Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 417: Cáo biệt.

Đối với Từ Quân Nhiên biết rõ lịch sử phát triển tương lai mà nói, nếu có cơ hội đứng ở phía phe cải cách, hắn sẽ không bỏ qua, chớ đừng nói chi chuyện tốt lớn như thế để cho vị tổng thiết kế sư kia nợ hắn ân tình.
- Anh Tạ, tôi xem như vậy, trước tiên chúng ta thu thập một chút tình hình khu hành chính Thiên Nhai, sau đó nhanh chóng hình thành văn bản tài liệu.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút, đề nghị Tạ Vĩnh Cường.
Tạ Vĩnh Cường hiểu được ý của hắn, biết Từ Quân Nhiên lo lắng chứng cớ chưa đủ, đến lúc đó bị động trước mặt thủ trưởng. Gã gật đầu nói:
- Cậu nói có đạo lý, bây giờ tôi sẽ gọi điện, trong văn phòng có một phần tài liệu, sai người đưa tới là được.
Văn phòng trung ương đương nhiên hết sức quan tâm đối với chuyện khu hành chính Thiên Nhai, có tài liệu cụ thể cũng bình thường.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức cau mày, muốn nói điều gì nhưng không mở miệng.
Hai người chờ ở nhà Tạ Vĩnh Cường. Sau khi Tạ Vĩnh Cường gọi một cú điện thoại, không tới hai giờ, tài liệu về khu hành chính Thiên Nhai đã được đưa tới.
Nhìn xem một xấp tư liệu dày đặc, Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, cầm lấy một phần báo cáo mới nhất xem, chưa tới một lát sắc mặt nghiêm túc nói với Tạ Vĩnh Cường:
- Anh Tạ, xem ra vấn đề ở Thiên Nhai rất nghiêm trọng.
Nghe xong những lời này của Từ Quân Nhiên, Tạ Vĩnh Cường lập tức ngây người, không thể tưởng được Từ Quân Nhiên chỉ nhìn qua mấy lần đã nói lời như vậy. Gã kinh ngạc hỏi:
- Cậu không nói đùa chứ, cậu mới xem bao nhiêu, đã phát hiện vấn đề rồi.
Từ Quân Nhiên chỉ vào báo cáo trong tay mình, nói với Tạ Vĩnh Cường:
- Anh xem một chút cái này đi, Hà Diệu Dương lá gan thực lớn, cũng dám lừa trên gạt dưới.
Báo cáo trong tay hắn, được gửi tới trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì trong mấy tháng gần đây, Thiên Nhai nhập khẩu rất nhiều ô tô khiến cho trung ương chú ý, Tỉnh ủy Lĩnh Nam dựa theo chỉ thị của trung ương phái người đến Thiên Nhai điều tra, nhưng tài liệu báo cáo của Hà Diệu Dương và tình huống thực tế khác nhau rất lớn. Gã tỏ vẻ trong báo cáo:
- Một, tất cả ô tô nhập khẩu của Thiên Nhai, đều tiêu thụ trên đảo. Hai, xe đã tới trước mắt, chưa tới mười lăm ngàn chiếc. Ba, Thiên Nhai quản lý vật liệu nhập khẩu rất nghiêm khắc, hết thảy không được rời đảo, người vi phạm sẽ bị xử lý.
Trên thực tế, dù là Từ Quân Nhiên hay là Tạ Vĩnh Cường đều rõ ràng, trong cùng một thời gian, hàng ngàn chiếc xe con được dỡ xuống tại bến cảng.
Tạ Vĩnh Cường cũng là người thông minh, nhanh chóng xem xong báo cáo này, cuối cùng cười khổ nói:
- Hà Diệu Dương này, lá gan của anh ta quả thực quá lớn.
Từ Quân Nhiên không nói gì, thật ra hắn biết rõ, dù mình và Tạ Vĩnh Cương báo cáo lên trên, nói không chừng chưa chắc đủ để coi trọng, nguyên nhăn căn bản xuất hiện tình huống như vậy, thậm chí còn vu Tạ Vĩnh Cường cả gan làm loạn như vậy, mức độ lớn không phân biệt khỏi tâm tính nóng lòng cầu thay đổi của phe cải cách. Từ Quân Nhiên biết rõ, lúc Hà Diệu Dương đến Thiên Nhai nhậm chức, đã từng có lãnh đạo công khai tỏ thái độ, trung ương và tỉnh Lĩnh Nam muốn vô vi mà trị với đảo Thiên Nhai, ít nhất trong ba năm một sẽ không giơ gậy gộc, hai sẽ không đưa dây thừng. Sau khi thủ trưởng thị sát, còn có lãnh đạo cổ vũ Hà Diệu Dương, để gã làm việc ở đảo Thiên Nhai to gan một chút, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mục tiêu của Từ Quân Nhiên rất đơn giản, hắn không hy vọng chuyện này trở thành vũ khí để phe bảo thủ công kích phe cải cách, so với chờ người ta đánh tới cửa dùng chuyện này công kích, không bằng mình tìm ra vấn đề này trước, xử lý sạch.
Thời gian một ngày, Từ Quân Nhiên và Tạ Vĩnh Cường hai người đều ngâm mình trong một đống tài liệu, không ngừng tra tìm một vài tình hình về khu hành chính Thiên Nhai, cuối cùng hoàn thành một bản tài liệu hơn mười trang, nhìn tài liệu nặng trĩu trên bàn, Tạ Vĩnh Cường bỗng mở miệng nói:
- Thứ này giao lên mà nói, tôi và cậu có thể là cái đích để mọi người chỉ trích.
Từ Quân Nhiên cũng cười gật đầu:
- Đúng vậy, mặc dù ngàn vạn người hướng tới, dù sao cũng phải làm gì đó, nếu không trơ mắt nhìn nhiều tiền vốn có thể trở thành tài sản quốc gia, biến thành tiền mặt trong túi riêng của người khác, không thoải mái.
Tạ Vĩnh Cường sắc mặt âm trầm, Từ Quân Nhiên nói tới suy nghĩ trong lòng gã. Hai người tính toán một buổi trưa, cuối cùng cho ra kết luận không biết nên khóc hay cười. Phần lớn ô tô buôn lậu thu lợi đều bị đám người mua quan bán tước kia lấy mất, quốc gia có thể lấy được lợi nhuận từ đó gần như có thể bỏ qua không tính. Nói cách khác, Hà Diệu Dương gây ra tràng diện lớn như vậy, kết quả lại mai mối cho người khác, những người đạt được chỗ tốt kia, đều giống Lý Kiện Nhân cùng Hoàng Hạo có quan hệ có thể làm được ô tô ở khu hành chính Thiên Nhai.
- Không được, hiện giờ tôi phải đi gặp thủ trưởng!
Tạ Vĩnh Cường đứng dậy, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người, sau đó bất đắc dĩ gật đầu:
- Anh xem đó mà làm, năm hết tết đến rồi, anh cũng không sợ quấy rầy thủ trưởng mừng năm mới.
Tạ Vĩnh Cường cười khổ nói:
- Tôi sợ sau nay mới đi nói, thủ trưởng sẽ mắng tôi. Tính cách của ông ta, tuy nói tôi theo ông thời gian không dài, nhưng đã quen thói quen công tác của ông cụ rồi, đó là hoàn toàn không tiếc thân thể mình, dùng thân thể 60 tuổi của mình như là 20 tuổi.
Từ Quân Nhiên không nói gì, hắn lại quên, ông cụ có thói quen như vậy.
- Được rồi, anh đi đi, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Từ Quân Nhiên cười một cái nói:
- Chuyện này chỉ cần thủ trưởng có thể biết chân tướng, nhất định sẽ điều chỉnh.
Hắn biết rõ, lão thủ trưởng là nhân vật cấp bậc kia, chỉ cần có phương hướng con đường riêng, sẽ có thể nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề chính xác. Thậm chí Từ Quân Nhiên suy đoán, tổ điều tra trung ương có thể trực tiếp giết tới đảo Thiên Nhai nhân lễ mừng năm mới, khiến Hà Diệu Dương trở tay không kịp hay không.
Tạ Vĩnh Cường biểu lộ âm trầm:
- Tôi thực muốn xem, Lý Kiện Nhân và Hoàng Hạo hai người này giải thích với tôi thế nào.
Trong bài văn của Từ Quân Nhiên và Tạ Vĩnh Cường, hai người Hoàng Hạo và Lý Kiện Nhân bị Từ Quân Nhiên chỉ tên phe bình, gọi thay là một quan lớn thuộc Bộ xây dựng, Từ Quân Nhiên trực tiếp nói, người như vậy dựa vào thế lực gia tộc, biến chuyện có lợi vốn thuộc về quốc gia thành công cụ mưu lợi của mình, khiến cho tổn thất rất nhiều tài sản quốc hữu, một chính sách có điểm xuất phát là lợi quốc lợi dân hiện giờ biến thành công cụ cho những người khác vơ vét của cải, họ là đầu sỏ.
Đây mới là mục đích của Từ Quân Nhiên, hắn rất muốn xem một chút, khi đối mặt với lửa giận của thủ trưởng tối cao cùng rất nhiều đại lão phe cải cách, Tổng lý Hoàng lão còn có biện pháp nào cứu vãn tâm phúc và con trai của mình hay không, mà Lý Kiện Nhân có thể toàn thân trở ra trong trận mưa to gió lớn sắp tới này hay không.
Cùng rời khỏi nhà Tạ Vĩnh Cường, Từ Quân Nhiên lại không để Tạ Vĩnh Cường tiễn mình, mà một mình ngồi lên xe buýt trở về chỗ ở.
Nơi này là chỗ năm trước Lâm Vũ Tình mua lại cho Từ Quân Nhiên, suy nghĩ của cô lúc ấy là Từ Quân Nhiên ở thủ đô không thể không có một chỗ nghỉ ngơi thuộc về mình, dù sao cứ ở nhà Tào Tuấn Minh cũng không thích hợp, huống chi Lâm Vũ Tình mua nhà đã hỏi qua ý kiến của Từ Quân Nhiên, dựa theo cách nghĩ của hắn, tương lai hai mươi năm sau giá nhà 20 ngàn tệ một mét vuông ở thủ đô quả thực khiến cho người ta sợ hãi, hiện giờ nếu có cơ hội có thể mua một vài ngôi nhà thuộc về mình, Từ Quân Nhiên cũng không để ý Lâm Vũ Tình tích lũy sớm một khoản tiền.
- Xem ra, ngày mai phải chuẩn bị rời khỏi thủ đô.
Từ Quân Nhiên nằm trên giường, tự mình nhàm chán suy nghĩ. Hắn biết rõ, Tạ Vĩnh Cường báo cáo lên trên nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, nước tại thủ đô chắc chắn sẽ ngày càng đục vì bản báo cáo này, nói không chừng sẽ còn có một phen gió tanh mưa máu.
Căn cứ nguyên tắc quân tử không đứng dưới tường không an toàn, Từ Quân Nhiên không định ở lại chỗ này. Dù sao chuyện do hắn khơi mào, hơn nữa hắn còn khiến cho Tôn Tĩnh Vân bỏ trốn Tôn gia, Từ Quân Nhiên không muốn bị tên Hoàng Hạo kia chặn ở cửa, mặc dù đối phương không dám lấy mạng hắn, nhưng nếu Hoàng Hạo thực sự nổi điên cứ muốn sửa cho mình một trận mà nói, người khác quả thực không nói gì được, dù sao thù giết cha, hận cướp vợ là hai oán hận nặng nề trong cuộc sống.
Một đêm không có gì xảy ra, tết âm lịch nhanh chóng trôi qua, Từ Quân Nhiên không xem tiết mục cuối năm, bởi vì hắn biết rõ nội dung tiết mục cuối năm nay, nữ phò mã vẫn được hát lên, về nhà mẹ đẻ cũng trở thành ca khúc nổi tiếng, tuy rằng trong tứ hợp viện Lâm Vũ Tình mua một chiếc TV 14 inch đặt ở đó, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn chưa từng mở lên, hắn không thích xem những tiết mục truyền hình này, ngoại trừ ngẫu nhiên xem tin tức.
Sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên ngồi xe tới bên ngoài cửa đại viện Tôn gia, cách một khoảng rất xa, hắn quỳ xuống về phía thư phòng của Tôn lão, không để ý đầu gối mình dính đầy tuyết trắng, bởi vì hắn biết rõ, lần này mình rời đi, không biết khi nào sẽ trở về, hơn nữa dù hắn trở lại thủ đô lần nữa, chỉ sợ cũng chưa chắc có tư cách tiến vào đại viện Tôn gia, trừ khi Phó Tổng lý Hoàng rời khỏi nhân thế, bằng không sẽ lại để Tôn gia và Hoàng gia vứt bỏ Từ Quân Nhiên, chắc chắn sẽ không thể đường hoàng xuất hiện trong đại viện Tôn gia nữa.
- Cháu đến rồi à.
Ngay khi Từ Quân Nhiên đứng dậy, sau lưng truyền tới một giọng nói, hơi quen tai. Xoay người, Từ Quân Nhiên thấy Tôn Chấn An đứng sau lưng mình.
- Chú ba.
Từ Quân Nhiên khách khí chào một tiếng, đối với người cậu trước mặt, Từ Quân Nhiên vẫn cảm kích trong lòng. Hắn là một người như vậy, người khác càng tốt với mình, Từ Quân Nhiên càng tốt với người khác.
Tóc Tôn Chấn An hơi bạc, hai năm qua cuộc sống của Tôn gia cũng không tốt, lão gia lấy cái giá lui toàn bộ, đổi lấy Tôn Chấn Khôn toàn thân trở ra, tương ứng những người khác của Tôn gia sẽ rất khó được ông cụ trợ giúp trên con đường làm quan, cho nên thời gian của Cục trưởng Cục Tài chính không thư thái như bề ngoài, vốn rất có hi vọng thăng nhiệm Phó Cục trưởng cũng tan thành mây khói. Hơn nữa với tư cách trụ cột của Tôn gia ở thủ đô, áp lực Tôn Chấn An phải gánh trên người, người bên cạnh khó tưởng tượng ra.
- Phải đi sao?
Tôn Chấn An mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên biết rõ ý của gã, cười:
- Đúng vậy, phải đi rồi. Đoán chừng hiện giờ dì út đã sắp tới Lĩnh Nam rồi, cháu sắp xếp người đưa dì xuất ngoại.
Tôn Chấn An gật đầu:
- Cậu từng nghĩ, nhưng không hành động. Nhìn qua cha nói không sai, người của Tôn gia, đã mất đi dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Dừng một lát, ánh mắt gã lóe lên vệt sáng:
- Cậu hy vọng, cháu có thể nhớ kỹ, trên người chảy dòng máu của Tôn gia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận