Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 822: Nữ nhân không giảng đạo lý

- Trưởng phòng Từ, cám ơn anh.
Lý Tư Kỳ nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên. Tô Dương đi theo bên cạnh nàng. Lúc nãy Từ Quân Nhiên ngầm chỉ ra trong rượu bị bỏ thuốc, phản ứng của mấy người kia cũng đã chứng minh Từ Quân Nhiên không phải đang nói đùa. Hai nàng tất nhiên không có gan lớn tới mức tiếp tục lưu lại phòng hát.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng cười cười, khoát khoát tay:
- Không có gì, các cô tranh thủ về nghỉ sớm đi.
Lý Tư Kỳ gật gật đầu, lôi kéo Tô Dương đang có vẻ như muốn nói lại thôi, leo lên taxi.
Rất nhanh trước cửa phòng hát chỉ còn ba người Từ Quân Nhiên, Tằng Văn Khâm cùng Điền Hoài Nhân.
- Quân Nhiên, cậu quen biết cô gái mà Hoàng Tử Hiên mang đến hả?
Mọi người đều đã quen biết, lúc nói chuyện với nhau Điền Hoài Nhân cũng không cần phải khách khí nữa. Mới vừa rồi rõ ràng hắn tận mắt nhìn thấy Từ Quân Nhiên cùng Lý Vân chào hỏi với nhau.
Từ Quân Nhiên nhún nhún vai:
- Lúc ở Lĩnh Nam gặp một lần, trong kinh thành gặp một lần nữa, cũng không quen thuộc lắm.
Dừng một chút, hắn nói qua một lượt thân phận của Lý Vân, cuối cùng nói:
- Cô gái kia không phải là người xấu, chẳng qua có chút kiêu ngạo thôi.
Tuy rằng chưa tiếp xúc nhiều với Lý Vân nhưng hắn nhìn ra được, Lý Vân không phải là loại con gái xấu tính, hay khó chịu với người khác. Chẳng qua hoàn cảnh sống bị gia đình ảnh hưởng, vì vậy trên người có chút lạnh lẽo, khó gần cũng là bình thường. Cũng giống như lúc trước bản thân Tạ Băng Hân chưa lập gia đình, tính cách của nàng chẳng phải cũng lạnh như băng đó sao?
- Người anh em à, lần này cậu lại lỡ mất dịp tốt với người đẹp rồi.
Điền Hoài Nhân quay đầu nhìn thoáng qua phòng hát, cười hắc hắc nói:
- Hay là chúng là trở lại? Kẻo lão đệ cậu lại hối hận.
Từ Quân Nhiên cười khoát khoát tay:
- Được rồi, được rồi. Tôi với cô ấy cũng không thân thiết gì mấy, quên chuyện quay lại đi thì hơn.
Hắn cũng không phải là loại vừa nhìn thấy mỹ nữ đã không nhấc nổi chân lên. Huống chi, Từ Quân Nhiên cảm thấy nếu như Lý Vân đã cùng đến đây với Hoàng Tử Hiên thì hắn cũng không nên thân cận quá với cô. Hắn không phải là người thích làm mấy chuyện thọc gậy bánh xe.
Đúng lúc đó, một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Này! Từ Quân Nhiên!
Mọi người theo âm thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng ở cửa phòng hát là một cô gái cao gầy, toàn thân vẫn như cũ mang theo chút lạnh lùng.
Cất bước đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên, đôi mắt dịu dàng như mùa thu của cô nhìn thật kĩ gương mặt gần trong gang tất này, thần thái không lộ ra chút tình cảm nào, bình tĩnh tự nhiên. Chẳng qua sâu trong ánh mắt có chút gì đó kỳ lạ, cô nhẹ giọng hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Còn có thể đi đâu nữa, tất nhiên là về nhà rồi. Bây giờ trời đã tối, tôi cũng muốn đêm nay phải ngủ ngoài đường.
- A. Tôi chỉ đi ra hít thở không khí, gặp anh nên tới hỏi một chút. Không có việc gì, anh cứ đi đi.
Điền Hoài Nhân và Tằng Văn Khâm bên cạnh Từ Quân Nhiên rất tự giác phối hợp bước lui hai bước, tạo không gian riêng cho hai người. Điền Hoài Nhân thậm chí còn tràn đầy cổ quái tươi cười nhìn về phía Lý Vân. Hiển nhiên đối với câu nói ” hít thở không khí” của cô gã tràn đầy hoài nghi.
Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn xung quanh, lại quét về phía hai tên kia nói:
- Nhị ca, hai người các anh thử nhìn xem có chiếc taxi nào quanh đây không.
Thời điểm này hắn chọn cách quên đi việc Tằng Văn Khâm cùng Điền Hoài Nhân đều tự lái xe đến buổi tụ tập này.
Những chỗ như karaoke, ở ngoài cửa có rất nhiều xe taxi đi ngang qua. Thời điểm này tuy có chút vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là không có. Điền Hoài Nhân cùng Tằng Văn Khâm biết rõ là Từ Quân Nhiên đang kiếm cớ, chỉ đành đáp lời, nhìn khắp nơi xem có người nào xuống gần đây không, xem có chiếc nào dừng chờ đèn đỏ không, đều ăn ý không nhìn về phía Lý Vân cùng Từ Quân Nhiên. Lúc này Lý Vân nhìn chằm chằm vào Từ Quân Nhiên, đôi môi hồng nhuận phơn phớt. Cô nhẹ cắn môi dưới. Thậm chí nếu bản thân Điền Hoài Nhân mà ở vào vị trí của Từ Quân Nhiên, cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.
Đúng lúc này, một người bạn bên cạnh Điền Hoài Nhân cười ha ha nói:
- Hoài Nhân này, cho tôi mượn xe cậu một lát.
Điền Hoài Nhân run rẩy một lát, theo bản năng đem chìa khóa xe ném qua:
- Được, cậu cứ lấy xe tôi mà đi.
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Tằng Văn Khâm:
- Lão Tằng, hôm nay tôi phải ngồi nhờ xe cậu về nhà rồi.
Từ Quân Nhiên có chút lúng túng nhìn thoáng qua Lý Vân, vỗ đầu mình một cái:
- Ai nha, quên mất. Nhị ca anh nhanh đi lấy xe đi, chúng tranh thủ về nhà sớm một chút.
Tằng Văn Khâm cười hắc hắc, cất bước đi về phía xe mình cách đó không xa, khởi động xe chạy đến bên cạnh Từ Quân Nhiên. Điền Hoài Nhân ngồi bên ghế phụ nhô đầu ra cười bí hiểm với Từ Quân Nhiên:
- Lên xe không?
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, đang muốn lên xe, lại phát hiện Lý Vân vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên cười nói với Lý Vân:
- Tôi đi trước. Cô cũng tranh thủ về sớm một chút, đừng chơi quá khuya.
Vừa nói xong, bản thân hắn cũng cảm giác được thân thể của cô gái trước mặt mình căng lại. Lúc trước khí thế hùng hổ bức người nhưng bây giờ lại có chút yếu đuối mỏng manh.
Từ Quân Nhiên mở cửa xe, đang muốn vào thì lại phát hiện cánh tay của mình bị một bàn tay trắng nõn, thon dài mảnh khảnh kéo lại.
Ngạc nhiên nhìn về phía Lý Vân, Từ Quân Nhiên rõ ràng không ngờ cô lại hành động như vậy. Mà Lý Vân hiển nhiên cũng bị hành động bất thình lình này của mình khiến cho trong lòng khẽ động. Không hiểu sao mình lại không có chút rụt rè nào như vậy. Hai gò má phiếm hồng, lúc này cô cũng bất chấp nói:
- Anh xem thử có người nào giống như anh không, kiêu ngạo như thế, muốn đi cũng không nói với tôi một tiếng. Hơn nữa tôi cũng chưa đồng ý mà. Được được được, anh muốn đi thì đi đi.
Mình kiêu ngạo sao? Từ Quân Nhiên vẻ mặt ngạc nhiên. Con gái đôi lúc đúng là không thể nói lý, mặc dù là một cô gái rất lý trí trong ấn tượng của mình như Lý Vân cũng không ngoại lệ. Hơn nữa tuy vừa nói như vậy xong nhưng Từ Quân Nhiên lại phát hiện Lý Vân vẫn chưa hoàn toàn buông tay ra.
Tằng Văn Khâm thấy thế, ha ha phá lên cười:
- Quân Nhiên à, chúng ta đi trước, lát nữa cậu tự thuê xe về đi, bye bye.
Nói xong, tên này gọn gàng đóng cửa sổ, đạp ga. Chiếc xe phát ra một chuỗi tiếng vang, biến mất trong tầm mắt Từ Quân Nhiên.
Nhìn chiếc xe đang nhanh chóng rời đi, Từ Quân Nhiên bỗng nhiên có cảm giác kết bạn nhầm người.
Lúc quay đầu lại Lý Vân cũng đã buông tay, chỉ có điều vẫn không giấu được vẻ tươi cười khi nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Từ Quân Nhiên.
- Vậy hai chúng ta cùng đi hóng gió một chút đi.
Từ Quân Nhiên dở khóc dở cười.
- Ai muốn cùng hóng gió với anh chứ. Không phải anh rất muốn về nhà sao, vội vàng như vậy chắc là có người đang đợi rồi. Tôi tốt nhất vẫn không nên quấy rầy anh thì hơn.
Lý Vân vừa liếc mắt nhìn hắn vừa nói.
Từ Quân Nhiên lại một lần bất đắc dĩ. Hắn hiểu rõ muốn cùng với một cô gái nói đạo lý thuần túy là não tàn. Chẳng qua hắn càng bất lực vì cô gái đó lại đang ở bên cạnh hắn này. Hắn chỉ mới gặp cô mấy lần, cho dù lúc ở thủ đô, trong quán bar đã làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân thì cô cũng không nhất định phải nhớ đến bây giờ chứ?
Hiển nhiên Từ Quân Nhiên quên mất một điều. Đối với một người con gái, lúc mình nguy nan nhất lại thấy một vị anh hùng cưỡi mây ngũ sắc xuất hiện tương trợ, hình ảnh đó khắc sâu vào trong ký ức, khó thể nào phai nhạt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận