Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 475: Mỏ vàng.

- Bí thư Từ, chuyện trồng thuốc lá, chúng ta coi như bỏ đi.
Hoàng Hải nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên, dùng giọng nhỏ nhẹ đề nghị.
Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi, lại không nói ra ngay, mà nhìn Hoàng Hải thật sâu rồi nói:
- Mọi người, sẽ đồng ý sao?
Hoàng Hải thoáng cái đã hiểu ý tứ của bí thư Từ, đây không phải là chuyện muốn khiến cho người khác nghị luận, dù sao trồng thuốc là chuyện chủ trương của nhóm trước đó, đến chỗ Từ Quân Nhiên thì liền phủ định, chối bỏ, truyền ra ngoài thì ảnh hưởng sẽ không tốt, người khác sẽ cho rằng Bí thư Từ đối với nhóm trước đó có gì đó không bằng lòng.
- Bí thư, tôi có chút chuyện, tôi xin đi trước.
Trong lòng có chút lay động, Hoàng Hải cung kính nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng khoát khoát tay.
Lại một lần nữa tổ chức hội nghị, lần này người đầu tiên lên tiếng chính là Triệu Văn Võ, ông lão nói chuyện rất mạnh mẽ, gọn gàng dứt khoát:
-Trồng thuốc, chuyện này tôi phản đối, năm trước cục diện rối rắm vẫn chưa thu dọn xong, hiện tại chúng ta lại làm như vậy, chẳng lẽ lại muốn để cho huyện thu dọn thay chúng ta sao?
Một cán bộ kỳ cựu khác là Trương Triêu Long cũng nói:
- Đúng vậy, trước kia những người dùng những lời nói sáo rỗng với Mã thư ký, giờ vẫn đang nói muốn tìm y tính sổ, chúng ta nếu vẫn làm như thế, đây không phải buộc các hương thân đi tới huyện phản ánh tình hình sao? Đến lúc đó, ai đi theo lãnh đạo huyện ủy để giải thích?
Hai người bọn họ như vậy một xướng một họa, hòa khí của hội nghị sau đó liền phát sinh biến hóa, mọi người theo đuôi phụ họa, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, nghị luận ầm ĩ, xuất hiện trạng thái thiên về một bên phản đối trồng thuốc. Nhưng thấy mọi người đề nghị trồng thuốc, thực sự không phải là ý kiến thành thục. Nói trắng ra là, chỉ là bản sao mà thôi.
Cát Đại Tráng vốn là muốn muốn phát biểu ý kiến của mình, có điều nghĩ đến chủ tịch huyện mấy ngày hôm trước bàn giao nhắn nhủ, cũng chỉ đành bất đắc dĩ bắt đầu làm rùa đen rút đầu, phải biết rằng chuyện lúc trước Mã Tụ Bẩo lừa gạt quần chúng, hẳn Cát Đại Tráng cũng là có phần đấy, dù sau đó hắn vẫn là phó xã trưởng xã Trường Thanh, tuy nói Vương Tường Lâm cùng Mã Tụ Bảo bề ngoài không chung đường với nhau. Nhưng Cát Đại Tráng với tư cách là tâm phúc của Vương Tường Lâm lại biết, chuyện này trong đó, xã trưởng Vương cũng là người bỏ phiếu tán thành.
Từ Quân Nhiên nhìn sự thay đổi của mọi người, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc trước Tạ Mỹ Quyên từng nói với hắn, đừng nghị luận thị phi ưu khuyết điểm của tiền nhiệm, vội vàng ngăn cuộc thảo luận không có ý nghĩa này lại, không cho mọi người nói tiếp, dù sao Mã Tụ Bảo hiện tại là lãnh đạo trong huyện, thảo luận chuyện này quả thực rất không thích hợp. Nhưng, lời đã nói đến đây, ai nấy đều thấy được, bí thư Từ đối với việc tổ chức trồng thuốc không có nhiều hứng thú, những người theo phái vẫn đang chủ trương trồng thuốc, liền lập tức nghẹn cổ.
Cái đề tài này đã bị hỏng rồi, mọi người cũng chỉ có thể đổi mạch suy nghĩ khác, nhưng đám người này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không thể đưa ra nổi một biện pháp hữu hiệu nào cả.
Rơi vào đường cùng, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gõ bàn một cái nói:
- Các đồng chí, hiện tại cả nước các nơi đều đang triển khai, mở rộng khí thế ngất trời cải cách cởi mở, xã chúng ta tuy còn tồn tại một vài khó khăn, nhưng tôi cảm thấy được vẫn có hy vọng rất lớn. Chỉ cần tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực, một lòng đoàn kết, nhất định có thể đủ nghĩ được cách cải biến tình trạng hiện tại, tất cả mọi người nói đi. Xem thử xã chúng ta có ưu thế gì, lại phải làm như thế nào để phát huy tác dụng của những ưu thế đó, chuyển biến sức sản xuất.
Nghe Từ Quân Nhiên nói như vậy, mọi người nhao nhao động não, mọi người đồng loạt nói ra tình hình của xã Trường Thanh, nhưng phân tích đi phân tích lại, khó khăn vẫn là nhiều hơn biện pháp. Có điều, cũng phân tích ra được, từ tình hình thu thuế, thuế vận chuyển, thuế sát sinh, tem thuế và thuế sở hữu ruộng cày, các loại…thuế tiềm lực có thể đào ra được. Sau đó, muốn mở một cuộc gặp xưởng trưởng xí nghiệp toàn xã trấn, hội công tác quản lý, khuyến khích mọi người, tăng thêm áp lực, muốn đem công nghiệp khai thác làm thật tốt.
Dương dương sái sái nói một tràng, Cát Đại Tráng với tư cách xã trưởng, nhưng lại là người thứ hai lên tiếng, sau khi y nói một tràng lời nói suông, quay đầu nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Bí thư, ngài nói vài câu đi, mọi người đều đang trông cậy ngài ra chủ ý.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, cầm trong tay điếu thuốc lá bóp tắt, nhẹ nhàng gõ vào bàn một cái rồi nói:
- Thu nhập tài chính là tổng hợp phản ánh sự phát triển của khu vực kinh tế, chính trị, xã hội. Vì muốn hoàn thành mục tiêu thu nhập tài chính, thứ nhất là phải rõ ràng nhiệm vụ, trước tiên phải đủ ăn, sau đó mới kiến thiết. Tuy chúng ta bây giờ có chút khó khăn, nhưng đảng ủy xã, chính phủ muốn tề tụ cùng quản lý, bụng làm dạ chịu, ở trong công việc, ba đơn vị sở tài chính có trách nhiệm trọng đại, muốn làm tốt hàng binh đầu, đối với công tác nhân viên, phải áp trên đầu mỗi người mục tiêu, dựa theo nếp thu thuế, cuối năm xem tình trạng hoàn thành nhiệm vụ, thực hiện thưởng phạt. Hai là phải nhìn thẳng vào khó khăn, bất chấp khó khăn, nhìn thấy ánh hào quang, nhìn thấy hi vọng, đề cao lòng tin và dũng khí hoàn thành nhiệm vụ, ba là phải đối với xí nghiệp hiện hữu, quan hệ to hay nhỏ, nuôi quan hệ, thay đổi quan niệm, điều chỉnh tư thái, tìm thấy cánh cửa đột phá mới, kiến lập điểm tăng trưởng kinh tế mới.
Sau cùng, nói đến biện pháp cụ thể, tôi nói đây:
- Mọi người đừng gấp, người còn sống sờ sờ không thể nghẹn mà chết, dù sao xe đến trước núi ắt sẽ có đường, chúng ta không thể phát được tiền lương thì cũng không thể phát sầu, trước tiên hãy điều chỉnh lại đã.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi nghe nói, xã chúng ta có mỏ vàng đó!
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, sau một hồi lâu, Cát Đại Tráng mới gượng cười nói:
- Bí thư, ngài sẽ không tin vào cái kia chứ? Đó đều là truyền thuyết thôi, tuy cũng có người nhặt được mẩu nhỏ, nhưng xã chúng ta cũng không có chứng cớ cho thấy có tồn tại mỏ vàng?
Đối với đám người bọn họ mà nói, mỏ vàng gì đó, hoàn toàn là hoa trong giếng nước, lời của Từ Quân Nhiên trong mắt những lãnh đạo khác của xã Trường Thanh, không nghi ngờ nữa là hắn đang nói chuyện hoang đường viển vông, khỏi cần phải nói, chỉ đơn giản là xã Trường Thanh qua nhiều năm ngẫu nhiên truyền ra tin có người nhặt được vàng, nhưng lại không có ai có thể chứng minh chuyện phát hiện mỏ vàng là có thực, vị bí thư mới tới này, chỉ e là quá sốt ruột muốn tìm đường tài chính mới có thể nói ra những lời nói như vừa rồi.
Từ Quân Nhiên đương nhiên sẽ không giải thích quá nhiều, đối với cán bộ cơ sở ở hiện tại mà nói, Từ Quân Nhiên rất khó nói rõ tường tận với bọn họ rằng ở gần mỏ huỳnh thạch sẽ có mỏ vàng với tư cách đạo lý sinh khoáng sản, dù sao những kiến thức khoa học này đối với mấy cán bộ nông thôn bình thường mà nói, không khác thiên thư là mấy. Để cho bọn họ hiểu về mỏ, thì để cho họ hiểu chút chuyện đấu đá trên quan trường còn dễ dàng hơn. Đó cũng không phải vì Từ Quân Nhiên coi thường đám người bọn họ, mà là vì mặt của người tri thức quyết định kiến thức của một con người, cũng giống như đem một người già sinh trưởng ở nông thôn tới viện ca kịch nghe nhạc kịch, chỉ sợ ông cụ cả đời đều không có cách nào hiểu mấy người ở trên sân khấu đang hát thứ gì.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Chuyện này không trước thì sau, mọi người gần đây giữ vững tinh thần, chợ nông sản lập tức phải khởi công xây dựng, tôi chỉ có một yêu cầu, muốn trong thời gian ngắn nhất bảo đảm chất lượng hoàn thành việc kiến thiết.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nhìn thật sâu Cát Đại Tráng, nhưng không nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận