Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 266: Diễm ngộ đâu dễ dàng như vậy!

- Đồng chí Từ Quân Nhiên nghe nói sẽ lập tức đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng công tác huyện Võ Đức ở thủ đô.
Lời nói của Lưu bân làm cho ánh mắt Chu Đức Lượng lập tức trở nên sắc bén.
Trên quan trường, được đề bạt sớm không có nghĩa là sẽ làm quan to, quan to là ở chỗ cần nhanh chóng và thuận lợi. Những người thường bị lãnh đạo phê bình, trường hợp này chưa phải là tồi tệ nhất, những người bị lãnh đạo coi như không khí, mới là “người ngoài” trên quan trường. Không có cơ duyên tốt, rất khó để thăng tiến. Quan trường dù sao cũng không phải là chiến trường, mỗi nhát dao đâm xuống đều đổ máu. Trên quan trường, có nhiều việc chỉ có thể làm không thể giảng giải, lại có những việc chỉ giảng giải được mà không làm được, không hiểu được những biến số trong đó, ắt sẽ chịu thất bại.
Chu Đức Lượng bao nhiêu năm nay đều là lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy Giang Nam, trong lòng đã sớm hiểu rõ cái vòng luẩn quẩn kia, vậy nên ông ta lập tức có phản ứng sau lời nói của Lưu Bân.
- Từ Quân Nhiên muốn được đề bạt?
Nhìn Lưu bân, sắc mặt Chu Đức Lượng nghiêm túc, nhàn nhạt hỏi. Nhưng ngữ khí có chút lãnh đạm.
Lưu Bân tuy không nhìn ra tâm trạng Chu Đức Lượng, nhưng anh ta biết, mục đích của mình đã đạt được, nghe thấy vậy liền gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc chúng tôi gặp nhau, có nói chuyện đôi câu. Có vẻ như qua mấy tháng nữa sau khi Từ Quân Nhiên hoàn thành công việc liên quan đến các hạng mục phát triển kinh tế của huyện Võ Đức, sẽ đến làm chủ nhiệm văn phòng huyện Võ Đức ở thủ đô, có lẽ là do lãnh đạo huyện phê chuẩn. Rốt cuộc thì cậu ta công tác cũng chưa lâu, chưa đến một năm đã từ cán bộ bình thường lên làm phó ban, bây giờ lại là trưởng ban. Có chút “ngồi hỏa tiễn” rồi.
Ngoài dự đoán là Chu Đức Lượng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì, phất phất tay.
- Tôi biết rồi, cậu về đi, yên tâm làm việc. Không phải bận tâm gì cả.
Lưu Bân vội vàng đứng lên, cung kính gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng của Chu Đức Lượng. Mục đích của anh ta đã đạt được, con người Chu Đức Lượng này, nếu như nói quá nhiều, ngược lại sẽ khiến ông ta nghi ngờ. Lớp người trước sống cũng đã lâu, sự phát triển không chỉ là tuổi tác mà còn là kinh nghiệm tích lũy và cái nhìn sâu sắc được rèn luyện từ các cuộc đấu đá nội bộ theo sự thay đổi không ngừng của năm tháng thời gian.
Chờ đến khi Lưu Bân đi ra khỏi phòng làm việc của mình, Chu Đức Lượng lúc này mới cười lạnh, bấm điện thoại trên bàn làm việc.
- Đồng chí Ngạo Ba, là tôi đây, haha, có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nói chuyện chút, không có gì đâu, chỉ là nói một số chuyện về tên tiểu tử Từ Quân Nhiên thôi.
Chu Đước Lượng nắm chặt ống nghe, gương mặt lộ ra nụ cười bí hiểm.
Từ Quân Nhiên tất nhiên không biết rằng hai vị đại lão tỉnh ủy đang nói chuyện về hắn, lúc này hắn đang im như thóc nhìn pho tượng trước mặt, bất đắc dĩ nói:
- Đội trưởng Kim, cô muốn diễn kịch à?
Có thể được Từ Quân Nhiên gọi là đội trưởng Kim, lại còn thái độ đối đãi như vậy, tất nhiên chỉ có thể là con gái yêu của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Hô Diên Ngạo Ba, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Giang Châu – Kim Thái Nghiên – Kim đại tiểu thư. Chỉ là Kim Thái Nghiên lúc này, không phải mặc cảnh phục, mà là trang phục khiến Từ Quân Nhiên kinh ngạc không thôi xuất hiện trước mắt hắn.
Một bộ váy liền áo hình hoa nhỏ, nhưng có lẽ do bình thường Kim Thái Nghiên không mặc như vậy, nên thoạt nhìn có vẻ hơi bó, nhưng cũng vì điều này, mà làm nổi bật dáng người mảnh mai thướt tha của cô. Hai vai mượt mà hơi lộ ra, cần cổ cao trắng nõn, gương mặt tròn trịa tinh tế. Môi mỏng hồng nhuận như cánh hoa mới nở, hai má ửng hồng, mũi cao, mắt phượng hẹp dài, lông mày cong cong như mặt trăng. Tóc đuôi ngựa thẳng mượt sau gáy, vô cùng trẻ trung xinh đẹp, toát ra sức sống mãnh liệt.
Phải thừa nhận rằng, Kim Thái Nghiên là cô gái rất xinh đẹp, dù Từ Quân Nhiên đã gặp không ít người đep, vẫn có chút rung động nhẹ.
Không ngờ sau khi nghe lời Từ Quân Nhiên, trên mặt Kim Thái Nghiên lại lộ ra một nụ cười khổ, chăm chú nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Anh phải giúp tôi một việc.
- À?
Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ, vô thức hỏi lại:
- Không phải là giúp cô đánh nhau chứ?
Lời vừa ra khỏi miệng hắn biết ngay không ổn, quả nhiên sắc mặt Kim thái Nghiên lập tức thay đổi, vốn như đóa hồng kiều diễm thoắt cái trở nên lạnh như băng, trừng Từ Quân Nhiên một cái:
- Anh nghĩ chỉ dựa vào anh thì có thể đánh được ai?
Tuy có chút không phục, nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, chỉ dựa vào ít công phu này của mình, đối phó với mấy tên lưu manh tiểu tốt thì còn được, nếu như gặp phải cao thủ chiến đấu như Kim Thái Nghiên, thì chỉ ngồi chờ bị đánh. Hơn nữa, cho dù Kim Thái Nghiên muốn tìm người đánh nhau, cũng sẽ không mặc như vậy mà tới tìm mình.
Lúng túng nhìn Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên cười hắc hắc nói:
- Đội trưởng Kim, tôi đùa thôi mà, nói đi, cô muốn tôi giúp gì, tôi nhất định sẽ cố gắng.
Hắn cũng không dám vỗ ngực đánh cược, kinh nghiệm sống bao năm cho Từ Quân Nhiên biết rằng, trước mặt nữ giới, nhất là người đẹp, tuyệt đối không nên hứa hẹn lung tung, nếu không chắc chắn sẽ có một ngày phải hối hận, điều này đã được rất nhiều người của thế hệ trước chứng minh.
Kim Thái Nghiên hơi do dự, ngó ngó xung quanh, nơi hai người đang ngồi là đại sảnh của nhà hàng dân tộc. Người ra người vào vô cùng tấp nập, hơn nữa hôm nay Kim Thái Nghiên ăn mặc trang điểm khác biệt mọi hôm, làm cô rất để ý ánh mắt của người khác. Nói cho cùng thì mọi ngày toàn mặc cảnh phục, hôm nay lại đổi sang giày cao gót, mặc quần áo nữ tính, nhìn từ góc độ này, cô dường như không phải chính mình nữa rồi, vì vậy bây giờ Kim Thái Nghiên cứ có cảm giác bất an.
- Cái kia, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện được không?
Do dự cả buổi, Kim Thái Nghiên mới mở miệng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghe vậy hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ra Kim Thái Nghiên có lẽ có chút ngại ngùng, hoặc có điều gì không tiện nói ở nơi này, bèn gật đầu:
- Vậy thì, nếu đội trưởng Kim không để ý, chúng ta tới phòng tôi nói chuyện vậy.
Lời vừa nói, hắn liền cảm thấy có chút không ổn, hôm nay rất nhanh trời đã nhá nhem tối, bản thân là một người đàn ông lại mời cô gái như hoa như ngọc này về phòng nói chuyện, hơn nữa còn là ở thời kì tư tưởng bảo thủ như vậy, thực sự không thích hợp, ngộ nhỡ Kim Thái Nghiên tâm tình không tốt, chính mình bị gán cho tội lưu manh cũng không oan.
Nhưng may mà Kim Thái Nghiên dường như có tâm sự, nên cũng không truy cứu sơ hở của Từ Quân Nhiên, mà lại cười khổ một cái, đi về hướng nhà Từ Quân Nhiên. Trước lúc đến tìm Từ Quân Nhiên, cũng đã đi qua chỗ đó. Giày cao gót phát ra âm thanh vang vang theo từng bước chân của cô, Từ Quân Nhiên chỉ cảm thấy tim mình dường như cũng theo bước chân cô mà đập nhanh hơn.
Gãi gãi đầu, Từ Quân Nhiên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng đuổi theo Kim thái Nghiên, đi về phía nhà mình.
Rất nhanh hai người đã một trước một sau vào trong phòng Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên mở cửa nói với Kim Thái Nghiên:
- Đội trưởng Kim, mời vào.
Kim Thái Nghiên bước vào trong, thân thể hai người giao nhau trong nháy mắt. Từ Quân Nhiên đánh giá khuôn mặt luôn nghiêm túc của nữ cảnh sát từ khoảng cách rất gần, chăm chú quan sát. Vẫn là đôi long mày ấy, ánh mắt ấy, nhưng chỗ mí mắt có một nốt ruồi hình giọt lệ, vẻ tươi trẻ càng thêm mềm mại, kiều diễm…
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Từ Quân Nhiên ngồi đối diện Kim Thái Nghiên, khách khí nói.
Trầm mặc nửa ngày, Kim Thái Nghiên mới bất đắc dĩ nói:
- Anh có thể đóng giả làm đối tượng của tôi không?
- Gì cơ?
Từ Quân Nhiên há hốc mồm, tưởng như có thể nuốt được cả con ruồi, trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc, thêm vào đó là ánh mắt không thể tin được về phía Kim Thái Nghiên. Phản ứng đầu tiên của hắn là cô gái này có phải điên rồi hay không, mới nói ra những lời này.
Thật ra, Từ Quân Nhiên đã nghĩ qua vô số khả năng, tại sao Kim Thái Nghiên lại biết mình ở chỗ này, tại sao Kim Thái Nghiên lại bỗng nhiên tìm mình giúp đỡ, quan trọng nhất là, rốt cuộc Kim Thái Nghiên muốn nhờ mình việc gì, nhưng không ngờ là, Kim Thái Nghiên lại nói ra yêu cầu như vậy.
Cái này giống như một người bình thường đang đọc sách trong phòng, bỗng nhiên công chúa xông tới bảo thư sinh giúp đỡ.
Giúp cái gì?
Làm phò mã của công chúa!
Được rồi, Từ Quân Nhiên không có lá gan kia.
Dù gì cũng đã sống mấy chục năm rồi, Từ Quân Nhiên còn chưa đến mức nhìn thấy người đẹp mà bước đi không được, phải biết rằng, nửa đời hắn chính là làm bí thư thành ủy của tỉnh thành, có khả năng sẽ trở thành cán bộ cao cấp của Bộ, tất nhiên bên cạnh không thiếu người đẹp được đưa tới, nhưng Từ Quân Nhiên không làm những việc trái với nguyên tắc của bản thân, bởi vì hắn biết rõ, trước khi có đủ năng lực bảo vệ người bên cạnh mình, có một số chuyện không thể làm, nhất là sau này, thời kì phương tiện truyền thông phát triển, địa vị càng cao càng phải cẩn thận, bởi vì có vô số người đang dùng kính lúp soi mói, chỉ cần lộ ra một chút sơ suất, đó sẽ là hậu quả không thể cứu vãn.
Tuy rằng lúc này không có đám chó săn hoặc lũ truyền thông bất lương, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn không dám phạm sai lầm ở tác phong cá nhân, dù sao thì bản thân cũng mới ở cấp phó ban. Nếu bị người khác nắm đằng chuôi, sẽ làm lỡ đại sự. Mục tiêu của từ Quân Nhiên đời này rất to lớn, trước khi đạt tới một cấp bậc nhất định, Từ Quân Nhiên sẽ không ngại nghiêm khắc với một vài cách nghĩ của bản thân.
Cho nên, Từ Quân Nhiên trừ kinh ngạc lúc đầu, ngay sau đó lập tức lắc lắc đầu.
- Tôi không làm được, cô tìm người khác đi!
Rõ ràng là Kim Thái Nghiên không ngờ tới phản ứng của từ Quân Nhiên. Một mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc như mình dâng đến tận cửa, mà hắn không đồng ý?
- Từ Quân Nhiên, anh nghĩ đi đâu vậy?
Kim Thái Nghiên vừa thẹn vừa giận, trừng mắt quát Từ Quân Nhiên.
Nói xong, cô lập tức đứng lên, đến trước mặt từ Quân Nhiên đang thất thần, lạnh lùng nói:
- Tôi đang phá án, muốn anh giả làm đối tượng của tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận