Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 156: Tiểu Uyển muốn thi đại học?

- Tiểu Uyển, sao em tan làm sớm vậy?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Uyển Tiêu Nguyệt. Gần đây, hắn khá bận nên không có thời gian gặp Uyển Tiêu Nguyệt.
Uyển Tiêu Nguyệt ngượng ngùng cười, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Em muốn tham gia kỳ thi đại học năm sau nên giờ đang xin nghỉ ở nhà ôn thi.
- Hả?
Lúc này Từ Quân Nhiên mới nhớ ra, Uyển Tiêu Nguyệt cũng đã tốt nghiệp cấp 3, nhưng lần thi đầu tiên không thi đỗ đại học nên đã vào làm việc trong văn phòng huyện ủy.
- Sao em lại nghĩ đến việc thi đại học?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Uyển Tiêu Nguyệt, dù gì, so với những nhân viên khác trong văn phòng huyện ủy, thi đại học không phải là khó khăn thông thường. Phải biết rằng, lúc này ở Trung Quốc, những người có thể học đại học đều là những người rất xuất sắc, khó khăn lắm mới tìm được một người. So sánh một cách tương đối, nhân viên trong văn phòng huyện ủy đều là nhân viên công vụ nhà nước, tuy không chắc có thể phát triển lên nữa, nhưng chắc chắn có thể ổn định.
Kiếp trước, Uyển Tiêu Nguyệt không hề thi đỗ đại học.
Phải thừa nhận, tuy đã khôi phục kỳ thi đại học 3, 4 năm này, nhưng đối với những người dân bình thường, tên gọi sinh viên đại học vẫn đại diện cho tầng lớp tri thức, những người có học vấn. Thói quen của Trung Quốc là như vậy, trong một giai đoạn nhất định, chỉ hận không thể đẩy nó xuống 18 tầng địa ngục, nhưng khi đã qua giai đoạn đó rồi, người ta lại coi nó như một thứ vô cùng cao quý. “lão cửu thối” cũng đã từng như vậy, lúc đi học đầu tiên không dùng đến, con người coi việc học là một việc hổ thện, nhưng từ những năm 80, người ta lại đề cao những phần tử tri thức. Những người làm văn hóa trước đây bị coi rẻ giờ lại trở thành những người được người khác nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Chuyện như vậy không phải mới xảy ra ở Trung Quốc một lần hai lần. Sinh viên cũng thế, cán bộ cũng vậy.
Không biết vì sao, mỗi lần nói chuyện với Từ Quân Nhiên, Uyển Tiêu Nguyệt đều thấy xấu hổ, như thể trời sinh đã biết ngượng ngùng. Sau khi nghe xong những lời Từ Quân Nhiên nói, cô chỉ thấy nhịp tim của mình bỗng nhanh hơn, cô cố gắng đè nén cảm xúc của mình rồi nhỏ giọng đáp:
- Em thấy, học sẽ có tiền đồ hơn.
Cô không nói với Từ Quân Nhiên, một người tốt nghiệp cấp ba như cô luôn thấy áp lực trước một sinh viên đại học như hắn, vì thế cô mới tập trung muốn đi học.
Từ Quân Nhiên gật đầu, lấy gói thuốc lá trong túi ra châm một điếu hút. Lúc này, việc hút thuốc là tượng trưng cho thân phận và địa vị đặc biệt. Người nông thôn đều hút thuốc cuốn, đó là loại thuốc nhà tự làm, dùng giấy cuốn lại để hút, tên thường gọi là “Loa đồng”. Người phát tài mới mua bao thuốc lá để khoe mẽ, đa phần đều là 8 xu một bao hoặc 1 đồng một bao. Kiếp trước, Từ Quân Nhiên nghiện thuốc lá rất nặng, kiếp này hắn vẫn chỉ có một mình, một tháng có mấy chục đồng tiền lương, đương nhiên vẫn đủ dùng.
- Có gì cần anh giúp thì em cứ nói.
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói với Uyển Tiêu Nguyệt:
- Tài liệu tham khảo hồi anh thi đại học cũng khá nhiều, hơn nữa, gần đây anh cũng hay lên tỉnh, nếu em có gì cần mua, cứ nói, anh giúp em mua.
Tình cảm của Từ Quân Nhiên với Uyển Tiêu Nguyệt rất phức tạp. Đáng ra, hắn cũng không định dây dưa với cô gái số khổ này làm gì, nhưng dần dần hắn đã nhận ra, Uyển Tiêu Nguyệt của kiếp trước và Uyển Tiêu Nguyệt của kiếp này, tuy tên giống nhau, nhưng lại không phải là một người. Hai người như thể hai đường thẳng song song, tuy độ dài bằng nhau nhưng lại không phải là một.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Từ Quân Nhiên đều mong Uyển Tiêu Nguyệt có thể sống thật hạnh phúc.
- Cảm ơn anh, anh Từ.
Uyển Tiêu Nguyệt mỉm cười nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không cần khách sáo, trước khi đi Vũ Tình đã bảo anh phải chăm sóc em thật tốt.
Uyển Tiêu Nguyệt nghe thấy lời Từ Quân Nhiên nói, đôi mắt xẹt qua một tia ảm đạm. Cô chần chừ trong giây lát rồi hỏi Từ Quân Nhiên:
- Trong huyện đang có tin đồn, chị Vũ Tình là…. là người tình của anh, có đúng vậy không?
Cô đã sớm muốn hỏi Từ Quân Nhiên về chuyện này. Tuy trong huyện có nhiều người thề sống thề chết về chuyện này, nhưng Uyển Tiêu Nguyệt vẫn thấy không có khả năng. Dù sao, Lâm Vũ Tình quen Từ Quân Nhiên là do cô giới thiệu. Nếu quan hệ của họ trở nên kỳ lạ, Lâm Vũ Tình bị Từ Quân Nhiên điều đến trấn Lý gia, theo hắn tới Thủ đô, rồi lại cùng hắn tới thành phố Bằng Phi. Nhưng nếu như nói Lâm Vũ Tình là người tình của Từ Quân Nhiên, cô không dám tin.
Từ Quân Nhiên nghe thấy câu hỏi của Uyển Tiêu Nguyệt liền bật cười, thò tay xoa đầu cô:
- Em nghe được từ đâu vậy?
Nói xong, Từ Quân Nhiên lại tiếp tục nói:
- Anh và chị em yêu đương bình thường, tình nhân gì chứ? Nói năng lung tung!
Hắn nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói:
- Anh có việc phải đi trước. Nếu em cần giúp gì thì cứ gọi cho anh.
Nói xong câu này, Từ Quân Nhiên đạp xe rời khỏi trụ sở huyện ủy. Hắn không thấy khi Uyển Tiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, khóe mắt cô ngân ngấn nước.
- Hóa ra, anh ở cùng chị Vũ Tình.
Cảm xúc của cô gái bỗng rớt xuống vực thẳm, cô im lặng hồi lâu nhìn theo bóng lưng Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không biết, trong lúc vô ý hắn đã làm tổn thương trái tim của một cô gái. Lúc này hắn đang vội vàng về hợp tác xã. Đã chiều rồi, nếu hắn về muộn, có khi lại phải ở huyện thêm một đêm nữa, hắn không nghĩ mình có đủ thời gian để lãng phí thêm nữa.
Hơn 5 giờ chiều, Từ Quân Nhiên đã đạp xe về đến nhà Lý Càn Khôn.
Lý Thiết Trụ bị Từ Quân Nhiên phái tới thành phố Bằng Phi, trước khi đi, Từ Quân Nhiên còn bảo Lâm Vũ Tình đưa cho anh ta 100 đồng tiền ổn định nhà cửa. Dĩ nhiên, số tiền này đã rơi vào túi của Lý Càn Khôn. Lý do của bí thư Lý cũng rất đơn giản, con trai chưa kết hôn, dĩ nhiên số tiền kiếm được phải đưa cho cha giữ rồi.
- Quân Nhiên đã đến rồi.
Thấy Từ Quân Nhiên đi vào sân, vợ Lý Càn Khôn nhiệt tình nói.
Bà ta rất quý mến người thanh niên trẻ tuổi này. Có thể khiến cuộc sống của người dân tốt hơn, lên đại học cũng không quên nguồn cội, người như vậy biết tìm ở đâu được chứ?
Nếu không phải người ta có học vấn cao, sợ không thèm để ý đến mấy đứa con gái nông thôn, bà ta đã giới thiệu cho Từ Quân Nhiên mấy người rồi.
- Thím, chú cháu có nhà không?
Từ Quân Nhiên cười hỏi.
- Ở nhà chứ ở đâu. Vừa về, đang ăn cơm.
- Cháu tìm chú Càn Khôn có chuyện.
Từ Quân Nhiên vừa vào nhà đã thấy Lý Càn Khôn đang ngồi ăn cơm.
Lý Càn Khôn ngẩng đầu, thấy người đến là Từ Quân Nhiên cũng không khách khí, chỉ vào bàn ăn:
- Ăn chưa? Chưa ăn thì bảo thím cháu lấy thêm cho đôi đũa nữa.
Từ Quân Nhiên cười hì hì:
- Chú nói kìa, bánh nướng thím làm từ nhỏ cháu đã thích ăn, cho dù ăn cơm rồi cháu cũng phải ăn thêm.
- Tiểu tử thói.
Lý Càn Khôn mắng đùa một cười rồi nói lớn:
- Bà à, cho Quân Nhiên thêm đôi đũa, nướng thêm vài cái bánh, thằng nhóc này muốn ăn.
Bà ta đáp ứng rồi vào nhà rửa tay, nấu cơm cho hai người.
Lý Càn Khôn nhìn Từ Quân Nhiên, vừa ăn vừa hỏi:
- Lên huyện à?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Gặp bí thư Dương, suýt chút nữa lại cãi nhau.
Lý Càn Khôn ngây người:
- Có chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên chậm rãi kể lại tranh chấp giữa mình và Dương Duy Thiên cho Lý Kiền Khôn nghe. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nói:
- Bí thư Dương đều không hiểu rằng, con đường phát triển của doanh nghiệp nhà nước không nằm ở chỗ sản phẩm hay thị trường mà nằm ở bản thân mỗi doanh nghiệp. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài để cứu vãn doanh nghiệp, cho dù thần tiên tái thế cũng không giúp được gì.
Lý Càn Khôn chau mày, im lặng nghe Từ Quân Nhiên bộc phát bực tức trong lòng, nửa ngày sau mới chịu mở miệng:
- Chú không biết cháu gấp gáp cái gì? Nhưng chú thấy cách nghĩ của bí thư Dương rất đúng. Cháu nghĩ theo góc độ khác xem, nhiều năm như vậy, rõ ràng vẫn là nhà máy của nhà nước, kết quả chả mấy chốc sẽ không có ai quản lý nữa. Cháu nghĩ những người công nhân kia sẽ nghĩ gì?
Từ Quân Nhiên ngây người, ánh mắt nhìn về phía Lý Càn Khôn đã thay đổi.
Lý Kiền Khôn thấy Từ Quân Nhiên không nói gì liền tự mình nói tiếp:
- Chú là người thô kệch, không có văn hóa, nhưng chú biết một đạo lý, như tình huống của nhà máy bia, mấy trăm công nhân già, còn có gia đình họ, căn bản họ không thể làm theo những gì cháu áp đặt. Cho dù nghỉ việc hay biện pháp nào khác cũng thế thôi. Với họ, nhà máy bia là chỗ dựa duy nhất của họ, nếu cháu muốn chặt đứt thứ duy nhất ấy, cháu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?
Từ Quân Nhiên nói không nên lời. Hắn không ngờ mình có thể nghe được những lời này từ miệng Lý Càn Khôn. Trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, những lời hắn nói với Dương Duy Thiên đều là lời.chính nghĩa, dù gì đó là kinh nghiệm đời sau đúc kết được và nó cũng đã xảy ra.
Nhưng bây giờ, khi nghe Lý Càn Khôn nói như vậy, Từ Quân Nhiên lại thấy hình như mình làm hơi quá. Quả thật, dường như hắn đã quên mất một thứ rất quan trọng.
Cải cách doanh nghiệp nhà nước làm giảm bớt gánh nặng quốc gia, nhưng đồng thời, những công nhân nghỉ việc đổ ra xã hội sẽ gây ra những vấn đề không nhỏ.
Từ Quân Nhiên nhớ mang máng. Từ khi bắt đầu thập niên 90, Trung Quốc dần xuất hiện vật giá, giá phòng tăng lên, thậm chí bắt đầu có đủ các loại vấn đề. Nguyên nhân của mọi việc đều do trong quá trình chuyển đổi từ nền kinh tế kế hoạch sang nên kinh tế thị trường, hàng hóa.
Hắn chỉ mới nghĩ đến việc đuổi hết những người ăn không ngồi rồi trong nhà máy bia đi, nhưng hắn quên mất, những người đó sẽ tạo nên áp lực lớn đến mức nào với huyện Võ Đức. Chả trách, Dương Duy Thiên không đồng ý, nếu hắn là bí thư huyện ủy, hắn cũng không đồng ý.
- Chú Càn Khôn, cháu nghĩ đơn giản quá.
Từ Quân Nhiên cười khổ, nói với Lý Càn Khôn.
Đồng thời, hắn cũng dần cảnh giác hơn. Những thuận lợi gần đây khiến hắn đắc ý, tưởng rằng dựa vào những hiểu biết đi trước thời đại của mình, hắn có thể tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó. Nhưng hắn đã quên, có một số việc trong chốn quan trường, hắn không tự mình trải qua thì không thể phân biệt được nó là đúng hay sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận