Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 744: Đàn ông tự hoành hành

Từ Quân Nhiên cười ha ha, giơ tay chỉ chỉ đám người trong tiệm cơm:
-Thế nào, sao thấy giống học sinh tiểu học đánh nhau không? Ngươi gọi một đám người, ta gọi một đám người. Mặc người nào đến cũng không ra tay trước. Sợ ra tay trước thì bị đuổi học chứ gì. Con mẹ nó, thật giống như cùng gái đi mướn phòng, nói mãi cũng không chịu cởi quần áo làm cho người ta hoài nghi không phải là đàn bà!
Câu nói của hắn thật độc, thoáng cái đã làm sắc mặt Điền Quốc Đào, Thôi Đông Phong cùng đám người kia trở nên khó coi.
- Ha ha, cái tên này thật thú vị. Tôi thích cậu.
Ngồi cạnh Từ Quân Nhiên, Chương Hồng Vũ cũng nghe thấy những lời này. Nhịn không được, y cười phá lên làm cho người ngoài cảm thấy mất mặt.
- Không biết hay sao? Đám con cháu cán bộ đánh nhau là như vậy. Bắt đầu, khả năng còn đau nhanh một chút. Chuyện ầm ĩ càng lớn lại càng cẩn thận, nói dễ nghe thì lấy đại cục làm quan trọng. Chỉ sợ lần này, đánh giá thấp đối phương bị họ nắm cơ hội mà đạp mình xuống. Cho nên khi tôi ở Thủ đô với bạn bè, nếu muốn chà đạp lên người không cần lo nhiều như vậy. Cứ chà đạp trước rồi nói sau thì mới thoải mái. Người chết thì “chim” chỉ lên trời. Cần gì biết lần sau nó có cơ hội chà đạp lên ngươi. Ta có thể chà đạp hắn lần thứ nhất, thì có thể chà đạp lần thứ hai, lần thứ ba!
Nói xong, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Thôi Đông Phong cười:
- Anh cứ nói đi! Thôi Phó hiệu trưởng.
Thôi Đông Phong không để ý tới câu nói của Từ Quân Nhiên, nhún nhún vai nói:
- Chúng ta cũng là người, lúc còn trẻ dựa vào tay chân hoành hành nhất thời và kéo dài trong một thời gian. Người ngông cuongf thế nào đi nữa, sau khi thấy nhiều người cũng phải học cách kiềm chế có đúng không?
Nở nụ cười, Thôi Đông Phong nói với Từ Quân Nhiên:
- Giống như anh, đường đường là đại thiếu gia Tôn gia, chẳng phải cũng phải đến Lĩnh Nam sao? Thủ đô lớn như vậy mà không chứa nổi ngươi. Chẳng lẽ anh cho là chúng tôi mặc cho ngươi hoành hành ở trên mảnh đất Lĩnh Nam này sao?
Dù sao cũng là Công tử có danh tiếng ở Lĩnh Nam, liên tưởng tới chuyện Công an tỉnh và quân đội không hẹn mà cùng xuất hiện vì Từ Quân Nhiên. Hơn nữa, thời gian trước có người làm sôi sục ở Thủ đô vì một bài báo. Bỗng nhiên, Thôi Đông Phong nghĩ tới, tên thanh niên phách lối này rốt cuộc là ai!
Bây giờ, tuy nói phương tiện truyền thông chưa phát triển, nhưng đối với người có tâm thì thân phận của Từ Quân Nhiên không phải là bí mật.
Thực tế là như Thôi Đông Phong có thể trở thành người đời thứ ba của hai họ cha mẹ thì tuy ở Lĩnh Nam xa xôi, những chuyện phát sinh ở Thủ đô vẫn được Thôi Đông Phong rất chú ý.
Vốn y cũng không ngờ tác giả bài phát biểu trên nhật báo Hoa Hạ dẫn tới sóng to, gió lớn lại chính Từ Quân Nhiên. Nhưng sau khi có người nói cho y biết Từ Quan Nhiên có một cú điện thoại tới lãnh đạo Phân cục. Hơn nữa, còn thêm tin tức bên văn phòng tỉnh truyền tới nên giúp cho Thôi Đông Phong cảnh giác hơn. Khi Chương Hồng Vũ xuất hiện cùng với càng ngày càng nhiều đám công tử có danh tiếng trong quân đội của Quân khu, giúp cho Thôi Đông Phong láng máng cảm thấy người trẻ tuổi đang ở trước mặt này, nhất định ở Thủ đô cũng là nhân vật có số.
Thôi Đông Phong biết sau khi Điền Quốc Bân bị đánh, Điền Ái Quốc ra mặt tìm quân đội muốn nói chuyện.
Khi đối mặt, Điền Ái Quốc chất vấn, nhưng quân đội lại đem người thả rồi. Không hề thấy uy thế của lão Điền tại Lĩnh Nam.
Làm như thế bởi nguyên nhân chính là người trẻ tuổi trước mặt này có thân phận vượt ra khỏi phạm vi khống chế của quân khu. Nên bọn họ không dám và cũng không muốn vì Điền gia mà đắc tội với dòng họ ở phía sau người thanh niên họ Từ.
Một thanh niên họ Từ có thể làm cho quân đội Lĩnh Nam nể nang như vậy trong khắp Hoa Hạ, hôm nay, cũng chỉ có một ông cụ họ Tôn ít xuất hiện ở thủ đô. Thôi Đông Phong biết rõ, cháu ngoại của Tôn gia, không phải là người đơn giản.
Nghĩ tới thân phận của Từ Quân Nhiên, đột nhiên Thôi Đông Phong cảm thấy, chuyện hôm nay có đến 89% là không thể cứu vãn.
- đại thiếu gia Nhà họ Tôn?
Đôi mày thanh tú của Vương Song nhíu lại. Cô nhìn Từ Quân Nhiên bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cô không nghĩ ra làm sao Thẩm Thanh có thể có người thân thích như vậy.
Từ nhỏ, lớn lên cùng Thẩm Thanh, cô chưa hề nghe y nhắc có một người anh họ như thế.
- Thẩm Thanh, cậu cảm thấy bọn họ sống như vậy có gì hay sao?
Không để ý tới Thôi Đông Phong, Từ Quân Nhiên quay sang hỏi Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh nghĩ nghĩ, không trả lời ngay.
Từ Quân Nhiên cười:
- Cậu biết không? Tôi đặc biệt cảm phục dượng Hai. Trong hoàn cảnh như vậy, cậu có thể cam tâm tình nguyện dạy học làm vui mới đúng là một người thày giáo chân chính. So với bọn công tử kia thì cậu mạnh hơn gấp trăm lần. Cậu là đứa trẻ tốt, đừng làm cho cha mẹ cậu thất vọng.
Thẩm Thanh nhìn Từ Quân Nhiên mà hơi thắc mắc. Gã không biết vì sao người anh họ lại đánh giá cao cha mình như vậy. Trước mặt, dùng từ cổ đại để miêu tả vị này, tối thiểu là hậu duệ thiên hoàng, anh họ nhà ông ngoại là người mắt cao hơn trán. Ngoại trừ đối đãi nhiệt tình với cha mình ra, đối với những người khác trong nhà, Từ Quân Nhiên luôn thể hiện cái cách từ chối người ngoài. Mọi người đều rõ, hắn được như ngày hôm nay không liên quan nhiều tới nhà họ Tôn. Nói cho cùng, đừng có nghe người bên ngoài bàn tán. Nhưng nhà họ Tôn rất rõ Từ Quân Nhiên không có ý định dựa vào nhà họ Tôn để sống. Chỉ có điều, anh họ nói chuyện này làm gì?
Đương nhiên y không rõ cách nghĩ của Từ Quân Nhiên tiền thế là người bất cần đời luôn tươi cười xán lạn, hậu thế lại là người u buồn, cô đơn cô tịch. Trong chốn quan trường như vậy, Từ Quân Nhiên không vui. Nên đối với cha mẹ Thẩm Thanh, tự nhiên Từ Quân Nhiên thấy hâm mộ. Vì, tối thiểu nhất là bọn họ có được tự do.
- Từ Quân Nhiên, cậu chính là Từ Quân Nhiên?
Lúc này, Điền Quốc Đào đã hiểu thân phận Từ Quân Nhiên. Tự nhiên y cũng biết ngày hôm qua chính người này đã đánh đại ca nhà mình. Đứng trước Từ Quân Nhiên, ánh mắt y đỏ lên, hơi thở hổn hển. Thôi Đông Phong muốn kéo y lại, nhưng đều bị y gạt ra.
- Sóng lớn, coi như đến rồi…
Vương Song đứng bên, Điền Quốc Đào, cô muốn khích lệ y. Cô là một cô gái thông minh đã nhìn ra Thôi Đông Phong rất e ngại anh họ của Thẩm Thanh. Một người có thể làm cho Phó Hiệu trưởng Thôi Đông Phong e ngại thì Vương Song không cho rằng Điền Quốc Đào đủ sức nặng để đấu cùng người ta. Tốt nhất là nên chờ người có tiếng nói nặng hơn của nhà họ Điền tới
- Cô câm miệng!
Sắc mặt Điền Quốc Đào dữ tợn, y quay đầu rống lên với Vương Song rồi sau đó xoay người trầm giọng với Từ Quân Nhiên quát:
- Họ Từ kia, hôm nay ông không cho mày nằm xuống thì con mẹ nó chứ, tao không phải là người nữa.
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi. Hắn nhìn Vương Song với ánh mắt phức tạp và cảm thấy đáng thương cho cô gái này. Theo vật chất phát triển không ngừng, mọi người ngày càng dễ dàng bị nó bỏ bùa mê. Theo đó, phải kể tới đám thanh niên nghèo khổ đi vào chốn phồn hoa đô thị. Các cô gái luôn lựa chọn đàn ông thì chỉ có được hậu đãi bằng đời sống vật chất mới có thể cho mình đạt được hạnh phúc. Cho dù người đó mua cho ngươi một trăm cái ví Louis Vuitton thì cũng không thể bằng một người ở bên ngoài nhận hết uất ức nhưng về đến nhà vẫn luôn mỉm cười với mình. Cho nên mặc kệ Vương Song có giải thích như thế nào, thì Điền Quốc Đào vừa nói một câu đó đủ để cho hắn và Thẩm Thanh phải chấm một dấu hỏi.
Quay dầu nhìn Vương Song bị chửi mà sắc mặt Thẩm Thanh có chút buồn rầu. Nhịn không được, Từ Quân Nhiên lắc đầu cười gượng. vì người em họ của mình cũng là người đa tình.
- Thẩm Thanh đau lòng sao?
Thình lình, Từ Quân Nhiên nói ra một câu với âm thanh không to nhưng cũng làm cho tất cả mọi người sửng sốt.
Ánh mắt Điền Quốc Đào híp lại. Sắc mặt Vương Song tái nhợt. Thôi Đông Phong cùng Tiền Phong và mọi người lại thấy bất ngờ.
Nét mặt Thẩm Thanh tựa như đang đau lòng, lại tựa như tràn đầy một cảm giác được giải thoát.
Từ Quân Nhiên nói thản nhiên:
- Thẩm Thanh, cậu cảm thấy ở một người đàn ông thì quan trọng nhất là cái gì?
Ngạc nhiên, Thẩm Thanh không trả lời. Vì, y cũng không biết trả lời như thế nào nữa.
Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Ở xã hội này, có lẽ người ta nghĩ là kẻ có sức hút với phụ nữ. Nhưng nếu cậu không có tiền, không có quyền thế lại không biết tiến thủ thì mà chỉ muốn bình bình cả đời thì cậu dựa vào cái gì mà để một cô gái đẹp hoa, như ngọc sống một cuộc sống khổ với cậu? Đừng nhìn anh với ánh mắt ấy …
Bạn cần đăng nhập để bình luận