Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 400: Phá án.

- Cậu muốn gì?
Người nữ cảnh sát phản ứng lại đầu tiên, ngay lập tức rút súng ra, chỉ Từ Quân Nhiên nghiêm giọng quát.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ, trong lòng nhủ thầm rằng lấy súng ra chỉ vào tôi làm gì, tôi đâu phải người xấu, vả lại, trên tờ giấy nhắn đã ghi rõ là hai người kia mới là bọn buôn người mà.
Nhưng đó cũng chỉ là những câu oán thán trong lòng thôi. Lúc này, đối diện với họng súng, Từ Quân Nhiên không dám lỗ mãng, vội vàng giơ tay lên, nói:
- Tôi là Từ Quân Nhiên, phó bí thư đảng ủy xã Trường Thanh huyện Phú Lạc thành phố Song Tề. Tôi có thẻ công tác.
- Còn là lãnh đạo cơ à ?
Nữ cảnh sát nhìn vào Từ Quân Nhiên, nói :
- Lấy thẻ công tác ra.
Từ Quân Nhiên thận trọng lấy thẻ công tác và chứng minh nhân dân đưa ra. Người nữ cảnh sát nhìn thoáng qua rồi đưa cho viên cảnh sát nam. Viên cảnh sát nam lúc này mới gật đầu, đưa trả lại cho Từ Quân Nhiên, cười hiền hòa, nói:
- Bí thư Từ, đây là vở diễn anh viết ra à?
Giờ y đã biết người để lại lời nhắn nói trên toa giường nằm có bọn buôn người chính là vị phó bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi này viết.
Từ Quân Nhiên cười cười, đi tới bên tai người cảnh sát , khẽ nói vài câu vào tai y. Ngay lập tức y biến sắc, nói:
- Bí thư Từ, anh đùa à?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Chuyện này không đùa được đâu.
Viên cảnh sát nam gật gật đầu, nói:
- Vậy được. Tôi nghe lời anh.
Nói xong, y vẫy tay, nói với đồng nghiệp nữ của mình:
- Cô Quách, ôm đứa trẻ này đi. Đưa hết cả mấy người về đồn cảnh sát.
Người nữ cảnh sát vẫn chưa hiểu được mọi chuyện, lườm Từ Quân Nhiên một cái, sau đó lầu bầu:
- Đúng là tên giả thần giả quỷ.
Có điều cô cũng biết sếp cảnh sát không phải người tùy tiện. Vị sư phụ này của cô đã là một cảnh sát có số lão luyện trong hệ thống ngành công an đường sắt. Nói ông ấy mắt con ngươi lửa cũng không ngoa. Ngày thường ông ta đã dẫn dắt cô cùng bắt không biết bao nhiêu đối tượng phạm pháp. Nếu điều Từ Quân Nhiên nói đã để ông ấy nghe thì chắc chắn là nó phải có lý ở góc độ nào đó.
- Người, người anh em, anh muốn làm gì vậy?
Lúc này tên đàn ông kinh ngạc nhìn sang Từ Quân Nhiên hỏi.
Từ Quân Nhiên không để ý đến y. Để cảnh sát Quách ôm đứa bé vào trong lòng xong xuôi, lúc này hắn mới quay sang cười với y, nói đầy vẻ thâm ý:
- Ông anh, vừa rồi ông anh nói con rể là người Liêu Bắc phải không?
Tên đàn ông vội vàng gật đầu, nói;
- Chẳng lẽ không phải sao. Cậu nói xem con trai tôi, tốt nghiệp đại học xong liền bị phân về đó. Rồi nó lại tìm vợ ngay ở đó luôn. Xa vậy nên báo hại tôi và mẹ nó mỗi lần đi thăm đều phải đi tàu cả mấy ngày. Thật là mệt mà.
Từ Quân Nhiên cười lạnh. Hắn và sếp cảnh sát liếc nhau một cái, không nói gì thêm nữa.
Lão sếp xua xua tay:
- Đưa đi tất.
Một đoàn người vào đồn cảnh sát. Nữ cảnh sát Quách đón lấy đứa trẻ từ trong lòng ả đàn bà. Đứa bé vẫn ngủ, cô không nhịn được bật cười:
- Đứa nhỏ này, ngủ ngon thế không biết.
Từ Quân Nhiên lúc này đang to nhỏ với sếp cảnh sát. Dù sao đã làm quan, sau khi xuất trình giấy tờ thì cảnh sát cũng không thể hoài nghi được nữa.
- Đồng chí Từ, thế này thì thiệt thòi cho đồng chí rồi.
Sếp Cảnh sát tên gọi là Trần Viện Triều, lúc này đã tin lời lúc trước Từ Quân Nhiên nói.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói:
- Công an Trần, tôi cũng chỉ là trùng hợp thôi mà. Đồng chí cứ thẩm tra một chút đi. Tôi nghi ngờ đây là một vụ án có tổ chức.
Trần Viện Triều gật gật đầu. Hai người đi vào trong đồn cảnh sát. Trần Viện Triều nghiêm giọng vung tay lên nói:
- Đưa hai con buôn ra đây cho tôi hỏi.
Một chuyến tàu thường chỉ có cảnh sát tưởng và bốn người khác phối hợp. Chuyến tàu này chỉ có hai người chính là Trần Viện Triều và Quách Khiết. Có điều Trần Viện Triều và trưởng tàu có mối quan hệ lâu năm, thế nên nghe nói bọn họ phá an liền cho những nhân viên nhà tàu đang ở phòng nghỉ tới giúp. Bốn năm người đã là quá nhiều. Lúc này bọn họ đã khống chế đôi nam nữ kia. Trần Viện Triều lấy còng ra, còng chúng liền với thanh sắt giá đỡ trên tàu.
- Ông giời ơi, các người làm vậy là oan cho người tốt đấy.
Người phụ nữ quỳ trên đất, không ngừng kêu la cầu cứu, đánh thức rất nhiều khách đi tàu. Sau khi hiểu rõ sự việc, rất nhiều người đứng ra nói hộ bọn chúng. Dù sao đứa trẻ cũng không kêu khóc, không thể nói là lừa bán được.
Trần Viện Triều và Từ Quân Nhiên lại liếc nhau một cái:
- Thế này đi, để đồng chí Từ giải thích cho mọi người một chút.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, đi đến trước mặt đứa trẻ đang được Quách Khiết ôm, dùng lực lắc vài cái. Quách Khiết lập tức cảm thấy bất bình, nói:
- Anh nhẹ tay chút, đừng làm đứa trẻ dậy.
Nhưng cũng ngay lập tức, cô phát hiện ra vấn đề. Bởi vì dù Từ Quân Nhiên lắc mạnh như vậy, nhưng đứa trẻ vẫn ngủ say như chết.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh đứng trước đôi nam nữ, thản nhiên nói:
- Nếu các người không thừa nhận, thì tôi sẽ nói cho các người nghe. Từ lúc các người lên tàu là tôi đã cảm thấy khác lạ rồi. Quần áo của đứa trẻ này, phải mua ở các cửa hiệu cao cấp ở thủ đô mới mua được. Tôi hỏi các người, các người đều nói là mua ở tỉnh. Điều đó là hoàn toàn không thể. Huống hồ con rể của các ngươi là người Liêu Bắc. Các người cảm thấy dù cho bố mẹ của đứa trẻ này có bận rộn công việc thì sao không để cho ông bà nội nó ở gần hơn chăm nom, lại phải nhờ ông bà ngoại ở mãi vùng nông thôn xa xôi cách cả ngàn dặm thế này? Vả lại, ngươi có thấy con của một người đã từng tốt nghiệp đại học mà lại tên là A Đản chưa? Cho đứa bé uống thuốc, ngươi có dám nói trong bình sữa không có gì không? Không có thuốc mê làm cho con người ngủ say. Cho tôi uống nửa bình xem xem.
Cả hai tên buôn người lập tức như tê liệt nhũn người ra trên đất. Đúng như lời Từ Quân Nhiên nói, chúng làm sao có thể ngờ được đã ngụy trang như vậy nhiều lần, chưa bao giờ bị phát giác mà lần này lại bị Từ Quân Nhiên lật tẩy.
Bọn buôn người bị còng cả lại. Một lúc sau, khi đến ga Tân Châu, bọn chúng được đưa thẳng tới đồn công an. Đứa trẻ bị lừa bán kia cũng phải đưa trở về vì hai tên đó đã khai chúng bắt đứa bé ở thành phố Song Tề. Lúc đó đứa trẻ đã bị đánh thuốc mê.
Cả đám nhân viên tàu đứng vây quanh Từ Quân Nhiên, bao gồm cả Quách Khiết đều lộ rõ vẻ khâm phục:
- Đồng chí Từ quả thật lợi hại. Thế mà cũng phát hiện ra sơ hở.
Từ Quân Nhiên cười khổ nói;
- Tôi xuất thân nông thôn, khi học đại học đã từng nói chuyện với các bạn cùng phòng. Chúng tôi phát hiện chỉ có nông thôn mới gọi trẻ con là A Đản, đồ thải của con chó. Bởi vì cái tên đó dễ nhớ. Với lại hai người này hành tung rất đáng nghi ngờ. Người đàn bà thì không chịu mở miệng, chỉ buồn buồn nhìn đứa trẻ con. Còn gã đàn ông thì lúc nào cũng chỉ muốn thu hút sự chú ý của người khác. Thấy bọn chúng tính khí như vậy, làm sao giống những người chuyên trông coi trẻ. Lại thêm nữa là tôi nhìn rất rõ đó là một thằng bé, vậy mà chúng lại lừa tôi là con gái. Chắc chắn là có gì đó không ổn.
Những phân tích này của Từ Quân Nhiên đều khiến người nghe bất giác giơ ngón tay cái lên.
- Đồng chí này làm cảnh sát là được rồi.
Một nhân viên nhà tàu vừa cười vừa nói.
Từ Quân Nhiên bật cười, xua tay, nói:
- Tôi không có bản lĩnh đó. Với lại, tôi người ngợm bé tí thế này, làm cảnh sát không đánh lại được bọn tội phạm.
Đúng lúc này, xe lửa dừng ở ga Tân Châu. Trần Viện Triều đợi người áp giải bọn tội phạm vào đồn cảnh sát thẩm vấn. Từ Quân Nhiên quay trở về toa của mình. Những chuyện này hắn cũng không quá bận tâm, chỉ là tiện tay làm mà thôi.
Nhưng hắn không biết một chuyện xảy ra hai ngày sau đó. Có bảy tám người cùng xông vào đồn cảnh sát, dẫn đầu là một bà cụ khoảng bảy tám mươi tuổi, tóc trắng bạc đầu. Khi thấy đứa bé, bà liền bật khóc khiến cho những cảnh sát đứng xung quanh cũng xúc động theo. Bà cụ đón đứa bé từ tay cảnh sát, thơm mạnh mấy cái. Đứa trẻ không vui, liền tè ra cả lên người bà. Nhưng bà cụ cũng chẳng bận tâm, chỉ tập trung hỏi xem rốt cuộc ai đã cứu được cháu của bà.
Cảnh sát thuật lại một lượt đám Trần Viện Triều đã cứu đứa trẻ như thế nào. Bà cụ nghe xong, không nói thêm câu nào, đi thẳng tới trước mặt Trần Viện Triều, thả đứa trẻ xuống, sau đó dập đầu, nói:
- Ân công, ông chính là ân nhân cứu mệnh của cả nhà chúng tôi.
Trần Viện Triều vội vàng đỡ bà cụ dậy, nói:
- Bác nhiều tuổi không cần phải khách khí như vậy. Cháu cũng chẳng qua là gặp chuyện thì phải làm thôi mà.
Dừng lại một chút, y nói tiếp:
- Vả lại, chúng cháu nhận được thông báo của quần chúng nên mới đi điều tra đấy.
Nói xong, y thuật lại chuyện Từ Quân Nhiên phát hiện bọn buôn người như thế nào. Thuật xong, y lại nói:
- Nếu như không có đồng chí Từ nhìn ra vấn đề thì chúng cháu không thể phát giác ra bọn buôn người mang trẻ đi có vấn đề. Nói chung là anh ấy mới là ân nhân cứu mệnh của nhà bác.
Bà cụ nước mắt tuôn đầy mặt, luôn miệng nói:
- Đều là ân nhân cả, đều là ân nhân cả.
Nói xong, bà quay người hướng về phía người đàn ông vẫn đứng phía sau, trầm giọng nói:
- Chấn Hoa, con về điều tra xem. Đợi sau tết mời vị ân công đến làm khách nhà chúng ta.
Người đàn ông tên Chấn Hoa tuổi chừng 60, mặt vuông, lông mày rậm, nhìn rất uy nghiêm. Ngay cả mấy vị lãnh đạo bên công an đường sắt cũng rất mực cung kính đứng cạnh y. Nghe bà cụ dặn dò, y vội vàng gật đầu, nói:
- Mẹ yên tâm. Lúc về con sẽ bảo người điều tra xem.
Nói xong, y khẽ nói với bà cụ:
- Mẹ, cháu tìm thấy rồi. Mẹ xem chúng ta có nên đưa cháu đi bệnh viện khám không. Con nghe nói nó bị đánh thuốc.
Bà cụ nghe xong liền gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Mau đưa tiểu Bảo tới bệnh viện.
Một đoàn người lại lần lượt nối đuôi cùng đưa đứa bé đi viện. Trần Viện Triều và Quách Khiết đứng ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn theo đám người đi xa dần. Quách Khiết bĩu môi, nói:
- Chậc chậc, có vẻ là một gia đình có quyền thế.
Trần Viện Triều lại cảm thấy bình thường, y cười cười, nói:
- Đồng chí Từ chẳng nói rồi à. Người có thể để cho đứa bé ăn mặc những thứ đồ như vậy, cô thấy điều kiện gia đình phải như thế nào? Đi thôi, chúng ta quay về. Nghỉ ngơi một chút ngày mai còn đi làm.
Hai người đang định quay người thì một âm thanh nhẹ nhàng vang lên:
- Hai đồng chí cảnh sát xin từ từ một chút. Tôi có chút chuyện muốn hỏi các đồng chí.
Cũng đúng lúc đó, Từ Quân Nhiên người đầy bụi bặm đến được thủ đô.
Hôm đó là hai mươi chín tháng chạp, thủ đô, tuyết rơi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận