Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 203: Sửa như thế nào là vấn đề.

Từ Quân Nhiên rất thưởng thức Tiêu Hồng Hoa người này, ít nhất đây là một cán bộ rất thành thục, có thể làm tốt ở vị trí của mình, quan trọng nhất gã là một trong số ít cán bộ mà Dương Duy Thiên có thể hoàn toàn tin tưởng ở huyện Võ Đức.
- Anh Tiêu!
Từ Quân Nhiên hô một tiếng khiến Tiêu Hồng Hoa ngẩng đầu lên.
Tiêu Hồng Hoa hiện giờ tuy rằng vẫn là người truyền tin của Dương Duy Thiên, chẳng qua hiện giờ đã là Phó Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, cấp bậc đương nhiên cũng được điều chỉnh làm cấp Phó Khoa. Từ Quân Nhiên từng nghe Dương Duy Thiên nhắc tới, có ý muốn để gã xuống dưới làm việc ở văn phòng cục hoặc công xã nào đó, chỉ có điều cụ thể sắp xếp thế nào còn phải xem suy nghĩ của Dương Duy Thiên.
- Ha ha, Quân Nhiên đã tới rồi à.
Tiêu Hồng Hoa đang cúi đầu viết, nghe giọng của Từ Quân Nhiên liền ngẩng đầu lên, nhiệt tình đứng dậy bắt tay Từ Quân Nhiên, biểu lộ rất thân thiết. Còn việc gã có phải sớm nghe được tiếng bước chân của Từ Quân Nhiên hay không, cũng chỉ có bản thân gã biết. Dù sao làm thư ký, tóm lại vẫn cần một số bí quyết nhỏ của mình. Từ Quân Nhiên biết rõ, một thư ký của mình kiếp trước có thể thông qua tiếng bước chân để phán đoán rốt cuộc là ai tới trước mặt mình, có thể làm được chuyện như vậy cũng coi như là người thần kỳ rồi.
Chẳng qua dù nói thế nào Từ Quân Nhiên và Tiêu Hồng Hoa đều rõ ràng, hai người hiện giờ chắc chắn ngồi chung một chiếc thuyền.
Nguyên nhân rất đơn giản, có Dương Duy Thiên, trên đầu họ đều có nhãn hiệu cán bộ đính chữ Dương.
Vì tiền đồ của mình, cũng vì sự phát triển sau này, chắc chắn phải dắt tay sóng vai, còn ai chính ai phụ, vậy phải xem ai cầu người nào.
- Bí thư có ở đây không?
Từ Quân Nhiên cười hỏi.
Tiêu Hồng Hoa biết hắn có chuyện, gật đầu nói:
- Bí thư chờ cậu đã lâu rồi.
Nói xong, ánh mắt gã nhìn Từ Quân Nhiên tràn ngập kính nể. Đúng vậy, lúc này Tiêu Hồng Hoa hơn 30 tuổi cảm thấy mình kém hơn Từ Quân Nhiên chỉ hơn 20 này không phải một hai lần, thực tế ánh mắt và lý giải của người ta hoàn toàn không cùng một cấp bậc với mình. Không nói gì khác, đối với việc nắm chắc đại thế quốc gia, chỉ sợ Từ Quân Nhiên thậm chí còn lợi hại hơn Bí thư Dương một chút, dù sao mỗi một bước của hắn gần như đều đi đằng trước chính sách.
Trong quan trường, có thể làm được điểm này, chẳng khác nào tích lũy được vốn liếng chính trị khiến người ta lóa mắt.
Huống chi, người khác không biết nhưng Tiêu Hồng Hoa lại rõ ràng, Bí thư Dương có thể giành được địa vị cường thế hiện giờ trong huyện, Từ Quân Nhiên rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng.
Có thể nói mà không khoa trương, không có sự trợ giúp của Từ Quân Nhiên, Dương Duy Thiên vẫn là Bí thư bị thế lực khắp nơi vây công, đừng nói được nhiều người ủng hộ trong hội nghị Thường ủy giống hiện giờ, ngay cả sắp xếp một cấp dưới thân cận chỉ sợ cũng phải cực kỳ thận trọng cân nhắc kỹ lưỡng.
Tiêu Hồng Hoa tự hỏi, đổi lại là mình, ở tuổi này của Từ Quân Nhiên, tuyệt đối không làm được nhiều chuyện lớn như vậy.
Chắc chắn phải thừa nhận, bốn năm đại học của tên này chắc chắn không uổng phí, thứ người ta học được ở thủ đô, mười mấy năm qua mình cũng không hiểu hết được.
Hai người khách khí với nhau vài câu, Tiêu Hồng Hoa đưa Từ Quân Nhiên vào phòng làm việc của Dương Duy Thiên.
Phòng làm việc của Dương Duy Thiên vẫn như cũ, ghế sô pha cũ kỹ, một giá sách lớn, thậm chí Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Dương Duy Thiên này không muốn thay cho mình một chén trà sao?
Lúc này Dương Duy Thiên đang đưa lưng về phía hai người Từ Quân Nhiên, đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, không thấy rõ nét mặt của gã.
- Bí thư, đồng chí Từ Quân Nhiên đã tới rồi.
Tiêu Hồng Hoa nói rất cung kính. Bản thân gã có một điểm tốt, năng lực không phải quá tốt, nhưng lại biết đắn đo vị trí của mình, không vượt qua nửa bước.
Thư ký như vậy được lãnh đạo thích nhất, dù sao không một lãnh đạo nào lại thích một thư ký thích nói dài nói ngắn, điểm cần phải ghi nhớ nhất chính là phải học xoay người, học biết lúc đi đường phải lui lại phía sau lãnh đạo nửa bước, lúc làm việc phải sớm hơn lãnh đạo nửa bước.
- Ừ, ngồi đi.
Dương Duy Thiên không quay đầu lại, chỉ ghế sô pha, ý bảo Từ Quân Nhiên tới ngồi đó.
Tiêu Hồng Hoa nháy mắt với Từ Quân Nhiên, xoay người lui ra khỏi văn phòng. Gã hiểu rõ, chắc chắn Dương Duy Thiên có chuyện muốn thương lượng với Từ Quân Nhiên, hiện giờ người nào ở Huyện ủy không biết, vị nhân tài này ở công xã trấn Lý gia này là cố vấn của Bí thư Dương, một loạt động tác của Dương Duy Thiên sau khi lên làm Bí thư Huyện ủy, sau lưng đều có bóng dáng của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên le lưỡi một cái, cũng không để ý, tự mình đi tới ngồi xuống ghế sô pha, tự mình rót một chén nước, uống một hớp lớn.
Hiện giờ hắn cũng không có gì phải để ý, càng tùy ý như vậy Dương Duy Thiên lại càng cao hứng. Dù sao quan hệ giữa hắn và Dương Duy Thiên hơi khác, vừa là thượng cấp lại có chút quan hệ bạn vong niên, Dương Duy Thiên là một quan viên có khát vọng, những suy nghĩ của Từ Quân Nhiên trong mắt gã nếu như có thể trở thành sự thực mà nói, hoàn toàn có thể khiến huyện Võ Đức phát triển bước thêm một bậc thang to lớn, cho nên thỉnh thoảng hai người còn trao đổi một số cách nhìn đối với tình hình chính trị hiện giờ. Đối với hai người đều kiên quyết cải cách mà nói, giao lưu loại này đương nhiên có một cảm giác hiểu nhau.
Ngồi trên ghế sô pha, Từ Quân Nhiên đánh giá văn phòng, lại hơi sững sờ. Bởi vì trên bàn trà trước mặt hắn đang trải một tấm bản đồ.
- Tiểu Từ, cậu cảm thấy nếu huyện chúng ta muốn phát triển, cần nhất là cái gì?
Không quay người, giọng nói bình tĩnh của Dương Duy Thiên truyền tới.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, lập tức cười chậm rãi nói:
- Thay đổi quan niệm, làm cho cách nghĩ dùng xây dựng kinh tế làm trung tâm xâm nhập vào nội tâm từng cán bộ quần chúng.
Dương Duy Thiên suy nghĩ gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Sau đó thì sao? Quan niệm thay đổi, tiếp theo thì sao? Dân chúng chỉ có ăn cơm no, công việc của chúng ta mới có thể coi như tiến bộ chứ?
Từ Quân Nhiên tươi cười, đứng dậy đi tới bên cạnh Dương Duy Thiên:
- Bí thư, vẫn câu nói trước đó của tôi, muốn giàu trước sửa đường!
- Sửa đường!
Dương Duy Thiên nghe được lời này của Từ Quân Nhiên, gã cười khổ xoay người đi tới bên bàn trà, cúi đầu nhìn bản đồ, thật lâu không nói.
Từ Quân Nhiên biết rõ thứ gì làm khó gã, huyện Võ Đức là địa phương nghèo, cho dù sao này bỏ đi công xã đổi thành thị trấn, cũng chỉ có sáu thôn và hai thị trấn, nhưng nơi này giao thông đều không được tốt lắm, hơn nữa đều rất nghèo, nếu như sửa đường, không nói tới tài chính tới từ đâu, chỉ cần lựa chọn thế nào cũng đủ khiến người ta nhức đầu không thôi.
- Cậu nói, trước tiên sửa ở đâu thì tốt?
Bỗng nhiên, Dương Duy Thiên ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, ánh mắt nghiền ngẫm.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức cười. Hắn biết rõ đây là lần đầu tiên Dương Duy Thiên khảo nghiệm mình, phải biết tiền cảnh phát triển tốt nhất của huyện Võ Đức hiện giờ chính là công xã trấn Lý gia, nếu như người khác trả lời, lựa chọn đầu tiên nhất định là công xã trấn Lý gia.
Chẳng qua Từ Quân Nhiên lại không nghĩ vậy, côngxã trấn Lý gia phải sửa đường thế nào, Từ Quân Nhiên đã có suy nghĩ của mình. Hắn nhìn Dương Duy Thiên, cầm bút trên bàn trà, vẽ một tuyến đường bên trên, sau đó nói từng chữ:
- Trước tiên sửa ở đây!
Dương Duy Thiên nhướng mày, thấp giọng nói:
- Vì sao?
Gã dừng một chút, dường như cảm thấy mình nói chưa rõ ràng, gã hỏi tiếp:
- Tại sao lại muốn sửa đường của Tần gia trại?
Rất rõ ràng, gã cũng không nghĩ tới Từ Quân Nhiên lại đề nghị sửa đường Tần gia trại trước, không nói tới quan hệ kẻ thù truyền kiếp giữa thị trấn Lý gia và Tần gia trại, cho dù Từ Quân Nhiên không nói, Dương Duy Thiên cũng biết gã và Tần Quốc Đồng có mối hận cũ, làm sao có thể không sửa đường công xã trấn Lý gia, mà lại sửa đường Tần gia trại.
Đại công vô tư?
Mặc dù Dương Duy Thiên hơi cổ hủ, nhưng tuyệt đối không phải kẻ đần lòng đồng tình tràn lan cái gì cũng không hiểu, dù sao cũng là người chịu được qua được những năm tháng náo động trước đó, có thể đi tới vị trí hiện giờ cũng là một kinh nghiệm, nhưng gã rất rõ ràng tính cách của Từ Quân Nhiên, nhìn như bình dị gần gũi nhưng tuyệt đối là một kẻ mang thù, điểm này có thể thấy được từ việc hắn ngáng chân Tần Quốc Đồng, Chủ tịch thành phố Chu Dật Quần đang không ngừng quan tâm tới Cục Dân chính, muốn họ tra ra chuyện tiền an ủi gia đình liệt sĩ của huyện Võ Đức.
Nhưng vì sao Từ Quân Nhiên lại đề nghị muốn sửa chữa đường ở Tần gia trại chứ?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của gã, Từ Quân Nhiên nhịn không được lắc đầu cười khổ:
- Bí thư, tôi đây là tùy việc mà xét.
- Hả?
Dương Duy Thiên hơi ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, thản nhiên nói:
- Cậu nói xem, tùy việc mà xét thế nào?
Từ Quân Nhiên nhịn không được bật cười lên, rất rõ ràng Bí thư Dương không quá tin tưởng lời mình nói. Hắn bất đắc dĩ sờ mũi cười khổ nói:
- Bí thư, tôi là người mang thù như vậy sao?
Không nghĩ tới Dương Duy Thiên lại gật đầu thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ thằng nhóc cậu cho rằng không phải sao?
Từ Quân Nhiên buồn bực một hồi, không nghĩ tới Dương Duy Thiên luôn đứng đặn lại có thể trả lời mình như vậy, chẳng lẽ bình thường mình thực sự rõ ràng như vậy sao?
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên rốt cuộc nói với Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, tôi là người tốt, thật lòng mà nói, ngài đi hỏi thăm một chút, ai không khen tôi lòng dạ rộng rãi.
Dương Duy Thiên hiếm khi để lộ biểu tình cổ quái, gã không nói chuyện nhưng ánh mắt lại mười phần trêu chọc.
Lắc đầu, Từ Quân Nhiên không tiếp tục trong đề tài này nữa, mà nghiêm túc chỉ bản đồ nói với Dương Duy Thiên:
- Bí thư, không bột đố gột nên hồ, với điều kiện của huyện Võ Đức chúng ta hiện giờ, ngài nói một chút, ngài có thể sửa đường dài bao nhiều?
Không chờ Dương Duy Thiên trả lời mình, Từ Quân Nhiên dứt khoát nói:
- Nói cách khác, chúng ta tích trữ nhỏ bé, trụ cột yếu kém, chút tiền trong tay ngoại trừ sửa chữa đường cái trong huyện ra, còn lại nếu ngài nói có thể sửa chữa tốt con đường vài chục km từ công xã trấn Lý gia chúng tôi tới thị trấn, căn bản chính là không có khả năng. Cho nên tôi nói, vẫn nên thành thật sửa con đường thông giữa Tần gia trại và quốc lộ 105 rồi nói sau.
Quốc lộ 105 là một con đường cái trụ cột xuyên qua tỉnh Giang Nam, khoảng cách Tần gia trại không tới hai cây số.
Nghe được đáp án của Từ Quân Nhiên, sắc mặt Dương Duy Thiên không thay đổi, dường như hơi do dự, lại giống như đang nghĩ cái gì.
Từ Quân Nhiên thấy gã không nói lời nào, liền bỏ thêm một thẻ đánh bạc, vừa cười vừa nói:
- Tần gia trại cách thị trấn khá gần, lại có mấy mỏ than nhỏ, Bí thư, chẳng lẽ không phải ngài đang nghĩ vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận