thép Hải Châu bắt đầu chuyển hình, bắt đầu sản xuất sắt thép. Nhưng vì tài chính, kỹ thuật cùng quản lý các phương diện còn yếu, nhà xưởng sắt thép chỉ là miễn cưỡng duy trì.
Đến giữa những năm 80, các phương diện sản nghiệp của Trung Hoa bắt đầu phát triển bứt phá, có nhu cầu ngày càng nhiều đối với sắt thép. Tỉnh Hải Châu ngồi không yên, đưa ra khẩu hiệu coi sắt thép là sản nghiệp trụ cột, đưa ra kế hoạch phát triển công nghiệp sắt thép, lúc này mới lấy xưởng sắt thép Vinh Hoa Hải Châu là khu công nghiệp luyện kim nền móng.
Đời trước, Từ Quân Nhiên thực sự còn ấn tượng đối với xưởng sắt thép này của Hải Châu, chỉ có điều tình hình cụ thể, hắn không hiểu lắm.
Phương Chính muốn đi thăm khu công nghiệp sắt thép, hắn cũng có thể hiểu được, dù sao, đây là đầu rồng của phát triển công nghiệp toàn tỉnh, trông cậy vào khu công nghiệp này để khắc phục khó khăn, bước đầu tiên là phải làm công nghiệp sắt thép lớn mạnh, còn về sau tỉnh nào xui xéo, vậy đó là việc sau này, vấn đề này, để lại cho lãnh đạo sau này giải quyết.
Trước đó thành phố Hải Châu đã nhận được thông báo, đã sắp xếp xong. Nhưng người đứng đầu Tỉnh ủy là người đứng đầu Tỉnh ủy, một câu nói của Phương Chính, kế hoạch sau đó liền thay đổi. Nghe Phương Chính nói trực tiếp đến xưởng sắt thép Vinh Hoa, Triệu Thiên Hữu liền lấy điện thoại của mình ra, gọi điện thoại thông báo cho chủ tịch thành phố Vương Dũng, chỉ nói một câu đi ô tô đến khu công nghiệp, rồi liền cúp điện thoại.
Đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước, rất nhanh liền đến tòa nhà văn phòng quản lý khu công nghiệp, ô tô dừng lại, Triệu Thiên Hữu nhảy xuống xe đầu tiên, sau đó đứng ở bên đường nghênh đón Phương Chính. Sau khi Phương Chính xuống xe, ông ta liền dẫn đầu, đi thẳng về phía trước. Lãnh đạo mấy ban ngành thành phố Hải Châu sớm đã đến trước, cùng người phụ trách khu công nghiệp, đứng ở trước tòa nhà nghênh đón. Ở cửa tòa nhà, bày đầy các loại thực vật, treo biểu ngữ hoan nghênh màu đỏ. Từ Quân Nhiên nhấc túi đi phía sau, các lãnh đạo nhìn cái gì nói cái gì, hắn coi như không nghe không hỏi, công tác của hắn chỉ có một, đó là khi Phương Chính cần gì, hắn có thể kịp thời lấy ra.
Từ đầu tới cuối, Từ Quân Nhiên không quá chú ý đến chuyện khác, hắn chỉ yên lặng đi theo bên cạnh, đối với ánh mắt từ bên ngoài không thèm quan tâm đến, cũng không để ý đến người bên cạnh thỉnh thoảng nhỏ giọng khách sáo với mình, hắn rất rõ, người ta coi trọng không phải là mình, mà là thân phận thư ký của thủ trưởng Tỉnh ủy mà thôi.
Tham quan một giờ liền kết thúc, Triệu Thiên Hữu thử thăm dò Phương Chính:
- Bí thư, chúng ta có cần tìm chỗ ăn chút gì không?
Phương Chính khoát tay:
- Không cần, tôi nghe nói căn tin ở đây không phải có cơm hộp sao? Mua cơm hộp đi.
- A?
Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt, lần đầu tiên nghe nói xuống cơ sở điều tra lại ăn cơm hộp đấy.
Triệu Thiên Hữu trợn mắt há mồm nhìn Phương Chính, rồi lại nhìn Từ Quân Nhiên, hắn thực sự có chút không hiểu, vị đứng đầu Tỉnh ủy này, có thuốc gì trong hồ lô, Phương Chính hôm nay đến thành phố Hải Châu, thực sự không phải để đập phá sao?
Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, vị bí thư Phương Chính này, cũng là một người tuyệt vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận