Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 105: Mọi chuyện đã chuẩn bị xong.

Gọi điện thoại xong, đúng lúc Nghiêm Vọng Tung trở về, ông cùng Dương Duy thương lượng công tác trong huyện, thấy Từ Quân Nhiên ngồi trên ghế sofa của mình gọi điện, không nói gì, mà đợi một lúc.
- Sao lại đến phòng tôi gọi điện, bên cục trưởng Na không gọi được sao?
Nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, Nghiêm Vọng Tung kinh ngạc hỏi.
Từ Quân Nhiên cười hì hì:
- Thứ nhất, điện thoại bên Cục trưởng Na gọi đường dài bất tiện, lại còn phải chờ kết nối. Thứ hai, gọi điện thoại của ông cháu không tốn tiền.
- Tên nhóc này! Đúng là biết tính toán với tôi!
Nghiêm Vọng Tung cười mắng một câu, nhưng chẳng hề tức giận.
Từ Quân Nhiên nói rất thật lòng, lúc này điện thoại vẫn đang là thứ cực kỳ xa xỉ, còn lâu mới đạt đến mức mỗi một hộ gia đình đều được phổ cập điện thoại. Nơi có điện thoại trong xưởng, hoặc là đơn vị sự nghiệp, hầm mỏ, nhà máy, hoặc là bưu điện. Mỗi lần gọi điện đều đắt không cần nói, thậm chí còn phải xếp hàng chờ, điều này khiến một người có thói quen dùng di động như Từ Quân Nhiên phải mất một thời gian mới làm quen được.
Quan trọng hơn là, những gì Từ Quân Nhiên nói với Tào Tuấn Minh, không thể để người khác nghe thấy, cho nên hắn mới chạy đến văn phòng Nghiêm Vọng Tung gọi điện đi.
- Nói đi, tôi nghe nói cậu và chú sáu dẫn một đám người đến thành Tây, thế nào, cậu cảm thấy vụ án kia có vấn đề à?
Quả không hổ là lão hồ ly lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, Nghiêm Vọng Tung nghe nói buổi trưa Lý Đông Viễn dẫn Từ Quân Nhiên và Lưu Liễu đến hiện trường vụ án giết người năm đó, liền nhạy cảm đoán ra, có lẽ là do Từ Quân Nhiên. Dù sao hành động của Lý Đông Viễn và Lưu Liễu mấy năm nay Nghiêm Vọng Tung đều hiểu rõ, ông cũng biết Lý Đông Viễn không cam tâm bị Trình Hoành Đạt lật đổ, nhưng ba năm nay ông ta vẫn chưa hề có tiến triễn gì, đột nhiên dẫn Từ Quân Nhiên đến hiện trường, rõ ràng là tên nhóc con này đã làm gì đó.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, không hề giấu diếm, nói:
- Là thế này, cháu cảm thấy vụ án đó, có điểm hơi kỳ lạ, sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Chú sáu không thẩm tra được phạm nhân, đến tay Trình Hoành Đạt lập tức cung khai, ngay cả hung khí, quá trình gây án đều nói ra kỹ càng, cho nên mới xin chú sáu cho cháu xem hồ sơ đó…
- Ồ?
Nghiêm Vọng Tung lập tức sững sờ, nheo mắt nói:
- Nói vậy, cậu đã nhìn ra chỗ bất thường?
Từ Quân Nhiên trong lòng căng thẳng, hắn biết rõ, trước mặt một người lão luyện chốn quan trường như Nghiêm Vọng Tung, hành vi vừa rồi của mình hơi quá, dù sao mình cũng chỉ là một sinh viên mới ra trường, cho dù có tài hoa thế nào, nếu ngay cả những thứ thuộc mảng điều tra hình sự cũng biết, đúng là quá bá đạo rồi.
Cười hì hì, Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Đầu có nhìn ra vấn đề gì đâu, chẳng qua là cháu phân tích từ phương diện tâm lý học đã được học ở trường, cháu cho rằng một người đi ngủ, chắc chắn sẽ không mở cửa, không thể nào giống như trong báo cáo kia được, người bị giết đó mở cửa nhà mình ra rồi mới đi ngủ.
Sắc mặt Nghiêm Vọng Tung lập tức trở nên ngưng trọng, ông không phải loại người ngoài nghề không hiểu gì, tuy không hiểu tâm lý học mà Từ Quân Nhiên nói là gì, nhưng những gì Từ Quân Nhiên vừa nói, rõ ràng đã nói cho Nghiêm Vọng Tung biết, vụ án giết Trần Tam Pháo kia có vấn đề!
- Ý của cậu là, vụ án này, có hy vọng lật lại?
Nghiêm Vọng Tung nhìn Từ Quân Nhiên chậm rãi hỏi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chúng cháu có đến hiện trường xem thử, Đội trưởng Lưu theo phân tích của cháu, cộng thêm khẩu cung khi đó, phát hiện có rất nhiều chỗ mâu thuẫn. Lý Tư nói mình muốn đi trộm đồ để báo thù, nhưng vào thấy cửa mở, đã chạy vào trong phòng, cầm hung khí đánh chết Trần Tam Pháo. Vấn đề là, Trần Tam Pháo là một kẻ độc thân, trong nhà lúc đó có nuôi gà, Lý Tư đến trộm đồ để báo thù, gà đó không trộm, mà lại vào trong phòng, rõ ràng là không hợp lý. Còn nữa, khi Trần Tam Pháo ngủ bị đánh chết, nếu anh ta ngủ thật, cửa sẽ mở sao? Nên biết một người tỉnh táo, rạng sáng sẽ không ai mở cửa mình ra?
Những gì hắn nói, đều là những phân tích khi lật lại vụ án sau này, giờ gợi ra, Nghiêm Vọng Tung lập tức hiểu rõ.
Nghiêm Vọng Tung là người làm quan đã lâu, đầu óc nhanh nhạy, biết rõ bên trong có uẩn khúc, không ngoài chuyện Trình Hoành Đạt đối phó Lý Đông Viễn, dùng kế sách, hoặc là vu oan giá họa, hoặc là sử dụng thủ đoạn gì với Lý Tư, dù sao cũng có thể khẳng định, vụ án này, chắc chắn có ẩn tình.
Ông nhìn Từ Quân Nhiên:
- Sao cậu lại về?
Lúc này sắc trời mới hơn một giờ chiều, Từ Quân Nhiên trở về sớm vậy, Nghiêm Vọng Tung còn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi.
Từ Quân Nhiên cười hì hì:
- Chú sáu đã phát hiện ra manh mối, đang điều tra. Cháu thấy không có chuyện gì lớn, nên trở về gọi điện thoại, hỏi tình hình ở thủ đô một chút.
Nghe hắn nói chuyện xảy ra ở thủ đô, hai mắt Nghiêm Vọng Tung tỏa sáng, nhìn Từ Quân Nhiên hỏi:
- Bên thủ đô nói thế nào?
Ông biết rõ, chuyện ở thủ đô mới tương đối quan trọng.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Giáo sư của Viện khoa học nông nghiệp đã lên đường, nhưng họ phải ở lại tỉnh thành hai ngày, thương lượng với Sở nông nghiệp và Sở nghiên cứu khoa học tỉnh một chút, chắc mấy ngày nữa sẽ xuống huyện chúng ta, chuyện của đội công trình, bên Lĩnh Nam đã có được một công trình nhỏ, đang đợi người của chúng ta qua.
Nghiêm Vọng Tung vui mừng, đây là hai chuyện ông lo nhất, hôm nay có tiến triển lớn như vậy, đúng là làm lòng ông như nở hoa, vui đến mức nhảy cẫng lên.
- Không tệ, không tệ, đây là chuyện tốt!
Nghiêm Vọng Tung lẩm bẩm trong miệng, lập tức nói với Từ Quân Nhiên:
- Thế này đi, lát nữa tôi với cậu đến trấn Lý Gia một chút, tôi đi xem thử tình hình, tiện thể cổ vũ các cậu một chút.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ, Nghiêm Vọng Tung đang định trợ uy cho mình, ít nhất cũng khiến người phía dưới biết, trong huyện rất ủng hộ công tác của công xã trấn Lý Gia.
Hắn nghĩ một chút, không có ý kiến gì, dù sao hiện nay Nghiêm Vọng Tung cũng sắp lui về tuyến hai rồi, lúc này ủng hộ mình một chút, cũng sẽ khiến người ta có ý kiến gì khác.
Đầu những năm tám mươi, huyện là đơn vị cấp sở, cuộc sống không giàu sang như sau này, chuyện mỗi lãnh đạo một xe căn bản không hề có. Như huyện Võ Đức này, huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện cũng chỉ có tổng cộng bốn chiếc xe jeep, còn là loại xe rất cũ. Thậm chí lãnh đạo công xã muốn đến huyện họp, có tiền thì đi xe đạp, ngồi xe kéo, hơi kém một chút thì đi xe bò, kém hơn chút nữa, toàn đi bằng đôi chân của mình.
Về phần điện thoại, lại càng hiếm, chỉ những đại đội công xã lớn mới có một chiếc điện thoại kiểu cũ, quay số phải lắc vài cái, hơn nữa còn không thể gọi đường dài, gọi đường dài chỉ có thể đến bưu điện huyện.
Đây là thời đại tốt nhất, con người rất khát khao học hỏi, khát vọng đối với tri thức giống như em bé bú sữa, cố gắng hấp thụ dinh dưỡng từ khắp nơi. Nhưng đây cũng là thời đại tệ nhất, kinh tế kế hoạch đang bắt đầu hướng đến kinh tế thị trường, nghĩ là mọi người muốn thoát khỏi thời kỳ nghèo nàn và chật vật. Nhất là ở nông thôn, khi nghèo khó trở thành một đại danh từ của cả quốc gia, thì càng là một sự bất đắc dĩ.
Giao thông cơ bản dựa vào đi bộ, thông tin cơ bản dựa vào hét. Sưởi ấm cơ bản dựa vào run, trị an cơ bản dựa vào chó.
Đây không phải nói đùa, hoàn toàn khắc họa chân thực thời điểm những năm tám mươi của nông thôn Trung quốc, thậm chí còn thê thảm hơn chút nữa, vì có nhà, căn bản chẳng có chó, người ăn còn chẳng đủ no, cơm đâu mà nuôi chó?
Bí thư huyện ủy xuống nông thôn, vốn muốn mang theo vài người, ít nhất trong huyện phải cử vài người theo. Nhưng lần này Bí thư xuống thăm tình hình công xã trấn Lý Gia, không kêu ai cả, chỉ đem theo Đồ Văn Dũng và Chánh văn phòng huyện ủy Ngô Lương Tân, cộng thêm lái xe và Từ Quân Nhiên, tổng cộng năm người cùng xuất phát.
Lái xe là một người đàn ông đầu hói chừng năm mươi tuổi, hơi mập, cả ngày cười ha hả, rất hay nói chuyện.
Lái xe lúc này không phải không được coi trọng như sau này, vì nhà xe tổng cộng có bốn chiếc xe, tài xế biết lái xe lại không nhiều, quan trọng là, những lái xe này vừa phải phụ trách lái xe, vừa chịu trách nhiệm sửa xe, thực tế là công việc thuộc ngành kỹ thuật, cho nên trong huyện ủy, mọi người đều rất coi trọng họ, kể ra lãnh đạo cũng không nhiều, nơi dùng xe cũng rất nhiều, nhưng tài xế chỉ có vài người, ai muốn dùng xe, đều phải nhờ vả người ta.
Cũng may giờ ngồi trên xe là Nghiêm Vọng Tung, cho dù là ai, chỉ cần là người huyện Võ Đức, khi đối diện với Nghiêm Vọng Tung chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
Từ huyện thành đến công xã trấn Lý Gia gần hai mươi cây số, nằm ở phía nam huyện thành, chưa đến mười cây số nữa là đã tiến vào vùng núi, đầu tiên là địa dới của công xã Đại Vương trang mấy cây số dọc theo khe suối, sau khi xuyên qua một miệng núi, là tới giao giới giữa hai công xã trấn Lý Gia và Đại Vương trang.
Ngồi trong xe, Nghiêm Vọng Tung nhìn ra ngoài ruộng lúa, thầm thở dài.
Ngô Lương Tân quan tâm hỏi:
- Bí thư, ngài sao vậy?
Nghiêm Vọng Tung lắc đầu, nhìn dãy núi chập chùng bên ngoài cửa xe, lắc đầu nói:
- Nhoáng cái đã mấy chục năm rồi, nhớ lúc đó khi chúng ta mới đánh đến huyện Vũ Đức, tôi còn mang người từ đây đến huyện thành Võ Đức, hành quân gấp một ngày đêm, đuổi theo hơn trăm dặm đường núi. Các chiến sĩ dù vất vả, nhưng trong lòng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, giải phóng huyện Võ Đức. Tôi còn nhớ lúc đó eo dắt hai quả lựu đạn, lưng vác ba lô lớn. Một vài trận chiến rất vất vả, một loạt các chiến sĩ cùng tôi đi công kích, không quá mười người sống sót. Giờ nghĩ lại, đúng là hâm mộ những chiến hữu ấy, ít nhất, bọn họ cũng còn được ở chung một chỗ, không như tôi, sống một mình đến bây giờ.
Nói xong, ông đưa mắt nhìn Từ Quân Nhiên, nói:
- Người thế hệ chúng tôi khổ sở giữ gìn giang sơn, sau này nhờ vào những thanh niên như các cháu xây dựng vậy.
Trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên cảm thấy trách nhiệm trên vai mình rất nặng, rất nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận