Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 134: Tới nhà cô thôi.

Những năm 80, một người con trai đứng trước mặt một người con gái nói rằng muốn tới nhà cô để gặp cha cô. Với bất cứ cô gái nào, đây đều là một chuyện khó xử.
Uyển Tiêu Nguyệt chỉ thấy, sau khi Từ Quân Nhiên nói ra những lời đó, mặt mình nóng lên như bị thiêu đốt. Không biết vì sao, Từ Quân Nhiên lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.
Nhìn nét mặt của cô, Từ Quân Nhiên liền thấy có gì đó không ổn lắm, sau đó, hắn liền hiểu ra ngay, cô đã hiểu lầm.
Hắn lúng túng nhìn Uyển Tiêu Nguyệt rồi thấp giọng nói:
- Cái đó, chuyện tôi muốn thương lượng với cha cô có liên quan đến công việc.
Uyển Tiêu Nguyệt sững sờ:
- Cái gì?
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô rồi nói:
- Tôi muốn nói với cha cô về chuyện của nhà máy bia.
- Được.
Uyển Tiêu Nguyệt gật đầu đồng ý rồi không nói thêm gì nữa. Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ thấy, mình hơi thất vọng.
Hai người một trước một sau đi trên đường, lát sau đã tới nhà Uyển Tiêu Nguyệt.
Người ở đại viện nhà máy bia đều là nhân viên nhà máy bia. Từ nhỏ, Uyển Tiêu Nguyệt đã lớn lên ở đây, vì thế, già trẻ lớn bé trong khu này đều biết cô. Nghe mọi người chào hỏi cô, Từ Quân Nhiên bỗng nhớ tới một chuyện, nhiều năm sau đó, nơi này trở thành khu vực nghèo nhất huyện Võ Đức, vì nhà máy bia cải tiến thất bại, đa phần công nhân đều nghỉ việc. Những người không có công việc, không có thu nhập trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn.
- Con gái về rồi đấy à.
Người xông tới là một người phụ nữ trung niên, vui vẻ nói chuyện với Uyển Tiêu Nguyệt.
Ngay khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên, bà ta kinh ngạc hỏi:
- Cậu là?
Uyển Tiêu Nguyệt vội dừng bước, giới thiệu hai người với nhau:
- Mẹ, đây là phó bí Từ ở trấn Lý gia, đã từng là đồng nghiệp với con ở huyện ủy.
Nói xong, cô lại nhìn về phía Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Phó bí thư Từ, đây là mẹ tôi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, giơ tay ra, nhiệt tình nói:
- Chào cô, cô cứ gọi cháu là tiểu Từ.
- Ôi trời! Không dám, không dám! Phó bí thư Từ phải không, tôi biết cậu, tôi biết cậu rồi. Ha ha, mời vào, mời vào.
Ban đầu, mẹ Uyển Tiêu Nguyệt còn hơi sững sờ, sau đó liền nhiệt tình mời Từ Quân Nhiên vào phòng, vừa đi vừa lớn tiếng nói:
- Lão Uyển, lão Uyển, mau ra đây, có khách tới chơi.
Một lát sau, Từ Quân Nhiên đã thấy một đàn ông tầm hơn 40 tuổi từ trong phòng đi ra. Dáng người không cao, thoạt nhìn có vẻ thật thà, chất phác, lông mày rất giống Uyển Tiêu Nguyệt.
- Lão Uyển, đây là phó bí thư Từ của Lý gia trấn, đồng nghiệp của con gái.
Mẹ Uyển Tiêu Nguyệt nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên như thể mẹ vợ nhìn con rể.
Không thể không nói, tính cách tò mò của phụ nữ rất khó khống chế. Mẹ của Uyển Tiêu Nguyệt là một ví dụ điển hình. Tuy chưa hiểu rõ về mối quan hệ giữa con gái và Từ Quân Nhiên, nhưng tên Từ Quân Nhiên, bà ta không chỉ nghe có một lần. Trạng nguyên nổi tiếng của huyện, hiện này còn là phó bí thư Đảng ủy, là lựa chọn số một cho vị trí con rể.
Uyển Đức Tuấn cau mày, nhìn vợ đang nhiệt tình nhìn Từ Quân Nhiên:
- Bà đi nấu cơm đi, tôi cần nói chuyện với phó bí thư Từ.
Không giống vợ đang mơ mơ màng màng, ông ta nhận ra, Từ Quân Nhiên và con gái không thân thiết đến thế, có lẽ mọi chuyện không như những gì vợ mình suy đoán.
Không thể không nói, ánh mắt Uyển Đức Tuấn rất lợi hại, điều này khiến Từ Quân Nhiên như rơi vào tình cảnh hơi lúng túng.
- Giám đốc Uyển, xin chào.
Câu nói đầu tiên của Từ Quân Nhiên khiến Uyển Đức Tuấn khẽ nheo mắt.
Nguyên nhân là vì, Từ Quân Nhiên mở miệng chào ông ta không chào là chú mà lại gọi chức vụ của ông ta. Nói một cách khác, lúc này, Từ Quân Nhiên dùng thân phận lãnh đạo của mình để tới gặp Uyển Đức Tuấn.
Không có chuyện không thể lên được điện tam bảo. Có thể khiến cho một vị lãnh đạo nổi danh trong huyện tới tận nhà gặp, xem ra, lần này Từ Quân Nhiên có chuyện tìm ông ta.
Thông thường, một cán bộ như Uyển Đức Tuấn thuộc lớp cán bộ doanh nghiệp, nhưng cán bộ như Từ Quân Nhiên mới chính là cán bộ thuộc đơn vị sư nghiệp nhà nước. Sự khác biệt trong đó, chỉ cần những người biết chút ít về chốn quan trường cũng có thể phân biệt được.
Đơn vị doanh nghiệp là đơn vị sản xuất tự chịu trách nhiệm lỗ lãi, cái gọi là “tự chịu trách nhiệm lỗ lãi” chính là phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả, có quyền tự chủ nhất định. Đơn vị doanh nghiệp chia thành doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp tư nhân. Doanh nghiệp nhà nước thuộc đơn vị sở hữu nhà nước, doanh nghiệp tư nhân thuộc đơn vị sở hữu cá nhân.
Nhưng các đơn vị sự nghiệp thường chỉ hướng tới việc tăng phúc lợi xã hội, làm hài lòng các nhu cầu của xã hội về văn hóa, giáo dục, khoa học, vệ sinh, cung cấp các dịch vụ cho các tổ chức xã hội. Các đơn vị sự nghiệp không coi lợi nhuận là mục tiêu trực tiếp, thành quả và giá trị công việc không biểu hiện trực tiếp hoặc không biểu hiện chủ yếu qua các hình thái vật chất hay hình thái tiền tệ có thể đo lường được.
Nói thẳng ra là, so sánh với cán bộ doanh nghiệp nhà nước như Uyển Đức Tuấn, đừng thấy một phó bí thư Đảng ủy như Từ Quân Nhiên có cấp bậc tương đồng, phải ra ngoài mới thấy, Từ Quân Nhiên hơn Uyển Đức Tuấn nhiều, đây là tác dụng của quyền lực.
Hơn nữa, trước đây, hai người chưa từng gặp nhau, vì sao đột nhiên Từ Quân Nhiên lại tới tận nhà tìm mình cơ chứ?
Uyển Đức Tuấn là người chất phác, nhưng không có nghĩa rằng ông ta là người ngu ngốc. Nếu như vậy, ông ta đã không thể là lãnh đạo của một nhà máy mấy trăm người. Về lý mà nói, trong huyện có việc gì liên quan tới nhà máy bia, chắc chắn sẽ có người thông báo cho ông ta, nhưng tuyệt đối không thể để một phó bí thư Đảng ủy trấn Lý gia như Từ Quân Nhiên đích thân tới đây. Nếu đã vậy, người tìm ông ta có việc chắc chắn là người thanh niên tên Từ Quân Nhiên này rồi.
Vấn đề nằm ở chỗ, có chuyện gì mà khiến Từ Quân Nhiên phải tới tận đây?
Trong lòng ông ta đang miên man suy nghĩ thì phía bên kia, Từ Quân Nhiên lại mỉm cười mở lời với một câu nói khiến Uyển Đức Tuấn sững sờ.
- Giám đốc Uyển, tôi muốn hỏi một chút, nhà máy bia huyện ta còn có thể chống đỡ được mấy năm nữa?
Câu nói đầu tiên của Từ Quân Nhiên đã khiến Uyển Đức Tuấn ngây người, nửa ngày sau mới trầm giọng hỏi Từ Quân Nhiên:
- Rốt cuộc cậu có ý gì?
Thấy phản ứng của ông ta, Từ Quân Nhiên không hề cảm thấy đắc ý. Công nhân thời đại này là thế, họ coi nhà máy quan trọng như sinh mạng của chính mình. Là một người công nhân mười mấy năm trời, máu họ đã dung hòa với nhà máy. Điều này cũng không khó giải thích vì sao, sau này, trong quá trình các doanh nghiệp nhà nước cải cách, những người đó lại đau lòng đến vậy. Trong con mắt của họ, cả đời họ phấn đấu vì nhà máy của nhà nước, tới khi tuổi già, họ lại nhường chỗ để con cháu cống hiến cho quốc gia, đây là chuyện nên làm.
Người chủ tinh thần.
Chỉ có điều, trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, đây là mầm mống tai họa với Trung Quốc.
Thời đại này, khi nông dân vẫn đang bôn ba vất vả vì kế sinh nhai, mỗi tháng công nhân đã có được mức lương bằng thu nhập cả năm của nông dân thậm chí còn nhiều hơn thế. Hưởng thụ phúc lợi của đơn vị, điểm tốt của việc công quỹ phân nhã, đến khi về già còn có tiền lương hưu. Một đám người như vậy dựa vào cái gì mà đòi công bằng?
Nghĩ đến kiếp sau, khi một nhóm giáo sư già và công nhân già chặn ở cửa văn phòng nhà nước đòi công bằng, đòi đãi ngộ, Từ Quân Nhiên không nhịn được mà cười lạnh trong lòng, chỉ sợ, từ trước đến nay, những người này chưa từng nghĩ đến việc, những người nông dân không có bảo hiểm y tế, không có lương hưu sao không có ai nói đến câu không công bằng cơ chứ?
Chỉ khi lợi ích bị tổn hại, con người ta mới đứng ra lớn tiếng kêu đòi.
Đây là sự dối trá của nhân tính.
- Giám đốc Uyển, hiệu quả hoạt động hai năm gần đây của nhà máy bia như thế nào?
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn về phía Uyển Đức Tuấn, nhưng không hề trả lời câu hỏi của ông ta.
Uyển Đức Tuấn cau mày:
- Phó bí thư Từ nói những lời này là có ý gì? Hiệu quả hoạt động của nhà máy bia có liên quan gì đến cậu sao?
Từ Quân Nhiên biết, lúc này, những doanh nghiệp nhà nước luôn có tâm lý cao cao tại thượng. Họ luôn cho rằng mình là doanh nghiệp nhà nước, từ khi ra đời đã cao hơn những người bên cạnh một bậc, đối với những cán bộ bình thường, họ đều không coi trọng.
Từ Quân Nhiên chìa tay bưng chén nước lên miệng nhấp một ngụm rồi bình tĩnh nói:
- Tôi nhận sự ủy thác của bí thư Tỉnh ủy Chu, tìm hiểu hình hình thực tế của nhà máy bia. Đồng chí Uyển Đức Tuấn, nếu ông có ý kiến gì có thể hỏi thẳng lãnh đạo Tỉnh ủy. Lúc nãy, tôi vừa đi thị sát huyện Võ Đức cùng bí thư Tỉnh ủy Chu.
Dù sao, Uyển Đức Tuấn cũng không có tư cách gặp Chu Đức Lượng nên Từ Quân Nhiên không ngại giương nanh múa vuốt. Hơn nữa, lúc hắn nói với Chu Đức Lượng về việc nhận thầu cải tạo nhà máy bia, ông ấy cũng tỏ thái độ ủng hộ, chắc chắn với cách làm giả truyền thánh chỉ này của hắn, ông ấy cũng sẽ không quá tức giận.
Quả nhiên, sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói xong, sắc mặt Uyển Đức Tuấn bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Con người lúc này có điểm tốt là tương đối thật thà, nói trắng là dễ lừa gạt. Đa phần họ đều nói một là một, hai là hai. Người như Uyển Đức Tuấn, nếu tình hình kinh doanh của nhà máy bia tốt, cho dù là người đứng đầu Tỉnh ủy đứng trước mặt, ông ta cũng dám nói. Nhưng hiệu quả hoạt động của nhà máy bia không tốt, đa phần công nhân chỉ có thể duy trì ở mức lương mấy đồng là vì sản phẩm của nhà máy bia đều được các đơn vị trong huyện tiêu dùng. Nếu không, họ cũng không bán nổi bia.
Chính vì thế, Uyển Đức Tuấn mới thấy chột dạ trước câu hỏi của Từ Quân Nhiên.
- Chuyện này, tuy hiện nay nhà máy bia gặp chút khó khăn, nhưng tôi tin…
Uyển Đức Tuấn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Từ Quân Nhiên cắt ngang:
- Giám đốc Uyển, ông tin vào cái gì? Tin rằng có thể dựa vào sự giúp đỡ của các ngành trong huyện, dựa vào tiền cấp phát của nhà nước để vượt qua cửa ải này, tiếp tục duy trì hơi tàn khoảng vài năm nữa sao?
Sắc mặt của Uyển Đức Tuấn đỏ lên theo lời nói của Từ Quân Nhiên. Câu nói này của Từ Quân Nhiên đã khiến một giám đốc nhà máy như ông ta không còn mặt mũi nào.
- Phó bí thư Từ, anh!
Ngay lúc này, Uyển Tiêu Nguyệt vẫn luôn trốn sau cánh cửa bỗng chạy ra, chỉ vào Từ Quân Nhiên nói, đôi mắt rưng rưng như thể sắp khóc.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, nhìn cha con Uyển Tiêu Nguyệt đang vô cùng tức giận rồi bình tĩnh nói:
- Chú Uyển, Tiêu Nguyệt, đây là lời cháu thay lãnh đạo Tỉnh ủy hoặc lãnh đạo Huyện ủy hỏi. Cháu không hề nói qua, nếu chú không nghĩ ra biện pháp, chẳng bao lâu nữa, chú sẽ trở thành vật thế thân cho người khác đấy.
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Uyển Đức Tuấn bỗng trở nên kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận