Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 280: Cục trưởng Tằng.

Trong khi bàn luận về vốn, các nhà tư bản tham lam chạy theo lợi nhuận đã từng mô tả:
- Chỉ cần có lợi nhuận thích hợp, vốn sẽ mạnh lên. Chỉ có 10% lợi nhuận được mọi người khắp nơi sử dụng , 20% sẽ sôi động trở lại, 50% sẽ dẫn đến sự mạo hiểm tích cực, có 100% sẽ khiến người ta thất vọng, có 300% khiến người ta không sợ phạm tội, thậm chí không sợ đối đầu với nguy hiểm.
Đoạn văn này thực tế cũng không phải Mã tiên sinh của Đại Hồ Tử nói, trên thực tế cũng không có truyền ra ngoài khoa trương như vậy, Từ Quân Nhiên biết rõ lời nói này do một vị tên là Đặng Ninh Cách viết trong một bài báo mà đoạn trước còn có một phần.
- Vốn sẽ tránh được loạn lạc và phân tranh, là điều khiếp đảm. Đây là sự thật, song không phải chân lý toàn diện, giống hệt khi nói về trạng thái chân không, vốn e ngại tình huống không có lợi nhuận hoặc lợi nhuận quá nhỏ, có lợi nhuận thích hợp vốn sẽ mạnh lên… Nếu náo động và tranh giành đem đến lợi nhuận thì nó sẽ cổ vũ chúng, buôn lậu và nô lệ mậu dịch chính là bằng chứng.
Cái gọi là vốn cũng chính là quá trình thương nhân không ngừng tiến lên, vì lợi ích mà không sợ bất kì nguy hiểm nào.
Từ Quân Nhiên lại am hiểu sâu sắc đạo lý trong đó, cũng rõ ràng, đã có kẻ buôn lậu thuốc lá ở tỉnh Giang Nam, loại thương phẩm này tất nhiên sẽ tồn tại một mạng lưới bảo vệ giúp đỡ bọn chúng. Nói chính xác là, Nhâm Thâm hôm nay gặp khiến Từ Quân mơ hồ cảm thấy bản thân đã chạm vào một góc nào đó của mạng lưới đó.
Vì vậy Từ Quân Nhiên quyết định thả sợi dây dài bắt con cá lớn, đạo lý hắn ngăn lại Kim Thái Nghiên cũng chính là ở đây, chuyện này không thể nóng lòng nhất thời.
- Cậu nói cho rõ ràng rốt cuộc muốn làm gì?
Kim Thái Nghiên vẻ mặt khó hiểu, vừa cùng Từ Quân Nhiên ra khỏi quán ăn vừa không ngừng lầu bầu. Dáng vẻ nhăn nhăn mũi thật khiến người khác yêu mến. Phải thừa nhận cô có một gương mặt trẻ con đáng yêu. Từ Quân Nhiên dám bảo đảm dù là mười năm nữa trôi qua Kim Thái Nghiên vẫn là gương mặt này.
Cười nhẹ Từ Quân Nhiên nói:
- Cô ngẫm lại xem, Nhâm Thâm có thực lực cấu kết với tập đoàn buôn lậu sao?
Kim Thái Nghiên sững sờ, tự động nói:
- Đương nhiên là không thể, thanh gỗ mục như gã, muốn…
Lời còn chưa nói hết, bản thân cô liền sững sờ, lập tức hiểu ra dừng bước, ánh mắt sáng rực nhìn Từ Quân Nhiên:
- Ý của cậu là muốn lôi kẻ đứng sau lưng gã ra?
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Đúng, một Nhâm Thâm không quan trọng. Người quan trọng là kẻ đứng sau gã. Tôi rất tò mò rốt cuộc kẻ sau lưng ẩn giấu có thế lực như thế nào.
- Lời này không sai, sau khi Lý Đông Viễn đời trước đi trinh thám phá án cũng không thể đào bới được gì, Hà Kiến Bình đối với kẻ sau lưng mình giữ kín như bưng. Tần Cảng Sinh bị đánh ngục tại chỗ trong khi bị bắt, lý do Từ Quân Nhiên cũng không biết. Chỉ là khi nghe Lý Đông Viễn ngẫu nhiên nhắc đến có chút tiếc nuối. Kiếp này hắn nhất định phải phơi bày cái mạng lưới quan hệ sau lưng Hà Kiến Bình.
Khi trở lại tỉnh ủy đại viện, Từ Quân Nhiên vì phải đi báo cáo tình hình cho Hô Diên Ngạo Ba nên trực tiếp cùng Kim Thái Nghiên đến nhà Hô Diên Ngạo Ba. Dù sao mấy ngày gần đây hắn cũng thường xuyên vào nhà Hô Diên Ngạo Ba nên cảnh vệ của tỉnh ủy đại viện cũng quen mặt hắn, chỉ có điều rất nhiều người đều cho rằng hắn là bạn trai của Kim Thái Nghiên mà thôi.
Vừa mở cửa ra, Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên liền phát hiện trong phòng khách Hô Diện Ngạo Ba đang cùng người nào đó nói chuyện.
Đi vào trong xem xét, Kim Thái Nghiên ngây ngẩn cả người còn Từ Quân Nhiên không nhận ra người đó.
Người đàn ông mập mạp đó, nhìn bộ dạng thuộc loại thừa dinh dưỡng, vì đã lớn tuổi nên tóc dựng nhiều, nay giống với Địa Trung Hải, miệng rộng, tiếng lớn như thể hét lên với người khác. Lão dường như đang thương lượng với Hô Diên Ngạo Ba cái gì đó, thấy có người bước vào cửa không khỏi xoay đầu lại nhìn thoáng qua, nhận ra là Kim Thái Nghiên liền lộ vẻ hoan hỉ nói một tiếng đồng chí Thái Nghiên đã về rồi, gần như ngay lập tức đứng dậy.
Hô Diên Ngạo Ba khoát khoát tay:
- Lão Tằng ông không cần khách khí, đây không phải ở bên ngoài, tùy ý một chút, tùy ý một chút.
Kim Thái Nghiên lại không hề để ý đến cha mình, chẳng nể mặt chút nào đi thẳng đến trước sô pha chào hỏi gã trung niên hói đầu một câu:
- Chào cục trưởng.
Từ Quân Nhiên giờ mới biết đây là cục trưởng cục công an thành phố Giang Châu.
- À, tên của huynh đệ này rất đặc biệt, đồng âm với Tằng Kiến Nhân chính là Tiện nhân, Từ Quân Nhiên đã nghe Kim Thái Nghiên kể chuyện cười của vị đại nhân cục trưởng này.
Chỉ có điều, ấn tượng của Từ Quân Nhiên đối với gã này lại là một câu chuyện cười mà Kim Thái Nghiên vô tình kể. Đó chính là khi Tằng Kiến Nhân hay phó cục trưởng phân cục trực thuộc cục thành phố, một lần gã đến ga xe lửa cải trang tuần tra, kết cục bị người ta đâm phải, một phụ nữ trung niên vì sự hèn hạ của Tằng Kiến Nhân, không nói là Tằng Kiến Nhân trộm ví tiền của bà mà nói đó là tiền cứu mạng con trai bà. Tằng Kiến Nhân lục tìm khắp người đều không có hơn 500 tệ, cuối cùng đem tất cả tiền lẫn túi tiền cho người đó.
Câu chuyện chỉ dừng lại ở đây thì thôi, nhiều nhất cũng chỉ lưu truyền một lúc, dù sao thì ai cũng có lúc vấp ngã. Ai biết sau đó người phụ nữ trung niên đó bị đồn cảnh sát nhà ga nhận ra, con trai bà đã chết mấy năm rồi, tên đó cũng là một thành viên của đám giả đụng xe, ngày thường bị ép ra giả bị đụng xe.
Bỗng nhiên, Tằng Kiến Nhân lại nổi tiếng trong hệ thống, một cảnh sát lại bị lừa đến xoay vòng vòng, quả thật tức cười.
Nếu không phải sau đó vận khí của gã tốt, vượt qua mấy chiến dịch lớn của hệ thống công an, một bước lên mây, sau đó lại được Hô Diên Ngạo Ba coi trọng, vốn dĩ không làm được vị cục trí cục trưởng công an tỉnh thành, dùng lời của Kim Thái Nghiên mà nói cũng không biết Hô Diên Ngạo Ba vừa ý Tằng Kiến Nhân chỗ nào, mà hết lần này đến lần khác ủng hộ gã.
Từ Quân Nhiên lại không cho là vậy, ít ra thì Từ Quân Nhiên vẫn nhìn ra gã Tằng Kiến Nhân này không phải người xấu.
Một công an lâu năm sao có thể không phá nổi một âm mưu đơn giản như vậy. Cho dù đối phương giả bị đụng nhưng trên người lão lại không có nhiều tiền bằng đối phương. Đây là âm mưu rõ ràng như vậy. Song cuối cùng Tằng Kiến Nhân cũng cho đối phương mang tất cả đồ đi. Nói cho cùng là người phụ nữ trung niên kia đáng thương mà thôi.
Cho dù người này tướng mạo thế nào, phong cách ra sao cần lòng dạ lương thiện, Từ Quân Nhiên cảm thấy người này vẫn là người có giới hạn.
- Lão Tăng, đây là Từ Quân Nhiên mà ta nói với ông, cán bộ huyện Võ Đức thành phố Toàn Châu.
Hô Diên Ngạo Ba cũng đứng dậy, lần lượt giới thiệu Tằng Kiến Nhân và Từ Quân Nhiên.
- Tiểu Từ, đây là cục trưởng Tằng cục thành phố Giang Châu. Thái Nghiên ở cục thành phố Giang Châu nhận được không ít sự quan tâm của cục trưởng Tăng.
- Bí thư, ngài khách khí rồi, năng lực của đồng chí Thái Nghiên không tệ, tôi chiếu cố đâu nhiều, là cô ấy làm rạng rỡ mặt mũi của cục trưởng tôi đây.
Tằng Kiến Nhân khiêm tốn cười cười, không hề có chút kể công.
Từ Quân Nhiên vội bước lên mấy bước đưa tay lễ phép bắt tay Tằng Kiến Nhân:
- Cục trưởng Tằng, xin chào. đã nghe Thái Nghiên nhắc đến ngài, ở cục thành phố ngài là lãnh đạo chăm sóc cô ấy nhất, thật sự làm cho người ta nể phục.
Trong mắt Tằng Kiến Nhân lóe lên một vòng hào quang, lão là người thế nào chứ? Đó như sự tồn tại của những kẻ thông minh, lời khách khí của Từ Quân Nhiên lão đương nhiên sẽ không để trong lòng, Kim Thái Nghiên tính cách thế nào chứ, Tằng Kiến Nhân nhiều tuổi như vậy sớm đã nắm bắt được rồi. Sau khi Hô Diên Ngạo Ba điều đến tỉnh Giang Nam, Kim Thái Nghiên cũng tiến vào cục công an thành phố. Lúc đó, Tằng Kiến Nhân chưa làm cục trưởng, vẫn là phó cục trưởng của phân công quản lý. Một vài năm làm việc cùng nhau, lão quá hiểu vị tiểu thư này. Đừng nói cảm kích chính mình, cho dù là nhắc đến tên mình, e rằng cô ta cũng như làm việc công, giới thiệu lý lịch của mình với Từ Quân Nhiên.
- Anh bạn trẻ này, rất biết ăn nói.
Tằng Kiến Nhân trong lòng âm thầm đánh giá Từ Quân Nhiên, trong mắt lão ta, Từ Quân Nhiên nói như vậy đơn giản là không hy vọng mình mất mặt trước Kim Thái Nghiên mà thôi. Dẫu sao, tính tình Kim Thái Nghiên cũng là vậy, đừng nói đến lãnh đạo này, ngay đến cả cấp trên của mình, bí thư tỉnh ủy chính pháp, bố cô ta Hô Diên Ngạo Ba cũng không để ý.
- Tiểu Từ khách khí rồi, tôi nghe bí thư nói, cậu là học sinh ưu tú của đại học Kinh Hoa.
Tằng Kiến Nhân nhếch miệng cười nói.
Dừng một chút, lão bỗng nhiên nhướng mày, hỏi dò:
Cậu là cán bộ của huyện Võ Đức. Tôi nhớ Dường như khoảng thời gian trước thủ trưởng cấp cao nhất điểm danh biểu dương một cán bộ thanh niên huyện Võ Đức, người đó dường như cùng họ với cậu.
Dù sao không cùng một hệ thống, Tằng Kiến Nhân có thể nhớ chuyện như vậy đã là không tồi rồi.
Từ Quân Nhiên cũng không thể nói với Tằng Kiến Nhân chính mình là người được thủ trưởng cấp cao biểu dương. Như vậy có chút hiềm nghi mèo chê mèo dài đuôi, vì vậy hắn chỉ có thể lúng túng xoa xoa tay nở nụ cười, không có trả lời câu hỏi của Tằng Kiến Nhân.
Ngược lại Kim Thái Nghiên đứng bên cạnh nhịn không được miệng nở cười, khó được nhìn thấy Từ Quân Nhiên ngạc nhiên như vậy, tâm tình của cô khó tránh khỏi vui sướng.
Lúc này Hô Diên Ngạo Ba đứng một bên cười lên ha hả, chỉ vào Tằng Kiến Nhân cười nói:
- Lão Tăng, đây chính là người đó, ông đang nói chuyện cười trước người thật.
Tằng Kiến Nhân khẽ giật mình, lập tức quan sát tỉ mỉ Từ Quân Nhiên cả buổi, bỗng nhiên lắc đầu cười khổ nói:
- Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước, quả nhiên người xưa không lừa ta…Lão Tằng ta có mắt không nhìn được kim khảm ngọc, thật khiến bí thư chê cười.
Từ Quân Nhiên vội vàng khoát tay:
- Cục trưởng Tằng khách khí rồi, chỉ là tôi may mắn mới nhận được lời khen ngợi của thủ trưởng, ngài ấy có lẽ không biết sau khi tôi được ngài ấy khen ngợi trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Một câu đúng lúc khiến Tằng Kiến Nhân bớt xấu hổ một chút.
Hô Diên Ngạo Ba cười cười:
- Tốt rồi, cả hai đều không cần khách khí, mọi người ngồi đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói cùng mọi người.
Từ Quân Nhiên liếc Kim Thái Nghiên một cái, đều thấy có chút không bình thường trong lời nói của Hô Diên Ngạo Ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận