Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 109: Người viết lách.

Họp Đảng ủy cơ sở, thông thường đều là họp mở rộng, không phải vì người ít, mà vì chuyện cơ sở quá nhiều, cần phải trù tính sắp xếp.
Nói ngắn gọn, bên dưới mỗi công xã có mấy đại đội sản xuất, bên dưới đại đội sản xuất lại có các tiểu đội, hơn nữa dù công tác của công xã như thế nào, đều phải được bí thư, xã trưởng gật đầu, nếu như mỗi lần làm chuyện gì thì xin chỉ thị lần đó, chắc cả ngày chẳng cần phải làm gì cả, chỉ ngồi họp thôi.
Hơn nữa, nông thôn hoang vắng, những công xã như trấn Lý Gia, diện tích không nhỏ, có đội trưởng đội sản xuất đến công xã họp mất cả một buổi sáng, quả thực không thể trì hoãn được.
Kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng từng làm lãnh đạo cơ sở, cũng từng là người đứng đầu xã trấn, đường làm quan thấy nhiều rồi, những phương thức này cũng hiểu rất rõ. Là người đứng đầu, cho dù làm việc gì cũng phải đem hai đầu bỏ vào chính giữa, ngay cả họp, cũng phải làm vậy. Nếu là người đầu tiên phát biểu, gài bẫy người ta, ra lệnh, hoặc định ngữ điệu cho cuộc họp. Nếu là người tổng kết cuối cùng, anh đưa lên, tôi đập xuống, khi đưa ra quyết sách để cho cấp dưới cảm thấy bất ngờ, lời nói nói ra mới có sức nặng ngàn cân, đạo lý rõ ràng, không chê vào đâu được, tức vừa có suy nghĩ kỳ diệu lại dễ dàng làm việc, tức vừa thể hiện được tính dân chủ, lại thể hiện tính tập trung, tức vừa tổng hợp ý dân, lại vừa thống nhất được toàn cục; tức vừa nhìn đã biết, lại có thế mạnh như thác đỗ, tức vừa rất mực khiêm tốn, lại vừa cao hơn người ta một bậc. Đây chính là bản lĩnh của người làm lãnh đạo, bằng không, chẳng ai có thể tin tưởng vào anh, thì sao một mực đi theo anh được?
Đối với những lãnh đạo này của trấn Lý Gia mà nói, Từ Quân Nhiên không hề thấy chướng mắt gì, cũng chẳng có ý định lôi kéo ai, hắn không phải loại không có chút kinh nghiệm đấu tranh nào. Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, làm việc ở cơ sở, cái gọi là phe phái, kỳ thực cũng chẳng rõ ràng gì, tất cả mọi người đều nỗ lực vì công tác mình được phân quản, mục tiêu dĩ nhiên là hy vọng có được thành tích có thể khiến cấp trên thỏa mãn, vì chỉ khi cấp trên hài lòng, mình mới có thể được đề bạt.
Quan trường là một chốn danh lợi, dù không nhất định đều là người đến vì quyền, tiền, phụ nữ.
Có thể tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình đứng trên vị trí khác nhau, đối với cùng một sự việc sẽ có cách nhìn và suy nghĩ khác nhau. Mà phàm là việc gì dính đến con người, thì chắc chắn sẽ vô cùng phức tạp.
Từ Quân Nhiên cũng không ngại hợp tác với người khác, hắn không phải loại người không chịu nhuốm bùn, đương nhiên biết nên lựa chọn như thế nào là tốt nhất.
Một người tốt dùng mưu mô quỷ kế đánh bại người xấu, anh ta vẫn là một người tốt. Còn một người xấu cho dù dùng hành vi và cái cơ chính nghĩa để nâng đạo đức của mình lên vị trí cao hơn, cùng lắm chỉ có thể chứng minh anh ta là một ngụy quân tử mà thôi.
- Họp thôi, họp thôi.
Giọng nói của Lý Càn Khôn oang oang vang lên trong phòng họp, gã nhìn mọi người xung quanh, gật đầu:
- Mọi người đến đủ cả rồi, giờ chúng ta họp thôi.
- Hôm nay bảo mọi người tụ tập lại đây, chủ yếu để nói chuyện nuôi cá ruộng lúa kia, hôm qua Bí thư có nói, đoàn khảo sát trung ương đã đến tỉnh thành rồi, tôi nói cho mọi người rõ chuyện này là do Quân Nhiên mặt dày đến thủ đô nhờ vả, hôm qua tôi đã dặn dò đội trưởng đội sản xuất cả rồi, cho dù là chấm đội sản xuất nào, đều phải dốc hết sức phối hợp! Hôm nay nhấn mạnh một lần nữa ở đây, mọi người hãy nghe cho rõ, chuyện này, liên quan đến chuyện chúng ta có thể vượt qua nạn đói mùa xuân năm sau hay không! Phải nắm chắc chuyện lớn này! Đội sản xuất của người nào phụ trách xảy ra vấn đề, người đó sẽ phải gánh trách nhiệm. Đã rõ chưa?
Lý Càn Khôn không chút khách khí và cũng không hề có chỗ sơ hở, khiến cho người có thói quen nói chuyện vòng vo của chốn quan trường sau này Từ Quân Nhiên suýt chút nữa cười thành tiếng, lập tức hiểu ra những người có mặt hôm nay khác với những đội trưởng đội sản xuất kia, hôm nay là Ủy ban quản lý và Đảng ủy công xã, Lý Càn Khôn là người đứng đầu, gã có tư cách nói như vậy.
Phùng Hồng Trình vỗ tay đầu tiên:
- Bí thư nói rất đúng, đây là chuyện tốt của công xã chúng ta, có thể giành được, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua…
Sau đó là Viên Kiến Thiết, anh ta xuất thân từ lính, dĩ nhiên không có thói quen nói quanh co, dù có thói quen thả bom nhưng vẫn nói rất thẳng:
- Tôi không có ý kiến gì cả, gần đây đồn công an chuẩn bị tiến hành chỉnh đốn trị an toàn công xã, để cho những tên khốn kiếp trên đường ngoan ngoãn một chút.
Những gì anh ta nói là chuyện chính đáng, Từ Quân Nhiên vội gật đầu chen vào:
- Sở trưởng Viên nói đúng, cần phải hoàn thành tốt vấn đề trị an của công xã.
- Lúc trước tôi có liên hệ với Nhật báo quần chúng của thủ đô, nếu chúng ta có thể lưu lại hạng mục nuôi cá ruộng lúa của Viện khoa học nông nghiệp, là có thể được lên báo thủ đô! Lỡ phóng viên đến, thấy vấn đề trị an của chúng ta không tốt, thì phiền phức lắm.
- Cái gì?
Lúc này ngay cả Lý Càn Khôn cũng không thể bình tĩnh được, gã hỏi Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, sao cậu không nói sớm? Huyện ủy có biết không?
Từ Quân Nhiên vội nói:
- Chuyện này tôi cũng mới biết tin hôm qua, còn chưa kịp báo cáo lên huyện ủy.
Trên thực tế là vì hắn muốn bày ra cho một người nào đó trong huyện thấy, cho nên trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, phóng viên Nhật báo quần chúng, không chỉ tới vì chuyện thí điểm nuôi cá ruộng lúa ở huyện Võ Đức, mà là nhắm đến chuyện khác.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên vẫn đánh giá thấp địa vị của truyền thông trung ương trong lòng những cán bộ này, vì trong mắt hắn lúc đó, dù uy lực của truyền thông không nhỏ, nhưng cũng không cao cao tại thượng, cao không thể với tới. Truyền thông trung ương xuống phỏng vấn, hoặc là bên dưới sẽ nhận được tin trước, hoặc là sẽ phái một hai cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố đón tiếp, lúc đó độ tin cậy của truyền thông cũng giảm rồi, vì những kẻ vô lương tâm trong giới truyền thông vì tranh thủ ánh mắt của người khác mà tùy tiện đưa tin tức lung tung, khiến độ tín nhiệm của dân chúng với giới truyền thông vốn từ 100% chỉ còn 50%.
Nhưng, trong những năm tám mươi, những chuyện như vậy không tồn tại.
Một ký giả truyền thông chân chính, chỉ cần cầm thẻ nhà báo của mình, gần như làm gì ở cơ sở cũng thuận lợi.
Lý Càn Khôn vung tay lên, trực tiếp tổng kết:
- Đã có phóng viên của thủ đô muốn đến, vậy thì không cần phải nói nữa, mọi người về chuẩn bị đi, nên nằm vùng thì nằm vùng, nên làm cái gì thì làm cái đó, tôi chỉ có một yêu cầu, phóng viên đến phải khiến phóng viên hài lòng, nhà khoa học đến phải khiến nhà khoa học hài lòng, nếu ai để công xã trấn Lý Gia mất mặt trước nhân dân cả nước, Lý Càn Khôn tôi sẽ lấy mũ quan của người đó!
Công tác cơ sở chính là như vậy, đôi lúc lãnh đạo nói chuyện quả thực hơi thô, nhưng cũng không còn cách nào khác, những người làm việc ở xã trấn công xã, đa phần đều là những người giảo hoạt lăn lộn chốn quan trường vài chục năm trở lên, những người này dù không phải người xấu, nhưng cũng thuộc dạng không đánh không đi.
Lý Càn Khôn hung dữ một chặp, bắt đầu phân chia công việc, chỉ huy các cán bộ công xã phụ trách cụ thể việc gì. Phân chia công việc cho cán bộ công xã không phải chuyện nhỏ, dính đến lòng của mỗi người. Vì cán bộ công xã rất kham khổ, lại cực nhọc, đối với công xã miền núi nghèo khó mà nói, tình hình càng khó khăn. Như những công xã cách thị trấn gần một chút, hầu hết cán bộ đều đi làm bằng xe đạp, nhà ở trong thị trấn, giống như học sinh vậy, sáng đi làm, chiều tan sở về nhà.
Còn những công xã xa xôi như trấn Lý Gia, những cán bộ có nhà ở huyện như chịu tội, thường là hơn nửa tháng chưa được về nhà lấy một lần, điều kiện tốt thì có thể đi xe đạp đạp mấy chục cây số về thăm người nhà, điều kiện không tốt, phải đợi đi xe bò, hoặc mượn xe kéo ít ỏi của công xã mới được về một lần.
Cũng chính vì cuộc sống gian khổ này, cũng khiến cán bộ cơ sở kiên trì và nỗ lực hơn. Chắc chắn phải thừa nhận, đội ngũ cán bộ những năm tám mươi tốt hơn sau này rất nhiều. Từ Quân Nhiên cảm thấy, nếu để các cán bộ chịu khổ nhiều một chút, có lẽ họ sẽ càng trân trọng những đãi ngộ tốt đẹp sau này hơn.
- Hôm nay họp đến đây thôi.
Lý Càn Khôn tuyên bố chấm dứt cuộc họp, rồi liếc mắt nhìn Từ Quân Nhiên, thấp giọng nói:
- Cậu đi theo tôi!
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, cùng Lý Càn Khôn rời khỏi phòng họp, đến văn phòng của gã.
Vào văn phòng, Lý Càn Khôn liền đóng cửa lại, thấy không có ai khác, lúc này mới thấp giọng hỏi:
- Tiểu tử cậu, có chuyện gì vậy? Không phải nói rõ là chuyên gia của Viện khoa học nông nghiệp sao?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Bí thư Lý? Anh lo cái gì? Lẽ nào công xã chúng ta có cái gì không thể để người khác nhìn thấy sao?
Lúc này dù hắn đang đùa, nhưng cũng là lời thật lòng, công xã trấn Lý Gia là công xã nghèo nhất huyện Võ Đức thành phố toàn Châu, dùng câu một nghèo hai trắng để hình dung cũng không hề quá đáng.
Thậm chí Từ Quân Nhiên từng nghe một câu chuyện cười, đàn ông công xã trấn Lý gia muốn tìm vợ bên ngoài cũng không dễ tìm, không vì lý do gì khác, vì người ta chê nơi này quá nghèo!
Sắc mặt Lý Càn Khôn lo lắng, gã không hiểu rõ ý Từ Quân Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Thằng nhóc cậu, cậu tùy tiện đưa phóng viên trung ương đến, lỡ như người ta thấy có chỗ nào không hài lòng, không phải muốn huyện ta xui xẻo lây sao?
Từ Quân Nhiên cười, giải thích cho Lý Càn Khôn nghe:
- Chú Càn Khôn, chú lo phóng viên viết linh tinh?
Lý Càn Khôn nói:
- Quân Nhiên, cậu còn trẻ, không biết được sự lợi hại của những cây bút này. Lần trước có một nhà báo từ thành phố đến, kết quả khi huyện tiếp đãi có một số trục trặc, khiến người ta không hài lòng, lúc về đã viết một bài viết, nói gì mà đường xa của huyện Võ Đức chúng ta không đẹp, kết quả lão Bí thư bị lãnh đạo huyện phê bình cho một trận đấy!
Nói xong, gã nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi biết cậu tìm phóng viên đến, là hy vọng chuyện của công xã chúng ta có thể làm lớn một chút, như vậy chúng ta không phải gánh trách nhiệm nữa, nhưng phóng viên cũng có người tốt kẻ xấu, lỡ như…
Thở phào một cái, Từ Quân Nhiên thấp giọng ghé sát tai nói với Lý Càn Khôn mấy câu, sau đó mới cười nói:
- Chú Càn Khôn, vậy chú đã yên tâm rồi chứ?
Lý Càn Khôn cả buổi không nói gì, dường như chưa kịp tiêu hóa cái tin tức đáng sợ hắn vừa nói, một lúc sau mới nói:
- Những gì cậu nói, đều là thật sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Mai cháu đi đón người, đến lúc chú thấy sẽ biết ngay thôi.
Người viết lách, có thể giết người, cũng có thể giúp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận