Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 478: biện pháp của trưởng làng.

Có một số chuyện không cần thiết phải nói rõ, Từ Quân Nhiên tin rằng, Khu Hữu Tài sẽ hiểu ý mình thôi. Vấn đề của phụ nữ, Từ Quân Nhiên không cho rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của họ, nhưng tất cả đều phải có giới hạn, nếu Khu Hữu Biệt thật sự gấp gáp giống như vẻ bề ngoài của y, vậy người này, không có lợi ích gì.
Ngồi trong xe Jeep, Từ Quân Nhiên hỏi Hoàng Hải:
- Tên Khu Hữu Tài, tác phong sinh hoạt thật sự có vấn đề sao?
Hoàng Hải cười khổ gật đầu:
- Tên này cũng không phải tốt lành gì, có khi trong xưởng không có gì làm, sẽ phóng xe mô tô đi, nói không chừng là đi tìm cô gái nào đó. Tôi nghe nói có một lần trưởng thôn Cát xuống kiểm tra công việc, đến thôn Tân Nguyệt, anh ta nói với trưởng thôn Cát vào nhà tôi đợi một chút, tôi phải đến nhà người nào đó, tìm người đàn bà của ông ta! nói xong, liền phóng xe đi mất!
Từ Quân Nhiên kinh ngạc, thật không ngờ, tên này lại là người như vậy.
Người tài xế chưa mở lời lần nào đột nhiên nói:
- Năm đó Thôn Tân Nguyệt đều là thanh niên tri thức, Khu Hữu Tài đã gây họa không ít cho nữ thanh niên tri thức, nghe nói còn làm mấy nữ thanh niên tri thức có thai.
Từ Quân Nhiên lập tức biến sắc:
- Loại người này, không ai quản được ông ta sao?
Hoàng Hải nói:
- Quản gì chứ? Ngài không biết đấy thôi, Khu Hữu Tài là em vợ của Mã Tụ Bảo, tên này rất háo sắc, mấy năm trước cũng bởi vì chuyện này mà vợ hắn uống thuốc cỏ, không chết, sau đó cũng nghĩ thông suốt, nên không thèm quản nữa. Hơn nữa, quan hệ cùng cấp bậc với chủ tịch huyện Mã, cũng không có người muốn đắc tội với ông ta.
Từ Quân Nhiên im lặng, người có tố chất như thế, thật sự không ai có cách trị ông ta sao? Vứt không được, còn phải trọng dụng ông ta. Vấn đề nhân sự của thôn Trường Thanh này, thật sự nghiêm trọng đến mức nào đây! Nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, chuyện này không phải chuyện mà mình có thể dễ dàng thay đổi được, người giống Khu Hữu Tài, đã ăn sâu bén rễ ở cơ sở nông thôn mười mấy năm rồi, muốn động đến ông ta, thứ cần nhất chính là cơ hội, một cơ hội có thể xóa sạch sức ảnh hưởng của Mã Tụ Bảo ở thôn Trường Thanh.
Đã qua bốn giờ hơn, cuối cùng đoàn người cũng đã đến nhà máy Huỳnh Thạch gần chợ nông sản liên hiệp, nhưng mọi người không trực tiếp đến nhà máy, mà đến nhà Tôn Mậu Vinh, đây là quy tắc mỗi khi đến đây, Tôn Mậu Vinh đều chuẩn bị cơm ở nhà, đợi lãnh đạo đến.
Vừa vào trong sân, đã có người cười nói:
- Tôi nói mới sáng sớm mà con chim khách đã kêu quang quác, thì ra là các vị lãnh đạo đến rồi.
Người xuất hiện ở trước mặt Từ Quân Nhiên, là một người đàn ông hơn bốn mươi mấy tuổi gần năm mươi, dáng người không cao, to con, mặc áo da cổ lông, quần áo ngăn nắp, vừa nhìn đã biết không phải là người nông thôn. Không giống người nông thôn, cách trang trí sân cũng không giống nông thôn, cái sân này xây sát núi, có nửa mẫu đất. Dựa vào địa hình, lấy hướng Đông làm cửa chính, hướng Nam Bắc thì làm nhà phụ. Trong sân, buộc một con chó lớn, le đầu lưỡi, sủa gâu gâu, có chút dọa người. Trongcái sân rộng lớn này, trồng rất nhiều cây nào là cây hạnh, cây mận, cây táo . . . và rất nhiều hoa cỏ khác, xếp rất ngăn nắp, đem lại cho người khác cảm giác không phải là đang ở nông thôn, lại không giống nhà kiếng trồng hoa, ngược lại có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
- Bí thư Từ, đây là cụ Tôn Mậu Vinh, là xưởng trưởng do công ty mở rộng kinh tế thành phố điều qua thôn chúng ta.
Hoàng Hải đứng một bên giới thiệu cho Từ Quân Nhiên biết.
Từ Quân Nhiên gật đầu, trước đây hắn đã từng tìm hiểu, Tôn Mậu Vinh này trước đây là bộ đội sau chuyển ngành bị phân công tới văn phòng thành ủy Song Tề, sau đó không biết tại sao, lại đến công ty mở rộng kinh tế thành phố chưa thành lập được bao lâu này, đều do ông ta giật dây, công ty đó mở nhà máy trong xã Trường Thanh, đã điều mấy đời xưởng trưởng đến đều không được, không phải người ở đó, quan hệ xung quanh rất khó xử lý, vì thế lãnh đạo công ty trong thành phố liền chọn ông về quê làm xưởng trưởng. Thoáng cái đã qua mấy chục năm, kinh doanh ổn định, hiệu quả và lợi ích cũng rất tốt, xem như đã cống hiến rất lớn vì công ty rồi. Cách mà công ty khích lệ ông là, sắp xếp cho hai đứa con ông làm trong tổng công ty thành phố Song Tề, cả gia đình đều thành hộ lương thực hàng hóa. Thời đại này nếu so hộ khẩu thành phố với nông thôn, thì là một trời một vực, có thể thấy doanh nghiệp trong thành phố rất xem trọng Tôn Mậu Vinh.
Rượu đồ ăn đều chuẩn vị rất thịnh soạn, ngoài những người trong thôn, Tôn Mậu Vinh còn mời bí thư Trần Đại Thuyên của xã đến, với các cán bộ lớn bé trong nhà máy nữa, đầy hết ba bàn. từ trước đến nay xí nghiệp tiêu tiền như nước, huống hồ là chiêu đãi quan lớn địa phương, đầy đủ các kiểu, vô cùng thịnh soạn. trong bữa tiệc những người này cười nói, nói chuyện cũng không kiêng dè gì, Trần Đại Thuyên vốn dĩ có chút thân thích với Tôn Mậu Vinh, nói ra thì cũng không kiêng dè gì lắm, ngay cả bọn người Cát Đại Tráng cũng nói những lời thô tục.
Làm việc ở nông thôn chính là vậy, không thể tao nhã được. Lần trước Từ Quân Nhiên về thủ đô tụ tập với Tào Tuấn Minh, tuy mới xuống nông thôn không lâu, nhưng khi nhắn đến nông thôn ngay cả người tao nhã như Tào Tuấn Minh, cũng cười khổ nói hết cách rồi, làm việc ở nông thôn lâu dần, thì sẽ như vậy.
Kiếp trước Từ Quân Nhiên đã từng tham gia mấy lần họp mặt bạn bè đại học, nhiều năm không gặp, mọi người đều có công việc và sự nghiệp riêng, tất nhiên sẽ có người đi theo con đường làm quan. Những lúc thế này, bạn bè nam nữ đã không còn tình trạng âm thầm tiếp cận nhau của thời đi học nữa rồi, nói chuyện có chút tùy tiện hơn. Một người bạn làm việc trong bộ môn văn hóa nói đến việc có một người bạn làm ở nông thôn, đã thành người không có văn hóa phẩm, cực kỳ thô lỗ, nói có chút ý xấu xa.
Khi đó, một người bạn làm việc ở nông thôn bảy tám năm nghe xong có chút khó chịu, trực tiếp nói thẳng:
- Cái cậu này đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng sao, cậu chưa từng đến đó, lúc nào cũng cho rằng chúng tôi thô lỗ. Không phải chúng tôi muốn thô lỗ, không tin, cậu xuống nông thôn làm thử sẽ biết thôi, trong nhiều trường hợp, không thô lỗ sẽ không làm được chuyện gì. Ví dụ như trong một lần vỡ kế hoạch hóa gia đình, trong thôn điều một đội nhỏ đến thôn đó gặp “hộ bị cưỡng chế”. Sau khi đến nơi, khuyên anh ta lựa chọn biện pháp sinh đẻ, làm như thế nào anh ta cũng không chịu nghe, nói chuyện lại rất lỗ mãng. Một cô gái vừa mới vào làm trong văn phòng kế hoạch sinh sản khuyên anh ta nói rằng đồng hương anh đừng có ngang bướng như vậy, chính sách kế hoạch hóa gia đình là chính sách quốc gia! Anh ta hầm hầm nói, chính sách kế hoạch hóa gia đình gì chứ? Lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng việc nối dõi! Cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận, liền khóc một trận. Ai mà ngờ được cô gái đó là cháu gái của cục trưởng công an chứ, cục trưởng liền gọi cục công an trong thôn đi xử lý chuyện này. Trưởng cục công an có cách, đến nhà anh ta, trực tiếp chỉa súng vào đầu anh ta hỏi, đầu anh cứng hay đạn của tôi cứng hơn, anh thử xem? Kết quả hù tên đó sợ đến nỗi vội vàng nộp tiền phạt. Cậu nói xem, nếu gặp phải trường hợp này, nói đạo lý với người ta có được hay không đây?
Bắt đầu từ lúc đó, Từ Quân Nhiên đối với tình hình của nông thôn, đã hiểu được rất nhiều.
Bữa tiệc này trọn vẹn được bốn năm tiếng đồng hồ, đợi đến khi mọi người đã cơm nước no nê, cũng đã tối lâu rồi, Từ Quân Nhiên cảm thấy đầu có chút choáng.
- Bí thư, tôi thấy hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta mới đến nhà máy xem thử.
Hoàng Hải là quản gia của Từ Quân Nhiên, tất nhiên sẽ lo nghĩ cho hắn.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy nghỉ ngơi ở đây đi, anh đi hỏi lão Tôn thử, xem ông ấy có thể sắp xếp hay không.
Hoàng Hải đi ra ngoài mấy phút, sau đó liền quay về, nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư yên tâm, Lão Tôn với bí thư Trần sắp xếp một chút, mọi người đều có chỗ nghỉ ngơi.
Rạng sáng ngày thứ hai, mọi người thức dậy rửa mặt một chút, ăn chút gì đó, mới đến nhà máy.
Nói là nhà máy, thật ra cũng nằm ở phía sau nhà Tôn Mậu Vinh, cách đó 400m có hai nhà máy, trong đó có một nhà máy là do một người ở thành phố Tân Châu tên là Lâm Cường nhận thầu. nghe nói người này không biết đạo lý, trước giờ chưa từng nịnh bợ lãnh đạo trong thôn và trong huyện, nhưng lại nộp phí bao thầu nhanh gọn, mỗi năm bọn họ nộp cho thôn ba mươi lăm ngàn, trước giờ chưa từng khất nợ. còn một cái khác là của công ty mà Tôn Mậu Vinh đang làm, một năm chỉ giao nộp cho thôn hai mươi ngàn. Trên thực tế, tình trạng sản xuất bên Tôn Mậu Vinh tốt hơn Lâm Cường. về vấn đề này, Lâm Cường không chịu thua, luôn cho rằng thôn thiên vị bất công, thường kiến nghị lên thôn. Chẳng qua là do ông ta không biết làm người, trước đó Mã Tụ Bảo không hề để ý đến ông ta.
Từ Quân Nhiên còn biết được, do xưởng đã bắt đầu bước vào thời kỳ cạn kiệt, dưới giếng hầm mỏ này xen hầm mỏ kia, khi công nhân hai nhà máy đào phải than mỏ, thường sẽ đánh trống lãng nói đông nói tây. Sau khi bại lộ, công nhân nhà máy đều làm chủ cho mình, lén lút rót nước ngầm vào trong đường tắt của đối phương. Xung đột dần tăng lên, làm đến lúc căng nhất, công nhân hai nhà máy thường đánh đập nhau. Vì thế, trong thôn giao một nhiệm vụ cho Trần Đại Xuyên, chính là thường xuyên xử lý mâu thuẫn hai bên. Vì hai bên đều tồn tại những mâu thuẫn cơ bản này, nên mới tạo thời cơ cho Từ Quân Nhiên bao thầu phí nhà máy Huỳnh Thạch. Đồng thời, hợp đồng bao thầu hai bên đều sắp hết hạn, căn cứ theo cách thức bên xí nghiệp, trong huyện đã có người lên tiếng muốn nhận hai nhà máy này, bọn họ đã có nghe phong phanh, hai miệng thịt béo bở này ai cũng không nỡ bỏ. Vào lúc này, lợi dụng mâu thuẫn, tiêu diệt hai bộ phận, trong thôn tăng thêm chút phí bao thầu của họ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Dù sao phí bao thầu này không chỉ có trong xã chờ thu, mỗi năm trong huyện đều muốn kiếm một chút tiền lời, còn có các bộ phận chủ quản, ai mà không nhắm vào miếng thịt béo bở này chứ.
- Bí thư, anh xem, một năm có thể kiếm được không ít tiền nhờ nó đấy.
Đứng bên cạnh Từ Quân Nhiên, Cát Đại Tráng đột nhiên lại gần nhỏ giọng nói.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, có chút kinh ngạc liếc nhìn anh ta, không biết tại sao Cát Đại Tráng đột nhiên nhắc mình, chẳng lẽ ông ta bất mãn chỗ nào đó với Tôn Mậu Vinh sao?
Tục ngữ nói không lợi sẽ không tranh giành, theo như Từ Quân Nhiên hiểu về Cát Đại Tráng, đối tác này của mình nhất định không phải nhân vật tùy tiện ném cành ô-liu ra ngoài, Cát Đại Tráng này, có chút năng lực, nhưng lại tham lam với thích đấu đá.
- Cát trưởng, anh rốt cục muốn nói gì?
Từ Quân Nhiên không hề khách khí hỏi Cát Đại Tráng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận