Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 177: Chu Dật Quần.

Từ Quân Nhiên đương nhiên không hiểu rõ tâm tư của Dương Duy Thiên lắm, hắn suy tính, hơn nữa cho Dương Duy Thiên sự tin tưởng.
Mặc dù nói Dương Duy Thiên là tâm phúc của Chu Dật Quần, nhưng chuyện công xã trấn Lý gia quan hệ rất lớn, cho dù là Từ Quân Nhiên cũng không dám xem thường.
- Tiểu Từ, cậu nói chúng ta đi Thành ủy trước, hay là tới UBND thành phố?
Lúc xe vào thành phố, Dương Duy Thiên bỗng nhiên mở miệng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây ra một lúc, vốn hắn cho rằng với quan hệ thân mật của Dương Duy Thiên và Chu Dật Quần, Dương Duy Thiên tới thành phố sẽ trực tiếp đi gặp Chu Dật Quần. Chẳng qua hiện giờ xem ra, dường như Dương Duy Thiên có ý định khác, hoặc là nói, Dương Duy Thiên cũng không đơn giản là tới gặp Chu Dật Quần.
Do dự cả buổi, Từ Quân Nhiên lại không dám lên tiếng, chỉ ấp úng nhìn văn bản trước mặt.
Dương Duy Thiên cười cười, nói với tài xế:
- Lão Vương, trước tiên tới Thành ủy.
Lão Vương đáp ứng, xe con lái thẳng tới tòa nhà Thành ủy.
Lúc đi vào tòa nhà Thành ủy, mắt thấy sắp giữa trưa, Dương Duy Thiên lại để Từ Quân Nhiên chờ mình trên xe, gã một mình lên lầu, sau một tiếng rưỡi mới rời khỏi tòa nhà Thành ủy. Dù sao Bí thư Thành ủy không phải Bí thư Huyện ủy, muốn gặp được người đứng đầu Thành ủy này, cần phải hẹn trước. Hôm nay Dương Duy Thiên cũng chỉ tìm vận may mà thôi, cũng không biết thế nào. Một Bí thư Huyện ủy như hắn nếu tới thành phố không tìm Bí thư báo cáo một chút, hoặc là trực tiếp đi gặp Chủ tịch thành phố, chắc chắn sẽ bị lên án, hiện giờ đúng là thời điểm Đảng ủy chỉ huy hết thảy.
Quan trọng nhất là, trong hội nghị Thường ủy Thành ủy hiện giờ, lực khống chế của Bí thư Thành ủy Trương Kính Mẫn này vẫn rất mạnh, Dương Duy Thiên rất thông minh, biết mình không cần phải đắc tội Trương Kính Mẫn, nhất là vào thời điểm này.
May mà hôm nay Trương Kính Mẫn không có chuyện gì, vừa vặn tiếp một lãnh đạo khác của thành phố trong văn phòng, Dương Duy Thiên chờ khoảng nửa giờ, cuối cùng gặp được Trương Kính Mẫn, sau đó báo cáo một phen công tác của huyện Võ Đức, hắn nhắc tới chuyện muốn điều chỉnh công xã trấn Lý gia. Trương Kính Mẫn rất chú ý chuyện này, sau khi hỏi mấy câu, nghe nói sẽ không điều chỉnh vị trí của Từ Quân Nhiên, gã nhìn Dương Duy Thiên với ánh mắt thâm trường, coi như là trên nguyên tắc đồng ý ý kiến của hắn.
Trương Kính Mẫn cũng là người thông minh, hiện giờ công xã trấn Lý gia có thể phát triển hay không mấu chốt là ở bản thân Từ Quân Nhiên, gã là Bí thư Thành ủy, đương nhiên sẽ không nhìn vấn đề với ánh mắt thiển cận giống như đám người Tần Quốc Đồng. Trương Kính Mẫn từng trải quan trường đã lâu, mặc dù không đọc nhiều sách, chẳng qua gã có sức quan sát nhạy cảm của người dân Trung Quốc, luôn có thể phân tích ra làm thế nào, nói thế nào là thích hợp nhất với bản thân mình vào thời điểm mấu chốt.
Nắm giữ thành phố Toàn Châu nhiều năm, Trương Kính Mẫn luôn cẩn thận xây dựng quan hệ của mình ở tỉnh, trước đó gã đi theo Lộ Trường Ba và Trần Sở Lâm cũng không phải vì họ là tai to mặt lớn phái bảo thủ, mà bởi vì gã cảm thấy, đi theo hai người kia có thể khiến địa vị của gã vững như bàn thạch, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước. Cũng chính vì như vậy, Trương Kính Mẫn mới không ngừng thỏa hiệp ở vấn đề huyện Võ Đức, thậm chí còn dung túng người trẻ tuổi Từ Quân Nhiên này đùa nghịch chút mưu kế trước mặt mình, bởi vì ánh mắt của gã đã ngừng lại ở tầng cao hơn.
Nhưng hiện giờ gã lại ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Sau khi Lộ Trường Ba rời chức, vốn là Chủ tịch tỉnh Hạ Thu Thực phái cải cách tiếng hô cao nhất cũng không có khả năng đạt được vị trí Chủ tịch tỉnh!
Đây là chuyện mọi người cũng không nghĩ tới, mọi người vốn cho rằng, sau khi Lộ Trường Ba rời chức, ứng cử viên kế nhiệm hoặc là Hạ Thu Thực, hoặc là lãnh đạo khác ở tỉnh, ví dụ như Phó Chủ tịch tỉnh Trần Tinh Duệ, hoặc là Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trần Sở Lâm cũng có cơ hội. Vốn Trung ương cũng định để bản thân tỉnh Giang Nam tự mình chọn lựa, thực không nghĩ tới sau khi Ban Tổ chức cán bộ Trung ương thông báo được một tuần lễ, thái độ cấp trên đột nhiên thay đổi.
Nguyên Phó Bí thư Tỉnh ủy Liêu Đông, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Tôn Chấn An nhảy dù tới tỉnh Giang Nam, đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy, thay mặt Chủ tịch tỉnh, đề danh được đại hội đồng nhân dân thông qua.
Tin tức này xảy ra chiều qua! Chính thức bổ nhiệm nhân sự, sẽ công bố một tuần sau đó.
Tin tức này khiến Trương Kính Mẫn không thể không cân nhắc vấn đề phe phái của mình, bởi vì Trần Sở Lâm quan hệ không được tốt với vị Chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An này, trước đó hai người rốt cuộc có ân oán gì Trương Kính Mẫn không biết, nhưng gã biết rõ tin tức mình nhận được đêm qua, Trần Sở Lâm luôn tỉnh táo được xưng là núi Thái Sơn sụp đổ mà không biến sắc cũng bởi vì nghe nói chuyện này, biết rõ là Tôn Chấn An đến tỉnh Giang Nam làm Chủ tịch tỉnh mà đập vỡ bộ uống trà bản thân gã yêu thích nhất!
Nghĩ tới bối cảnh của Tôn Chấn An, Trương Kính Mẫn không khỏi cẩn thận vài phần, dù sao Lão Nhị Tôn gia ở thủ đô cũng không phải đèn cạn dầu, vị lãnh đạo xuất thân Thanh tra Ủy Ban Kỷ luật này, năm đó nổi danh sát phạt quyết đoán, trong tay quả thực xử lý không ít người.
Trần Sở Lâm chống đối gã là vì Trần Sở Lâm có người ở thủ đô, Trương Kính Mẫn không cho rằng mình có tư cách vật cổ tay với Chủ tịch tỉnh tân nhiệm.
Từ Quân Nhiên đã tới huyện Võ Đức, vì quan hệ với Tôn gia và Từ Quân Nhiên, Trương Kính Mẫn định tặng cho một phần ân tình, ít nhất ngày sau cũng có vốn liếng nói chuyện.
Cho nên lúc Dương Duy Thiên rời khỏi Thành ủy, tâm tình rất vui vẻ, bởi vì Trương Kính Mẫn cũng không làm khó hắn, thậm chí còn khích lệ hắn vài câu, hi vọng hắn có thể làm tốt công tác huyện Võ Đức, chăm chú quán triệt tinh thần chỉ thị của Trung ương, toàn lực đẩy mạnh kinh tế hiện đại hóa xây dựng và giúp quần chúng nhân dân làm giàu.
Lên xe Jeep, Dương Duy Thiên cười tươi như hoa, khiến Từ Quân Nhiên bớt lo lắng trong lòng, gã quả thực sợ Trương Kính Mẫn làm khó.
Ở thành phố Toàn Châu này, nếu như Trương Kính Mẫn không hài lòng với người nào đó, tuy rằng chưa chắc có thể khiến gã xuống đài, nhưng khiến người này không thể làm được chuyện gì thì Trương Kính Mẫn vẫn có biện pháp, dù sao trong mười mấy năm của gã, gã đã đưa thuộc hạ của mình tiến vào mỗi ngõ ngách thể chế trong thành phố này.
- Bí thư Dương, tất cả đều thuận lợi chứ?
Từ Quân Nhiên hỏi thăm Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, tất cả đều thuận lợi, Bí thư Trương cổ vũ chúng ta chăm chỉ làm việc, quán triệt áp dụng chỉ thị của Tỉnh ủy và Trung ương.
Từ Quân Nhiên thở phào một cái, cuối cùng yên tâm hơn. Có những lời này của Trương Kính Mẫn, xem ra công việc ở huyện Võ Đức, ít nhất sau này có thể đỡ bó tay chân. Nếu không một Bí thư Thành ủy lúc nào cũng muốn chọc một đao sau lưng, đổi thành ai cũng không có biện pháp an tâm làm việc.
Lúc này, Dương Duy Thiên dặn dò Lão Vương:
- Đi thôi, tới quán cơm 81.
Quán cơm 81?
Từ Quân Nhiên nao nao trong lòng, không rõ tại sao Dương Duy Thiên bỗng nhiên muốn tới quán cơm tốt nhất thành phố này. Quán cơm 81 xây dựng vào những năm đầu thành lập đất nước, coi như là quán cơm bậc nhất thành phố Toàn Châu, bình thường Thành ủy tiếp kiến khách đều chọn nơi này.
Chẳng qua Từ Quân Nhiên cũng là lão điêu luyện, biết rõ trong quan trường không thể tùy tiện đặt câu hỏi, có đôi khi không nói gì còn có ích lợi hơn nhiều so với nói lung tung. Cho nên gã cũng không lên tiếng, cứ tùy ý lái xe đưa mình và Dương Duy Thiên tới quán cơm 81.
Sau khi tới quán cơm 81, Dương Duy Thiên nói mấy câu với quản lý, nhanh chóng có người dẫn họ tới một căn phòng.
Từ Quân Nhiên nhạy bén chú ý được, dường như Lão Vương cũng chẳng suy nghĩ gì khác, sau khi đưa hai người tới phòng, liền trực tiếp tới phòng nghỉ bên cạnh chờ.
Rất rõ ràng, không phải lần đầu tiên gã theo Dương Duy Thiên tới nơi này.
Chờ sau khi Dương Duy Thiên chọn món ăn xong, anh ta cười cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Ngồi đi.
Từ Quân Nhiên gật đầu ngồi xuống, lúc này gã đang mơ hồ suy đoán trong lòng, có lẽ người Dương Duy Thiên muốn mời cơm ở nơi này đúng là Chủ tịch thành phố Chu Dật Quần.
Quả nhiên không tới một giờ, xuất hiện ở cửa quả nhiên là Chủ tịch thành phố Toàn Châu Chu Dật Quần.
- Chủ tịch thành phố.
Dương Duy Thiên dẫn đầu đứng dậy nghênh đón Chu Dật Quần.
Từ Quân Nhiên đứng dậy sau lưng anh ta, cung kính chào hỏi Chu Dật Quần.
Chu Dật Quần dẫn theothư ký dẫn tới, gã cười gật đầu với Dương Duy Thiên, giương mắt nhìn Từ Quân Nhiên, Chu Dật Quần cười cười mở miệng nói:
- Đồng chí Tiểu Từ cũng tới rồi.
Từ Quân Nhiên vội đáp:
- Chủ tịch thành phố, chào ngài.
Chu Dật Quần cười:
- Ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lát.
Thư ký lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn Từ Quân Nhiên, Chu Dật Quần và Dương Duy Thiên.
Chờ đồ ăn lên đầy đủ, Dương Duy Thiên lúc này mới lên tiếng nói:
- Chủ tịch thành phố, hôm nay tôi mang theo Tiểu Từ tới là cầu viện ngài.
Chu Dật Quần cười, hôm nay tâm tình của gã rất tốt, khuôn mặt luôn tươi cười, sau khi nghe được lời Dương Duy Thiên nói cũng không tức giận, gã chỉ vươn tay chỉ Dương Duy Thiên cười mắng:
- Lão Dương này, tôi biết ngay bữa cơm này của cậu chắc chắn cất giấu tâm tư mà, nói đi, có gì cần tôi giúp?
Gã và Dương Duy Thiên quen biết nhiều năm, trước đó rất lâu hai người từng làm việc cùng nhau, có thể nói Chu Dật Quần hiểu rất rõ tính cách của Dương Duy Thiên, biết rõ nếu không tới tình trạng vạn bất đắc dĩ, với tính cách cứng cỏi của Dương Duy Thiên chắc chắn sẽ không mời mình ăn cơm nhờ giúp đỡ.
Bữa cơm Hồng Môn Yến này của Dương Duy Thiên rõ ràng là định nhờ gã giúp một tay.
Nghe Chu Dật Quần nói nhu vậy, Dương Duy Thiên cũng không che giấu, đem bản kế hoạch mà Từ Quân Nhiên giao cho mình ra, đưa cho Chu Dật Quần nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài xem cái này một chút.
Chu Dật Quần vươn tay nhận lấy, xem một lúc, thời gian dần trôi qua, biểu lộ của gã dần trở nên hết sức nghiêm túc, gã nói với Dương Duy Thiên:
- Nói xem, kế hoạch này hai người có mấy phần nắm chắc hoàn thành?
Dương Duy Thiên khổ sở nhìn Chu Dật Quần:
- Điều này tôi khó mà nói được.
- Ồ?
Chu Dật Quần sầm mặt lại, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Vậy cậu nói đi, đừng nói với tôi cậu không biết kế hoạch này, nếu tôi nói, kế hoạch này tám chín mươi phần trăm là của cậu, đúng không? Đại tài tử của tôi!
Từ Quân Nhiên nghe vậy hơi đỏ mặt, biết mình không giấu diếm được ánh mắt của Chu Dật Quần. Gã gật đầu nói với Chu Dật Quần:
- Chủ tịch thành phố, tôi đã sớm nói, chỉ cần thành phố ủng hộ chúng tôi đầy đủ, trong vòng ba năm chúng tôi có thể khiến huyện Võ Đức thoát khỏi đói nghèo!
Sắc mặt Chu Dật Quần đột nhiên thay đổi, nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt sắc bén:
- Chuyện này là thật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận