Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 869: Thần bí

đương nhiên Hà Viễn Chinh không phải một người thích đùa giỡn, điểm này tại Cục Giáo dục, có người nào không biết Cục trưởng Hà có tính cách nói một không hai…
Nhưng mà, Hồng Anh nghĩ mãi không ra, vì sao Hà Viễn Chinh dám phạm vào nguy hiểm đắc tội Tiền Vân Lục đề bạt mình?
- Cục trưởng Hà, ý ngài là?
Mấy người Tiền Đông Minh cũng ngẩn người, nhìn Hà Viễn Chinh với ánh mắt khó hiểu, không rõ Hà Viễn Chinh rốt cuộc muốn làm gì?
Hà Viễn Chinh cười ha ha, cũng không quan tâm biểu hiện của đám người Tiền Đông Minh. Gã đi đến trước mặt Đoàn Văn Hiên, nắm chặt hai tay Đoàn Văn Hiên:
- Đồng chí Văn Hiên, sau này chúng ta phải thân cận nhiều hơn nhé. Đồng chí Hồng Anh là cán bộ ưu tú trong hệ thống Giáo dục của chúng tôi, cậu làm chồng, nhất định phải ủng hộ công tác của cô ấy.
Đoàn Văn Hiên vẫn còn khiếp sợ trong lòng, chẳng qua lý trí nói cho gã biết, Hà Viễn Chinh sẽ không đơn giản vì đề bạt Hồng Anh mà tới đây, cho nên gã lắc đầu, nói với Hà Viễn Chinh:
- Cục trưởng Hà, nhiều năm Hồng Anh rồi chưa công tác trực tiếp, điều này, điều này, không thích hợp.
Hồng Anh cũng gật đầu:
- Đúng vậy, Cục trưởng, tôi nên làm việc ở căn tin thôi.
Tuy rằng cô không biết dụng ý của Hà Viễn Chinh, nhưng Hồng Anh thấy Đoàn Văn Hiên phản đối, đương nhiên cũng lấy dũng khí lựa chọn cự tuyệt.
Đám người Tiền Đông Minh trợn tròn mắt, nhưng thân thích Hồng gia nghe được lời Đoàn Văn Hiên và Hồng Anh nói, mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài, trong lòng tự nhủ không phải hai người này điên rồi chứ? Người ta chủ động đến thăm muốn đề bạt hai người, không cảm động đến rơi nước mắt thì cũng thôi, lại còn muốn từ chối ý tốt của lãnh đạo, quả thực không biết tốt xấu.
Tiền Đông Minh ho khan một tiếng:
- Điều này, Hồng Anh, Tiểu Đoàn, tôi nói này, đã là Cục trưởng Hà có ý tốt, hai người…
Gã còn chưa nói hết, Đoàn Văn Hiên đã lắc đầu kiên quyết nói:
- Anh rể cả, chuyện này là chuyện của nhà chúng tôi, sẽ không làm phiền anh.
Tiền Đông Minh ngây người, lập tức mất hứng:
- Tiểu Đoàn, sao cậu lại nói như vậy?
Chị cả Hồng Anh là Hồng Trân cũng mất hứng, hừ một tiếng nói với Đoàn Văn Hiên:
- Đoàn Văn Hiên, tại sao cậu lại nói chuyện với anh rể cậu như vậy? Anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho hai người, hai người hai miệng sống tốt được mấy ngày? Chị nói…
Giọng của cô ta còn chưa dứt, một giọng nói rất bình tĩnh vang lên phía sau đám người:
- Lão Đoàn, đã là Cục trưởng Hà có thiện ý, tôi thấy anh cứ đồng ý đi.
- Ai đang nói chuyện?
Sắc mặt Tiền Đông Minh đỏ lên, quay đầu nhìn trong đám người.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, từ từ đi đến trước mặt mọi người:
- Tôi nói, làm sao vậy?
Tiền Đông Minh thấy là Từ Quân Nhiên liền ngây người một lúc, lập tức chỉ Từ Quân Nhiên:
- Cậu… cậu biết cái gì?
Lúc này, Hà Viễn Chinh lại bước tới trước mặt Từ Quân Nhiên, đẩy Tiền Đông Minh ra, sắc mặt trở nên hơi đỏ:
- Ngài là… Ngài là, Từ… Từ…
Gã lắp bắp nói không nên lời.
Từ Quân Nhiên cười nhẹ, khoát tay nói:
- Chào Cục trưởng Hà. Tôi là đồng sự của Lão Đoàn ở Thành ủy, tôi quả thực họ Từ.
Ngụ ý, hôm nay hắn cũng không phải Phó Bí thư Thành ủy gì, chỉ là một đồng sự bình thường của Đoàn Văn Hiên mà thôi, không có ý định để lộ thân phận thật sự của mình.
Hà Viễn Chinh có thể làm tới cán bộ cấp Phòng, cũng đã thành tinh rất am hiểu lòng người. Từ Quân Nhiên vừa thốt lên, gã liền hiểu được Từ Quân Nhiên có ý gì, vội vàng gật đầu:
- Ha ha, xin chào, xin chào.
Gã cũng không phải ngu ngốc, Từ Quân Nhiên thể hiện thái độ này, rõ ràng không hi vọng bị người khác biết thân phận, đương nhiên Hà Viễn Chinh sẽ không ngu ngốc vạch trần thân phận của Bí thư Từ trước mặt nhiều người như vậy.
Từ Quân Nhiên thỏa mãn gật đầu:
- Cục trưởng Hà vất vả rồi.
Hà Viễn Chinh hơi xấu hổ, gã chỉ nghe nói là sinh nhật mẹ của Hồng Anh, nghĩ tới Đoàn Văn Hiên được Từ Quân Nhiên lựa chọn làm thư ký, vốn có ý định thừa dịp tin tức còn chưa lan ra, mình đốt cái lò lạnh, tặng một ân tình, không ngờ lại bị Từ Quân Nhiên gặp phải, quả thực hơi xấu hổ.
- Chị dâu, Cục trưởng Hà đã nói chị có năng lực kia, tôi thấy chị cứ đồng ý đề nghị của ông ấy đi.
Từ Quân Nhiên không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, mở miệng nói với Hồng Anh.
Hồng Anh ngây người một lúc, đang chần chờ, Đoàn Văn Hiên liền gật đầu:
- Vậy thì được, liền nghe Cục trường Hà đi.
Lúc này gã cũng hiểu được, Bí thư Từ đã đồng ý rồi, vậy gã cũng không cần phải cố gắng điều gì nữa, tuy nói gã cũng phản cảm chuyện một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, nhưng vợ mình có năng lực như thế, tại sao vì sai lầm của gã, hoặc là nói, bởi vì nguyên nhân của những người khác mà chỉ ở căn tin Cục Giáo dục?
Vô duyên vô cớ bị đè ép nhiều năm như vậy, muốn nói Đoàn Văn Hiên không oán giận trong lòng, đó là nói dối. Lúc này thấy Từ Quân Nhiên đồng ý làm hậu thuẫn cho mình, sâu trong lòng gã cũng có cảm giác chuyển mình.
Hồng Anh hơi kinh ngạc liếc chồng mình, cô biết rõ bản tính của chồng, Đoàn Văn Hiên ngay cả nhà mẹ đẻ của mình trợ giúp tiếp tế cũng không muốn nhận, dĩ nhiên lại nghe Tiểu Từ này khuyên bảo, người này rốt cuộc là ai?
- chuyện này…chuyện này là thế nào?
Đám người Hồng gia hoàn toàn choáng váng, không giải thích được rõ ràng thế nào.
Nhưng lúc này, một người đàn ông bước nhanh tới bên cạnh Tiền Đông Minh, ghé vào lỗ tai gã nói nhỏ vài tiếng, liền thấy sắc mặt Tiền Đông Minh bỗng trở nên khó coi.
- Nói cho hắn biết, cút! Tại sao tôi phải nhường cho hắn?
Tiền Đông Minh trừng mắt lên, cắn răng nói với người kia.
Tất cả mọi người ngây người, người nọ cười khổ một cái:
- Tổng giám đốc Tiền, tôi biết ngài quan hệ không tốt với Tổng giám đốc Ngô, nhưng chuyện này chúng tôi cũng không có biện pháp, Tổng giám đốc Ngô muốn đặt đại sảnh này cùng một vị khách khác, ngài xem, ngài có thể tạo thuận lợi hay không?
Tổng giám đốc Ngô?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Đoàn Văn Hiên. Đoàn Văn Hiên suy nghĩ giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Hẳn là một người gọi Ngô Thiên, là đối thủ trên phương diện làm ăn với anh rể cả, hai người đấu rất gay gắt.
Từ Quân Nhiên gật đầu, loại địch nhân trên phương diện làm ăn này, đừng nói cãi nhau vì chỗ ăn cơm, cho dù bởi vì chỗ đậu xe cũng có thể đánh nhau, điểm này Từ Quân Nhiên được thấy không ít.
- Ha ha, Lão Tiền, làm gì nóng tính như vậy?
Một tiếng cười khẽ vang lên, có mấy người đi vào sảnh yến hội. Âm thanh một người đàn ông mang theo khói lửa vang lên.
Từ Quân Nhiên nhìn lại theo hướng âm thanh vang lên, thấy một người đàn ông trung niên đang mỉm cười nhìn về phía này, bên cạnh gã, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang hứng thú nhìn mình. Chẳng qua, dường như ánh mắt gã không phải đang nhìn mình, mà là nhìn Đoàn Văn Hiên!
Không chỉ như thế, Từ Quân Nhiên rõ ràng cảm giác được, trong nháy mắt người kia xuất hiện, thân thể hai người Đoàn Văn Hiên và Hồng Anh đều run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận