Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 187: Khó xử.

- Anh Từ, anh trở về lúc nào vậy?
Đứng trước mặt Từ Quân Nhiên, Uyển Tiêu Nguyệt vui mừng hỏi.
Trông thấy cô bé này, trong lòng Từ Quân Nhiên hơi đau lòng, loại đau lòng này là đối với Lâm Vũ Tình, cũng là đối với Uyển Tiêu Nguyệt kiếp trước, không biết vì sao, ở sâu trong tâm linh Từ Quân Nhiên, thỉnh thoảng hai cô gái sẽ chồng lên nhau, ngẫu nhiên lại tách ra, ngẫu nhiên lại biến thành một người.
- Anh Từ, anh làm sao vậy?
Thấy sắc mặt Từ Quân Nhiên không ngừng thay đổi, Uyển Tiêu Nguyệt nhịn không được mở miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên lúc này mới tỉnh hồn lại, nở nụ cười:
- Không có chuyện gì, tại sao em lại ở chỗ này?
Uyển Tiêu Nguyệt cười cười:
- Em ra ngoài đi dạo. Đúng rồi, nghe nói anh tới tỉnh thành, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?
Gần đây cô luôn ở nhà chuẩn bị ôn tập, đương nhiên không có thời gian ra ngoài, cũng không biết tin tức Từ Quân Nhiên trở về.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh vừa trở về ngày hôm qua, đúng rồi, cha em có nhà không?
Uyển Tiêu Nguyệt lắc đầu:
- Không có, ông ấy tới nhà một người thân ở nông thôn rồi.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới gật đầu, hắn vốn có ý định nói chuyện thay đổi chế độ của nhà máy bia với Uyển Đức Tuấn, chẳng qua ông ta không ở đây, vậy chỉ có thể chờ mình ở tỉnh trở về.
- Tiểu Uyển, anh đưa em về nhà.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Uyển Tiêu Nguyệt.
Uyển Tiêu Nguyệt nghĩ nghĩ, do dự một chút vẫn gật đầu.
- Anh Từ, anh nói, nhà máy bia của chúng ta có thể giống như nhà máy xi măng hay không?
Đi trên đường, lúc ngang qua nhà máy xi măng huyện, Uyển Tiêu Nguyệt bỗng mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lập tức hiểu được ý của Uyển Tiêu Nguyệt, xem ra cô nghe được phong thanh gì đó.
Không thể không nói, tuy rằng hiện giờ xí nghiệp quốc doanh huyện Võ Đức không thê thảm giống như sau này, nhưng hiện giờ đã xuất hiện xu hướng suy tàn rồi, bởi vì các loại nguyên nhân, phần lớn xí nghiệp trong huyện đều ở vào trạng thái đình trệ, như nhà máy bia còn tốt một chút, vẫn có mấy xưởng đang làm việc. Còn một số xí nghiệp như nhà máy xi măng, hiện giờ đã rơi vào trạng thái ngừng sản xuất, công nhân không nhận được bao nhiêu tiền lương, chỉ chờ được chút tiền cứu tế quốc gia trả xuống, thậm chí có người đã bắt đầu bày bán hàng vỉa hè rồi.
Lúc này Uyển Tiêu Nguyệt hỏi mình vấn đề đường ra của nhà máy bia, rất rõ ràng cô lo lắng cuối cùng nhà máy bia sẽ rơi vào tình huống giống như nhà máy xi măng.
Nhìn gương mặt của cô bé, Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, hắn biết rõ nếu như mình không xuất hiện ở thời đại này mà nói, kết cục cuối cùng của nhà máy kia cũng giống như nhà máy xi măng, đều bị con nước lớn kinh tế thị trường đào thải, đây là kết quả tất nhiên của kinh tế có kế hoạch.
Kinh tế hàng hóa là do bản năng tự phát của con người sản sinh ra, không được lực lượng chính phủ hay xã hội khống chế, cho nên hình thức kinh tế tự cấp tự túc tương ứng với nó cũng thuộc về kinh tế tự nhiên. Nguyên tắc phân phối sản phẩm của kinh tế hàng hóa là cạnh tranh tự do, như vậy chắc chắn sẽ sinh ra phân hóa giàu nghèo và bắt buộc.
Nói cách khác, một ngày nào đó, xã hội sản xuất ra một vạn cái bánh bao đặt ở một nơi, có một vạn người tới chia. Kinh tế hàng hóa lại khiến cho một vạn người này đứng cùng một hàng bắt đầu tranh đoạt, ai cướp được thì thuộc về người đó, không cướp được sẽ chết trong tay người khác. Sau khi tiếng còi vang lên, mỗi người anh dũng xông lên phía trước, kết quả có người cướp được mấy cái, có người cướp được một hai cái, có người chỉ cướp được một chút mẩu bánh bao thừa, có người hai tay trống không, vì vậy liền xuất hiện giàu nghèo, quá trình này đúng là cướp đoạt.
Một số người hai bàn tay trắng vì mạng sống không thành thật một chút mà làm cường đạo, người dân tốt thành thật một chút không thể không đi làm công ăn lương cho người giàu.
- Đã mấy ngày rồi chúng tôi không có gì ăn, ngài có thể bố thí cho chúng tôi một chút hay không?
Người nghèo tội nghiệp cầu khẩn.
- Có thể, có thể, gần đây tôi lấy từ bi làm gốc bốn biển là huynh đệ mà! Chẳng qua ngày mai đi cướp bánh bao tôi sẽ không tự mình đi, mấy người đi thay tôi, giành được phải giao hết cho tôi, tôi sẽ chia cho mấy người, thế nào?
Người giàu bày ra bộ dạng chúa cứu thế hòa ái nói.
- Được được, chịu ơn của người, đương nhiên phải báo đáp.
Người nghèo dõng dạc trả lời, vì vậy lại xuất hiện bóc lột.
Bóc lột xuất hiện, khiến cho chênh lệch giàu nghèo kéo xa thêm một bước. Cảnh ngộ bi thảm mà người nghèo gặp phải khiến một số người nhân nghĩa không nhìn được nữa, họ dẫn dắt mọi người khởi nghĩa vũ trang, đánh ngã chính nguyên của người giàu, thành lập chính quyền của người nghèo, quay họng súng cường đạo vốn có của chế độ tư hữu xã hội cũ đối với đám người đang tranh đoạt, hét lớn một tiếng:
- Dừng tay! Bất cứ ai cũng không được cướp đoạt nữa, ai cướp đánh chết người đó, để chúng tôi phân. Người lớn một cái, trẻ em nửa cái.
Đây là kinh tế có kế hoạch, cho nên kinh tế có kế hoạch mất đi hình thức kinh tế tự nhiên dưới sự thống trị cường quyền. Phàm là hình thành tự nhiên, đều có cao thấp khác nhau, dài ngắn khác nhau, rất lộn xộn, không có lực người cưỡng chế, sẽ không có ngang hàng và ngay ngắn.
Bởi vậy tuy thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người, nhưng vấn đề đi theo cũng rất rõ ràng, đó chính là mọi người đã mất đi động lực để tiến tới.
Dưới thể chế kinh tế thị trường, ăn chung nồi ôm bát sắt chỗ nào cũng có, con cái những người này cũng sẽ làm công việc như vậy, nếu như mỗi người họ giác ngộ đủ cao thì thôi, một khi xuất hiện loại người hết ăn lại nằm, cầm tiền lương của người khác, cái gì cũng không làm, cứ thế mãi là nguy hại tương đối lớn đối với xí nghiệp.
Không thể không nói, trước khi tố chất toàn dân chưa đạt tới một trình độ, một số chế độ sinh ra là tất yếu.
Nghĩ tới đây Từ Quân Nhiên nhịn không được cười khổ, bản thân hắn nghĩ những thứ này, là đời sau tổng kết ra, hiện giờ cho dù nói cho Uyển Tiêu Nguyệt, chỉ sợ cô cũng sẽ cho rằng mình đang lừa cô, chỉ có thể cố gắng cam đoan sẽ cải tạo nhà máy bia thành một nhà xưởng có thể tiếp tục phát triển.
- Tiểu Uyển, anh cam đoan, hợp tác xã Lý gia nhận thầu nhà máy bia, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn lúc trước.
Trầm ngâm cả buổi, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói với Uyển Tiêu Nguyệt. Đối với cô bé thuần khiết như nước này, hắn thực sự không đành lòng nói nặng.
Uyển Tiêu Nguyệt nhoẻn miệng cười, đôi mắt nhìn Từ Quân Nhiên sáng ngời lên:
- Thực sự sao?
Từ Quân Nhiên cười cười, nghiêm túc gật đầu:
- Em yên tâm, huyện Võ Đức chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt, đám công nhân nhà máy bia cũng sẽ sống một cuộc sống tốt.
Uyển Tiêu Nguyệt lúc này mới cao hứng gật đầu:
- Em tin tưởng anh!
Với cô mà nói, hứa hẹn của Từ Quân Nhiên hữu dụng hơn lời nói của rất nhiều người khác, không biết vì sao trong lòng thiếu nữ, dù cho Từ Quân Nhiên ở cùng với Lâm Vũ Tình rồi, cô vẫn tin tưởng, Từ Quân Nhiên sẽ không lừa gạt mình.
Đưa Uyển Tiêu Nguyệt tràn ngập vui mừng trong lòng về tới cửa nhà, Từ Quân Nhiên lại hỏi cô vài câu về chuyện bài vở, lúc này mới rời khỏi.
Bước tiếp theo, hắn sắp sửa lại tới tỉnh, để giải quyết vấn đề máy móc.
Dương Duy Thiên đưa ra chỉ thị, Từ Quân Nhiên ngồi chiếc xe Jeep của ông ta, một đường lắc lư tiến vào nội thành, tới bên ngoài cửa chính Cục Tài chính thành phố.
- Ai, ai, cậu tìm ai?
Xuống xe Jeep, Từ Quân Nhiên đang muốn bước vào Cục Tài chính, bên tai truyền tới tiếng hỏi.
Sửng sốt một chút, Từ Quân Nhiên xoay đầu nhìn lại, phát hiện một người đàn ông hơi béo đang đưa đầu ra từ trong phòng thường trực quát mình.
Cau mày, thấy bộ dạng vênh váo trên khuôn mặt chữ điền này, Từ Quân Nhiên kìm nén sự không vui trong lòng mình, bình tĩnh đáp:
- Tôi tìm Cục trưởng Lý.
- Tìm Cục trưởng Lý?
Người nọ quan sát Từ Quân Nhiên một chút, nhớ tới hắn vừa bước ra từ chiếc xe Jeep cũ nát không ra dáng kia, lập tức cười xùy một hồi, khinh bỉ nói:
- Lại chạy tới lấy tiền à?
Nói xong, gã khoát tay:
- Cậu không thể đi vào, Cục trưởng không có ở đây.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức trầm xuống, rõ ràng người này xem thường mình, trước đó hắn nghe nói cán bộ cơ sở nông thôn đến thành phố đều không được người ta chào đón. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, ngay cả một nhân viên bình thường của phòng thường trực Cục Tài chính cũng dám lên mặt với mình.
Hừ lạnh một tiếng, Từ Quân Nhiên nhìn về phía tên béo kia, trầm giọng nói:
- Hiện giờ tôi muốn đi vào, tìm Cục trưởng Cục Tài chính Lý Trấn Phong của các vị!
Tên béo kia nghe Từ Quân Nhiên nói liền không hài lòng:
- Cậu là cái thá gì? Mỗi ngày muốn gặp Cục trưởng của chúng tôi rất nhiều người, đăng ký đi, sau đó chờ ở chỗ này!
Gã cũng thông minh, không cố ý làm khó Từ Quân Nhiên, lại để hắn đăng ký sau đó chờ, dù sao đây cũng là thủ tục bình thường, chỉ là bình thường không ít người ra ra vào vào, nhiều khi thủ tục này chẳng qua là làm cho có mà thôi.
Từ Quân Nhiên giận dữ, người này thực sự khinh người quá đáng, vừa rồi rõ ràng có một người đàn ông đi xe đạp tiến vào, gã cũng không hỏi một câu, nhưng hiện giờ khó xử mình, để mình đăng ký, rõ ràng là muốn bắt nạt mình.
Mắt thấy Từ Quân Nhiên nổi giận, người nọ cười ha ha nói:
- Tôi cũng không làm khó cậu, lấy giấy giới thiệu ra, tôi sẽ cho cậu vào.
Hiện giờ gã đã hạ quyết tâm, phải làm khó thằng nhóc không biết chui ra từ khe suối nào này.
Sở dĩ như vậy, đơn giản là vì buổi sáng hôm nay, gã nghe nói em gái của gã xuống nông thôn, gả cho một nông dân, điều này khiến cho tên béo luôn tự xưng là người thành phố cảm thấy không vui, đương nhiên thấy tên dân quê nào cũng không thoải mái.
Có đôi khi, người chính là như vậy, bởi vì người nào đó mà giận lây sang quần thể.
Chẳng qua rất đáng tiếc, lần này gã chọn sai người, Từ Quân Nhiên không phải người nén giận khi bị bắt nạt, lúc này tên béo này coi như đập trúng miếng sắt rồi.
Nhìn tên béo kia, Từ Quân Nhiên lạnh lùng nói:
- Ông tin không, ông sẽ bị xử phạt!
Tên béo cười ha ha:
- Mơ đi cưng! Chỉ bằng cậu? Muốn xử phạt tôi mà nói… chờ chừng nào cậu trở thành Cục trưởng rồi nói sau!
Gã là công nhân viên chức chính thức của Cục Tài chính, thuộc về nhân viên cơ quan nhà nước chính thức, đây cũng là nguyên nhân vì sao gã cảm thấy mình hơn người. Dù sao thời đại này chênh lệch thành phố và nông thôn không phải một hai lần, nhân viên công tác nhà nước đặt tới nơi nào đều là một công việc đáng kiêu ngạo.
Mà giờ phút này, có người cười lên ha ha:
- Bí thư Từ, tôi còn tưởng rằng ngài không tới chứ!
Sau một khắc, sắc mặt tên béo tái nhợt giống như đã mất đi màu máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận