Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 523: Người phụ nữ thần bí.

- Chủ tịch huyện Từ, chúc mừng cậu thăng chức.
Từ Quân Nhiên quay đầu lại, thấy Bí thư đảng ủy xã Trường Thanh tiền nhiệm, nay là Phó chủ tịch huyện ủy ban nhân dân huyện Mã Tụ Bảo đang tươi cười nhìn mình.
Đối với Mã Tụ Bảo, trong lòng Từ Quân Nhiên luôn đề phòng, nhưng hắn biết rõ, sở dĩ trong khoảng thời gian gần đây công tác của mình ở xã Trường Thanh tương đối khó khăn, trên thực tế chắc chắn có bóng dáng Mã Tụ Bảo sau chuyện này, nếu không phải y ở sau lưng giở trò, Từ Quân Nhiên cũng sẽ không cử người đi điều tra y. Giờ Vương Hiểu Long và Thôi Tú Anh đã sắp điều tra ra chân tướng rồi, Từ Quân Nhiên muốn xem xem, tên Mã Tụ Bảo này còn có thể giở được trò gì nữa.
- Chủ tịch huyện Mã khách sáo rồi…
Nét mặt Từ Quân Nhiên không thay đổi, cười với Mã Tụ Bảo, không hề nhìn ra có bất kỳ sự phản cảm nào đối với y.
Mã Tụ Bảo nhìn Từ Quân Nhiên đầy thâm ý:
- Chủ tịch huyện Từ, trước đây chúng ta có thể có vài hiểu lầm, hy vọng cậu không để trong lòng.
Y không phải kẻ ngốc, giờ Từ Quân Nhiên đang nổi bật, những va chạm giữa mình với Từ Quân Nhiên trước đây kể ra cũng chẳng đáng là gì, nhưng nếu cứ để Từ Quân Nhiên nắm chặt không buông, vậy thì rất dễ xảy ra vấn đề. Trong mắt Mã Tụ Bảo, chỉ cần Từ Quân Nhiên có chút đầu óc, hẳn sẽ không tiếp tục bám dính lấy mình, dù sao người thông minh đều biết, sau lưng mình vẫn còn có người khác.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chủ tịch huyện Mã khách sáo quá, có chuyện gì to tát đâu.
Có một số việc, trước khi trong tay mình có được chứng cứ thực sự, Từ Quân Nhiên không định vạch trần, dù sao Mã Tụ Bảo và mình đều là Phó chủ tịch huyện, hơn nữa quyền lực trong tay mình lớn hơn y, y cũng chẳng có cách gì động chạm đến mình, cho dù người đứng sau y có muốn động đến mình, e là cũng phải suy xét một chút. Giờ không giống với lúc trước, sau khi mình được thủ trưởng tối cao điểm danh biểu dương, Từ Quân Nhiên đã không còn là nhân vật cỏn con nữa, e là ngay đến lãnh đạo tỉnh cũng biết tên hắn, lãnh đạo thành phố Song Tề muốn làm gì, không thể không để ý đến phản ứng của tỉnh ủy.
- Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Mã Tụ Bảo cười ha hả, cũng rất khách sáo với Từ Quân Nhiên.
Bọn họ đều là người thông minh, dĩ nhiên biết những câu nói với nhau e là chẳng được 30% sự thật, có điều mọi người đều hiểu, trên chốn quan trường kiêng kỵ nhất là thành thật với nhau, càng kiêng kỵ hơn nữa, chính là vô duyên vô cớ kết thù kết oán. Đừng nói người khác, chỉ cần với địa vị của họ hiện nay, đủ để khiến hai người phải cố gắng khắc chế biểu hiện bên ngoài.
Chưa nói chuyện được với Mã Tụ Bảo mấy câu, Từ Quân Nhiên lấy cớ còn có việc phải làm, rời khỏi Tòa nhà huyện ủy.
Hắn cũng không vội vàng trở về xã. Cát Đại Tráng đã về trước, chắc chắn gã sẽ đem chuyện trên huyện thông báo với đám cán bộ xã Trường Thanh, chuyện mình phải làm bây giờ, là yên lặng ngồi trên thuyền câu cá, cân nhắc xem làm thế nào để có thể làm ra mấy chuyện lớn, dù sao sân khấu kịch Ủy ban khai thác phát triển đã dựng xong rồi, diễn xướng được như thế nào, phải dựa vào bản thân mình.
Tạ Mỹ Quyên đã đến Trường Đảng của thành ủy, Từ Quân Nhiên sẽ không đến nhà cô. Tối qua Vương Hiểu Nhu mới triền miên với Từ Quân Nhiên một đêm, giờ đã lên thành phố làm việc rồi, Từ Quân Nhiên đột nhiên phát hiện, mình chẳng có ai để chia sẻ niềm vui thăng chức cả.
Cười khổ một cái, Từ Quân Nhiên bước vào một tiệm cơm nhỏ để ăn cơm, rồi bảo tài xế Tiểu Vương luôn đi theo mình về nhà, lúc này mới trở về chỗ ở của mình. Chuẩn bị tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút.
Tiểu Vương đưa Từ Quân Nhiên về đến nhà rồi mới rời đi, lúc Từ Quân Nhiên đang rửa mặt. Có người gõ cửa, hắn tưởng tài xế để quên đồ gì đó, lớn tiếng nói:
- Tiểu Vương, cửa không khóa, anh vào đi,
Cửa phòng phát ra tiếng động nhẹ, hình như có người bước vào.
Từ Quân Nhiên đang lau mặt, nghe tiếng động bèn nói:
- Tiểu Vương, anh để quên gì sao?
- Haha, Chủ tịch huyện Từ đúng là yên tâm thật đấy.
Là giọng nữ, trong câu nói còn mang ý trêu chọc. Từ Quân Nhiên lập tức ngẩn người, để khăn xuống ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy một phụ nữ cao gầy đang đứng trước cửa nhà mình.
Từ Quân Nhiên ngẩn ra một chút, nhanh chóng đánh giá người phụ nữ kia, xác định mình chưa từng gặp người này.
Vẻ mặt không đổi nhìn người phụ nữ, Từ Quân Nhiên bình tĩnh hỏi:
- Cô là ai?
Người phụ nữ kia cười “khì” một tiếng, dường như cảm thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên rất thú vị, không thể không nói, người phụ nữ này rất đẹp. Toàn thân mặc bộ váy màu trắng, tóc dài xỏa vai, mặt tròn như trăng rằm, đầy đặn. Bờ vai tròn trịa, vòng eo thon, cặp mông căng tròn, lộ rõ đường cong đẹp đẽ, khiến người ta khó dời tầm mắt chính là, cặp ngực đẩy đà cao ngất như đồi núi của cô nàng.
Cho dù Từ Quân Nhiên được gặp không ít mỹ nhân, cũng phải thừa nhận, người phụ nữ này rất đẹp, hơn nữa còn là kiểu đẹp khiến người ta động lòng, cho dù chỉ tùy tiện đứng đó như hiện nay, cũng đủ để khiến đàn ông cảm thấy động lòng, cô nàng này mà sinh vào năm 2000 mười mấy, ít nhất sẽ là một họa thủy cấp bậc minh tinh. Đổi lại là người đàn ông bình thường, tâm hồn không dao động mới lạ. Từ Quân Nhiên cũng là đàn ông, có điều gần đây hắn có quá nhiều diễm phúc, trong đầu tạm thời không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, suy nghĩ đầu tiên của hắn là: Nửa đêm, một cô gái trẻ chạy đến phòng mình, chắc hẳn không có chuyện gì tốt. Nên biết, giờ có rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Cho nên, Từ Quân Nhiên không nhiều lời, đi thẳng ra cửa, nói với cô gái kia:
- Xin lỗi, nếu có chuyện gì ngày mai mời cô đến Ủy ban nhân dân huyện nói, giờ tôi phải nghỉ ngơi.
Đây là Trung Hoa giữa những năm tám mươi, không phải thời đại phóng khoáng ở mức nhất định như đời sau. Cái khác không nói, riêng chuyện một cô gái xinh đẹp xuất hiện tại nơi ở của mình, cũng đủ để tạo nên một trận phong ba không hề nhỏ ở cái huyện nhỏ bé này. Từ Quân Nhiên không muốn mình trở thành nhân vật chính trong tin đồn lăng nhăng của huyện, nên biết hôm nay hắn vừa mới thăng chức, nếu lập tức có tin đồn trai gái, sẽ bất lợi cho tiền đồ của mình.
Vì nguyên nhân này, Từ Quân Nhiên không chút do dự hạ lệnh đuổi khách với cô gái xinh đẹp.
Nhưng, điều khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ là, dù cô gái này bị Từ Quân Nhiên uyển chuyển đuổi khách, nhưng chân cô ta không hề chuyển bước, chẳng có chút tư thế nào muốn rời đi mà vẫn đứng im đó không nhúc nhích, mở đôi mắt to của mình nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cau mày, trong lòng có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói:
- Cô ở đơn vị nào? Rốt cuộc đến nhà tôi để làm gì?
- Tôi là Đường Lệ Hoan, tổng giám đốc công ty Hưng Phát thành phố Song Tề.
Cô gái nở nụ cười, đưa tay về phía Từ Quân Nhiên.
- Chủ tịch huyện Từ, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận