Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 850: Ngạo mạn

- Ở đây có chuyện gì thế này?
Ngắm nhìn xung quanh, Tôn Vũ Hiên nhướng lông mày lên hỏi Từ quân Nhiên.
Cùng Tôn Vũ Hàng chứng kiến thấy Từ Quân Nhiên đang kích động, Tôn Vũ Hiên thân là quân nhân nhanh trí hơn.
Từ Quân Nhiên cười gượng, buông tay ra nói:
-Vừa rồi đám người này tới gây rắc rối.
Nói xong, hắn giới thiệu với Sở Văn Thiên và Đỗ Vĩ nói:
-Hai người này là anh em của tôi.
Rồi hắn hướng về Tôn Vũ Hàng và Tôn Vũ Hiên nói:
-Mấy người này là bạn cùng học học đại học. Hôm nay, chúng tôi họp lớp, không nghĩ tới gặp chuyện phiền toái này.
Tôn Vũ Hiên gật gật đầu nhìn qua chung quanh – một đám tiểu niên ăn mặc quần áo lố lăng. Hắn nói với Từ Quân Nhiên:
-Anh, chuyện này giao cho em đi. Để cho em thể hiện nghề.
Từ Quân Nhiên sững sờ. Hắn lập tức nhớ tới trước khi gặp mình, Tôn Vũ Hiên đã là Tiểu bá Vương nổi tiếng trong Kinh thành. nếu so sánh thì Tiết Văn kém xa Tôn Vũ Hiên. Năm đó, Từ Quân Nhiên tận mắt thấy Tôn Vũ Hiên dùng mười chai rượu nện vào đầu người đấy.
-Trong chúng mày, ai là kẻ cầm đầu?
Bước lên phía trước, Tôn Vũ Hiên quát to hỏi bọn Tiết Văn.
Hôm nay, Tôn Vũ Hiên đi ra ngoài không mặc quân trang cho nên nhìn chỉ như một thanh niên hung hãn. Năm nay, hắn cũng gần ba mươi tuổi rồi. Nhìn không còn cảm giác non nớt. Ngược lại, ở hắn có chút trầm lắng làm cho người ta thấy có cảm giác là con người tốt.
Tiết Văn chau mày. Hắn không biết mấy người trước mặt này mà chỉ biết đám người kia cùng Đỗ Vĩ.
Nghe Tôn Vũ Hiên nói, Tiết Văn tiến lên phía trước:
-Tao là Tiết Văn, còn mày là ai?
-Tiết Văn?
Tôn Vũ Hiên nhíu lông mày lại rồi quay đầu nhìn Tôn Vũ Hàng:
-Anh biết người này sao?
Tôn Vũ Hàng lắc đầu:
-Tôi không biết vì đã hai, ba năm nay tôi không ở Kinh thành.
Nói xong, hắn quay người hỏi mấy người bên cạnh:
-Trong các cậu, ai biết Tiết Văn?
Mấy người bên cạnh bình thường có quan hệ với hắn rất tốt. Hôm nay, họ vừa cùng Tôn Vũ Hiên về Kinh thành. Mọi người tụ tập náo nhiệt một chút mà không nghĩ tới gặp Từ Quân Nhiên ở đây. Trong những người này, có không ít người đã nghe nói qua về thân phận Từ Quân Nhiên. Họ biết rõ vị ngoại tôn này có bản lãnh không nhỏ.
-Không biết.
-Không biết.
Nhiều người cùng lắc đâu.
Lúc này, một nam tử cao cao, gầy gầy nói ra:
-Tiết Văn, đúng rồi. Hổ tử, vợ của ngươi có một người thân thích gọi là Tiết Võ đấy. Ngươi nhớ kỹ không?
Nam nhân bị kêu là Hổ tử là người rất khỏe mạnh. Hắn có thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu nhìn rất uy vũ. Người này nghe nói nghĩ một chút:
-Giống như người đó là anh em với vợ tôi. Cậu cũng biết, nhà cô ấy có nhiều người thân thích, tôi không nhớ hết được.
Nam nhân cao gầy gật đầu nói:
- Khi cậu kết hôn tôi nhớ được như có một Tiết Võ đấy. Em của của hắn đã gọi Tiết Văn.
Hổ Tử ngây người một lúc, hắn nhìn về Tôn Vũ Hàng:
-Vũ Hàng, người gầy kia nói không sai. Dường như nhà tôi có người thân thích như vậy.
Sắc mặt Tôn Vũ Hàng biến đổi, lập tức nói với Hổ tử:
-Cậu nói vợ cậu gọi điện thoại hỏi đi. Đừng nhìn anh ta kẻo lại gọi lộn số đấy.
Nghe mọi người nói chuyện, sắc mặt Đỗ Vĩ đã thay đổi. Từ Quân Nhiên với người anh em này có lai lịch như thế nào mà mở miệng là muốn ý tứ dậy dỗ Tiết gia. Xem ra biết rõ thân thích là để không đánh lầm.
Tiết Văn không kịp lên tieengs, Tôn Vũ Hàng đã nói với Từ Quân Nhiên:
-Anh với bạn đi trước. Ngày mai chúng ta nói chuyện sau.
Hắn biết rõ Từ quân Nhiên không thíchchuyện nên muốn giải quyết sự tình. Dù sao, có Từ Quân Nhiên áp trận, hôm nay mặc kệ chuyện này có gây ra bao nhiêu thì lão gia tử dứt khoát đứng ra giải quyết. Gã cùng không tin Tiết gia có thể liên hệ trực tiếp với cấp trên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nói với Tôn Vũ Hiên đang kích động:
-Cậu cho tôi kiềm chế một chút, Coi chừng tiểu cô cô từ nước Mỹ quay lại xử lý cậu. Mấy hôm trước cô gọi điện thoại nói cho tôi và khi biết tôi sắc trở về Thủ đô, còn nhắc tôi để ý tới cậu.
Nhắc tới Tôn Tĩnh Vân đang ở nước Mỹ, mặt Tôn Vũ Hiên lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện một chút ấm áp. hắn nhẹ nhàng gật đầu:
- Anhyên tâm, tôi sẽ có chừng mực.
Tiết Văn có cảm giác ngực tràn đầy lửa giận. Đám người kia coi mình là không khí sao mà ở ngay trước mặt mình lại nói như vậy:
-Cái đám chó chết này, muốn chết phải không?
Vừa dứt lời, hắn cảm giác như mình vừa bị xe tải lớn đụng vào. Lập tức, trước mặt tối sầm lại, sau đó hắn không biết gì nữa.
Hắn không biết, nhưng người bên cạnh thì nhìn rất rõ. Có điều khi Tiết Văn nói câu kia, vốn còn cách hắn khoảng sáu, bảy bước thì trong giây lát, Tôn Vũ Hiên xoay người vọt tới trước mặt Tiết Văn. Bả vai của Tôn Vũ Hiên thấp xuống, toàn thân hướng lồng ngực của y. Đột nhiên Tôn Vũ Hiên dùng lực, sau đó là Tiết Văn giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
Đợi Tiết Văn ngã xuống đất, Tôn Vũ Hiên mới đứng thẳng người lên. Hắn lạnh lùng nhìn mấy thắng đàn em của Tiết Văn rồi thản nhiên nói:
-Tao là Tôn Vũ Hiên, trước kia người khác nói tao điên vì khi đánh nhau tao không biết nặng nhẹ. Trong các ngươi, ai thử một chút đi?
-Tôn, Tôn tên điên!
Một đám người hít một hơi cảm thấy ớn lạnh. Bọn chúng ăn chơi ở Thủ đô, nhưng gần như tất cả cũng chỉ ăn theo. Tuy nhiên, bọn chúng cũng nghe được cái tên này. Dù sao mười năm trước, chúng cũng chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi đang ưa thích nghe kể chuyện xưa.
Danh tự của Tôn Vũ Hiên đã trở thành truyền thuyết trong mắt các công tử ăn chơi ở chốn Thủ đô.
-Xem ra có người biết về tao.
Tôn Vũ Hiên thản nhiên nói rồi chỉ người đang đỡ Tiết Văn đứng dậy:
-Đếch cần biết mày là thằng nào, mày tin hay không. Hôm nay, cho dù tao cắt chân mày ra, về đến nhà thì mày cũng bị thêm mấy ngày cấm đoán!
- Mày!
Lúc này, Tiết Văn thiếu chút nữa thì sặc khí. Hắn cảm giác được lồng ngực của mình khó chịu. Chẳng lẽ, thằng này là một đầu người khoác da của người hùng dữ dội sao?
Lúc này, nói điện thoại xong Hổ Tử cũng đến trước mặt Tiết Văn lạnh lùng nhìn hắn:
-Tôi là Triệu Hổ, cậu biết tôi không?
Tiết Văn ngây người một lúc:
-Anh, anh rể là anh sao?
Tự nhiên, hắn nhận ra Triệu Hổ. Ông ngoại hắn là thông gia của Triệu gia. . Chị họ của hắn đã được gả cho vị này chính là cháu trai trưởng của Triệu gia. Đó là một vị tâm cao, khí ngạo. Hôm tổ chức hôn lễ, hắn và anh họ cũng đi dự. Do đó, hắn biết rõ vị này là anh rể rất có thế ở trong nhà. Vì đây chính là một đại gia cỡ bự.
-Uh, cậu biết tôi, rất tốt.
Nét mặt Triệu Hổ lạnh lùng nhìn Tiết Văn :
-Tôi không biết là cậu bị sai khiến hay là đầu cậu hóng gió mới nên chủ động trêu chọc người anh em của tôi. Tôi cho cậu hai lựa chọn. Hoặc là đi xin lỗi người đó rồi xéo đi, hoặc là chúng tôi đánh cậu một trận rồi cậu qua xin lỗi sau đó xéo đi !
Tiết Văn trợn tròn mắt. Việc này, hắn không hề nghĩ tới. Kết quả như vậy, thật ghê tởm. Rõ ràng biến hóa nhanh chóng nó đã trở thành người mà mình không thể trêu chọc nổi.
-Anh rể, cái này, đây là chuyện gì vậy ?
Tiết Văn nhìn Triệu Hổ, vẻ mặt không hiểu, hỏi.
Hắn trơ mắt nhìn Từ Quân Nhiên và bọn Đỗ Vĩ đang chuẩn bị đi ra mà không biết vì sao lại phát sinh tình thế đột ngột biến đổi như vậy.
Triệu Hổ hừ lạnh một tiếng:
-Người kia là người mà cậu không chọc nổi. Đừng nói cậu mà ngay cả tôi cũng không thể trêu vào hắn.
Hắn đã nói thật. Đừng nói Tiết Văn mà chính mình cũng không có tư cách liều lĩnh trước mặt thanh niên họ Từ kia. Người ta tuy thế mà đơn thương độc mã dám cùng Hoàng gia lão đại vật cổ tay. Đừng nói một Tiết Văn này mà cha Tiết Văn ra mặt thì Triệu Hổ thấy cũng không thể qua được Từ Quân Nhiên. Với thân phận của Từ Quân Nhiên, Triệu Hổ biết rõ nếu so với Tiết Văn, hắn cùng Tôn Vũ Hiên là rất nhỏ. Hắn biết những năm này, Tôn gia có thể đứng sừng sững không bị gục ngã mà lý do chính là có Từ Quân Nhiên. Hắn cũng biết Tôn gia từ lão tử đến đời thứ hai, những cái …kia, anh anh em em đều – coi trọng con cháu khác họ này.
Tiết Văn thấy choáng. Tuyệt đối, hắn không nghĩ tới chính mình nhất thời cao hứng muốn thay anh lấy lại thể diện. Không ngờ, hắn lại gặp phải tảng đá lớn như vậy. Mà Triệu Hổ không chọc nổi người kia thì sao mình có thể dám chọc vào. Tiết Văn cúi đầu ủ rũ. Hắn biết rõ, chính mình hôm nay đã hoàn toàn thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận