Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 548:Cố giao.

- Từ Quân Nhiên, cậu nói vậy là có ý gì?
Diệp Vĩ Dân nheo mắt nhìn thẳng về phía Từ Quân Nhiên hỏi. Sắc mặt gã dần trở nên đông lại. Lâu lắm rồi không có ai dám nói năng càn rỡ trước mặt gã. Từ khi ông già ngồi vào vị trí chủ tịch thành phố, Diệp Vĩ Dân đi đâu cũng được tiền hô hậu ủng. Các cán bộ địa phương đều phải tiếp đãi gã cẩn thận chu đáo. Từ Quân Nhiên tự nhiên lại to tiếng quát nạt gã không nể nang như vậy thì quả thật đây là lần đầu.
Từ Quân Nhiên nhìn Diệp Vĩ Dân. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khẩy. Hắn cảm thấy gần đây hắn đã quá nhân từ. Rõ ràng có một bối cảnh cao như vậy lại còn phải cẩn thận đối phó với từng thế lực. Hôm nay đã làm bệ chắn cho hai người đẹp này, lại còn khiến mấy thằng công tử nhãi nhép phải ghen tuông. Chẳng lẽ bọn ranh con này lại cho rằng hắn là thứ dễ nắm bắt sao?
- Diệp Vĩ Dân, tôi là người thế nào thì cậu đi mà hỏi. Tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, ác giả ác báo. Đừng cho rằng dựa vào ông bố tốt mà có thể hoành hành ngang ngược. Dưới gầm trời này còn khối người làm quan to hơn bố cậu.
Những lời nói của Từ Quân Nhiên đều không nể nang Diệp Vĩ Dân chút nào. Khóe miệng Diệp Vĩ Dân khẽ giật giật. Mặt gã lúc trắng lúc xanh. Giờ gã đã đến lúc sắp bị bùng nổ tới nơi rồi.
Hai chị em Đường Lệ Hân và Đường Lệ Đình đều cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu khi thấy Từ Quân Nhiên giận dữ mắng Diệp Vĩ Dân như vậy. Nhất là đối với Đường Lệ Đình, cô lo lắng đưa ánh mắt sang nhìn chị gái.
Màn kịch này đã vượt quá dự tính của hai chị em. Việc hôm nay tìm Từ Quân Nhiên mời ăn cơm là quyết định hơi bột phát của Đường Lệ Hân. Dù có quan hệ khá phức tạp với Hoàng Thanh Vân, nhưng trong tình thế phức tạp ở huyện Phú Lạc này, công ty Hưng Phát thực sự đang bị chèn ép. Con cáo già Vương Trường Lâm dựa giẫm vào Hoàng Thanh Vân. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là y sẽ đối đầu với công tử nhà bí thư thành ủy này vì hai chị em họ. Thậm chí Đường Lệ Hân còn hiểu rất rõ, thế lực của Hoàng Thanh Vân ở trong huyện Phú Lạc này không lớn như tưởng tượng.
Có điều, cô ta chỉ cho rằng Từ Quân Nhiên với tư cách một quan chức, sẽ nói chuyện lịch sự vài câu để điều đình với Diệp Vĩ Dân. Rồi sau một thời gian thuyết phục, bọn vô lại này sẽ tự rời đi. Không ngờ, Từ Quân Nhiên lại tỏ rõ thái độ gay gắt đối chọi lại với Diệp Vĩ Dân. Hiện giờ không khí căng thẳng ở đây thật khó có thể dàn xếp.
- ha ha ha, …
Diệp Vĩ Dân bỗng nhiên bật cười ha hả. Gã dùng tay chỉ vào mặt Từ Quân Nhiên nói:
- Được. Mày được đấy. Dám nói vậy với tao. Thằng oắt con được đấy.
Nói rồi, ánh mắt gã lộ ra một cái nhìn hiểm ác, nói:
- Mày không sợ đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma sao?
Từ Quân Nhiên cười khẩy một tiếng, nói:
- Tôi gặp gì anh phải lo. Hôm nay hai người này do tôi bảo vệ. Tôi muốn xem con trai của bí thư Diệp oai phong như thế nào.
Mấy tên thanh niên đi theo Diệp Vĩ Dân liền bắt đầu nhao nhao lên. Có tên xắn tay áo muốn lao lên. Trong mắt bọn chúng, Từ Quân Nhiên chỉ là một phó chủ tịch huyện không có tiếng tăm gì. Dù có xung đột thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Một quan chức tranh giành đàn bà với một nhóm dân thường thì chưa biết ai rủi hơn ai.
Đúng lúc này, một giọng nói hơi lạc chỗ vang lên:
- Ái chà. Ở đây sắp đánh nhau sao. Tôi nói mấy anh em này. Chúng ta qua xem sao. Tôi muốn xem lão gia vùng Đông Bắc bị hạ bệ như thế nào.
Từ trong khách sạn đi ra bốn năm tên đàn ông. Kẻ đi đầu ước chừng hơn ba chục tuổi. Trông gã có vẻ hơi đầu gấu. Tuy nhiên, bộ đồ tây và chiếc đồng hồ vàng chóe trên tay lại lộ rõ gã chắc chắn là kẻ biết làm ăn.
Thấy mấy người này đi ra, hai chị em Đường Lệ Hân nhất thời cảm thấy bất ngờ. Tuy nhiên, sắc mặt của Diệp Vĩ Dân lại trắng bệch ra.
- Anh Trần, sao anh lại tới đây?
Diệp Vĩ Dân vội vàng đi lên vài bước, mặt đầy vẻ cung kính cất lời chào hỏi.
Kẻ được gọi là anh Trần không thèm để ý tới Diệp Vĩ Dân. Gã liếc qua Diệp Vĩ Dân một cái rồi đi ngang qua đến trước mặt ba người Từ Quân Nhiên. Nhìn hai chị em họ Đường, gã lại quay sang Từ Quân Nhiên, rồi đột nhiên cười hì hì:
- Một cung tóm gọn!
Từ Quân Nhiên giở giọng:
- Anh nằm mơ sao?
Diệp Vĩ Dân lập tức thay đổi thái độ. Gã nhìn thấy Từ Quân Nhiên biết anh Trần. Hơn thế, quan hệ của họ rất thân thiết.
Ngay sau đó, điều khiến mọi người ngạc nhiên là “anh Trần” không những không ngạc nhiên với lời nói vô lễ của Từ Quân Nhiên mà lại làm vẻ ai oán:
- Cậu Từ, cậu nói thế thì tổn thương nhau quá. Cậu nghĩ lại đi. Anh đây từ xa xôi ngàn dặm tới đây trợ uy cho cậu. Đã chẳng cám ơn thì chớ lại còn nói vậy. Chuyện đồn ra ngoài thì có phải cậu khốn quá rồi không? Vả lại, nếu tôi nói lại với em gái Vũ Tình rằng người đàn ông của cô ấy ăn cơm trưa với hai người đẹp Tùng Giang thì cô ấy sẽ đau lòng thế nào nhỉ?
Từ Quân Nhiên cắn răng, nhìn tên đàn ông trước mặt, nói:
- Trần Hoành Đạt, định uy hiếp tôi sao?
Trần Hoành Đạt vừa từ Lĩnh Nam về Phú Lạc. Gã đang định dành cho Từ Quân Nhiên một sự vui mừng bất ngờ. Giờ nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, gã bật cười ha hả, nói:
- Anh ba Tào nói rồi. Tên tiểu tử như cậu giống hệt đại ca. Trong bụng đầy những ý nghĩ quỷ quái. Chẳng trách để cậu ăn quả đắng. Cậu nói xem anh đây có bỏ qua cơ hội như vậy không?
Từ Quân Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
Trần Hoành Đạt cười hì hì, nói:
- Thì em Vũ Tình nghe nói cậu gặp chút chuyện mà. Cô ấy nhờ tôi và anh ba tới đây xem sao. Anh ba còn đang bàn chuyện làm ăn bên Mỹ, không đi được. May lại đúng lúc chồng cô hai nhà tôi đến Tùng Hợp. Tôi tiện thể tới đây thăm chú và dạo quanh một vòng.
Nói xong, gã quay người vẫy vẫy:
- Tiểu Kiệt, tới đây.
Một tên đàn ông trong đám đi cùng Trần Hoành Đạt từ khách sạn chạy ra. Gã tầm khoảng hai sáu hai bảy tuổi. Đến trước mặt Trần Hoành Đạt, y lễ phép nói:
- Anh, anh gọi tôi.
Trần Hoành Đạt kéo cánh tay gã nói với Từ Quân Nhiên:
- Đây là em họ con trai bà cô nhà tôi. Nó tên Phương Kiệt, người cũng được. Có cơ hội, cậu tạo cho nó một cái, kéo nó lên. Tên tiểu tử này từ nhỏ đã hay theo đuôi tôi rồi. Nó cho tôi ăn nhọ nồi nhiều lần rồi đấy.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu. Trần Hồng Đạt nói vậy thì xem ra, Phương Kiệt cũng trong hội với gã.
Trần Hoành Đạt nói xong, quay sang nói với Phương Kiệt:
- Đây là Từ Quân Nhiên. Tuy cậu ta ít tuổi hơn cậu, nhưng đừng xem thường tên nhóc này. Tôi và anh ba Tào, có được ngày hôm nay là do cậu ta đứng sau chỉ đường vạch nước đấy. Nếu theo ý bọn ta theo nghề làm ăn thì chắc đã bị người ta giẫm đạp ở tận đâu rồi. Tên này kiên quyết không làm, đòi làm quan cơ. Cậu nói xem có phải ăn no rửng mỡ không?
Phương Kiệt cười ha hả, chìa tay cho Từ Quân Nhiên nói:
- Đều là người một nhà. Không nói thêm nữa. Sau này cứ lên tỉnh thì nhất định phải tìm tôi đấy.
Gã là người thông minh. Anh họ nhà mình từ thủ đô là người như thế nào, gã đương nhiên biết cả. Chắc chắn là do Trần Hoành Đạt và Tào Tuấn Vĩ cùng làm ăn ở Lĩnh Nam. Cũng phải nói thêm là mọi người hiện giờ đều biết thành phố Bằng Phi là đất của vàng. Những người tới tìm vàng sớm nhất ở đó như Trần Hoành Đạt đều là những người có gia cảnh xuất thân khiến nhiều người ngạc nhiên.
Mà tất cả, đều nằm trong hoạch định của người đàn ông trước mắt này. Điều đó khiến Phương Kiệt không khỏi hâm mộ Từ Quân Nhiên.
Phương Kiệt quay đầu, nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Vĩ Dân, nói:
- Đồng chí Diệp Vĩ Dân, người anh em này của tôi có chút hiểu lầm với các cậu. Không biết hôm nay có nể mặt tôi mà mời các cậu đi cho không?
Khuôn mặt Diệp Vĩ Dân lộ vẻ vô cùng xấu hổ. Gã đang định há mồm nói gì đó thì Trần Hoành Đạt đã nói:
- Tiểu Kiệt, nói nhiều phí lời, họ Diệp kia, tao là ai thì mày biết rồi đấy. Từ Quân Nhiên là anh em của tao. Mày có gan thì thử động vào nó đi. Có tin ông mày san bằng công ty mày ra không?
Bị Trần Hoành Đạt chửi cho một câu, Diệp Vĩ Dân không dám ho he. Gã quay sang khẽ nói với Phương Kiệt:
- Việc hôm nay coi như hiểu lầm. Nếu trưởng phòng Phương đã nói vậy thì tôi đi đây.
Nhìn người đẹp đang ngồi đối diện mình, mặt hằm hằm tức giận nhìn hắn, Từ Quân Nhiên không khỏi cười khổ, nói:
- Tôi biết, trong lòng cô không thích tôi. Cho dù là ai đang yên đang lành lại bị bắt buộc đi đến chỗ này xem mắt, trong lòng đều sẽ có cảm giác khó chịu thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận