Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 486: lời nói thành khẩn.

Những năm 80 cơ sở không hề có xe tốt nào, phần lớn đều là loại xe jeep cũ, hoặc các loại xe như mô tô, xe Motorcycle mà Tề Tam Thái, chính là một chiếc xe jeep thủ đô, chẳng qua là mới hơn nhiều so với chiếc của Từ Quân Nhiên, là một chiến hữu cũ hồi còn đi bộ đội chung tặng cho ông ta.
Thoáng cái xe đã sắp đến khu vực xã Trường Thanh, xảy ra chút chuyện nhỏ. Do mấy ngày trước có một trận mưa xuân, một đoạn đường núi rất lầy lội, đúng lúc đó có một chiếc xe ba bánh thu mua đậu phộng đi ngang qua, vì không muốn đi đường đó nên xe của huyện ủy đã chạy theo hướng bên phải, thoáng chốc, bánh xe đã lệch khỏi tuyến đường, trượt qua sườn dốc bên đường, bánh xe thì trượt, máy móc kêu hừ hừ, không có chút sức, không thể đi được nữa.
Khi đó khiến cho tài xe lo đến vã mồ hôi, vừa chửi cái xe chết tiệt, vừa chửi con đường khốn kiếp, vừa mắng vừa chạy vào trong xã tìm người ra giúp. Thoáng chốc, cả một đoàn người dân vác cuốc cầm xẻng chạy tới, có người sửa đường, có người nhấc xe, mang một bó lớn thân cây bắp của người dân bên đường đến kê dưới xe chống trơn trượt. Người nhiều thì sức lớn, nên xe đã được giải cứu khỏi nguy hiểm một cách nhanh chóng. Trong quá trình nhấc xe, có một người giống bộ cán bộ thôn, đi qua chiếc xe thu mua đậu phộng không biết đến từ thôn nào, kêu tài xế đi nhanh lên, người đó lại nói, tôi phải nhấc xe của bí thư lên rồi mới đi.
Thấy một màn như thế, khóe miệng Tề Tam Thái nở nụ cười:
- Người nông thôn chất phác, hơn nữa còn rất hiểu đạo lý, nếu là ở trong thành phố, đừng nói đến việc có thể tìm được nhiều người đến nhấc xe, cho dù có người ở bên cạnh, chắc chắn sẽ nghĩ chuyện không liên quan đến mình nên đi nhanh thôi.
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, trong lòng cười khổ không thôi, đoán chừng Tề Tam Thái không thấy cảnh 30 năm sau một ông lão té ngã xuống cũng không một ai đỡ dậy. Rất nhiều người không phải không có tấm lòng lương thiện, mà là vì bọn họ không biết, bản thân một khi tốt bụng đi giúp người khác, người được giúp đỡ đó có bám lấy mình xem như máy ATM không?
Đạo đức tiêu vong một là do lòng người thất lạc, có khi là do người trợ giúp không cho những người đó cơ hội giúp đỡ, để lại cái cớ lương thiện.
Đến cổng đảng ủy xã, Tề Tam Thái nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đây rốt cuộc là sao?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên cũng khó coi, bởi vì thứ xuất hiện trước mặt hắn với Tề Tam Thái, là một đoàn người chờ đợi chào đón, trong đó có đội chiêng trống, còn có lá cờ đầu . . . người dẫn đầu là phó bí thư đảng ủy xã Trường Thanh – Hách Nhiên, xã trưởng Cát Đại Tráng, đứng sau ông ta là ban lãnh đạo đảng chính.
Sáng sớm khi ra khỏi cửa, Từ Quân Nhiên đã hỏi Tề Tam Thái, biết được lần này ông ta đến không có thông báo trước, cho đến khi đến xã Trường Thanh. Bên này đã tạo thành một đội ngũ chào đón, điều này có nghĩa hoặc là có người thông báo, hoặc là Cát Đại Tráng không quan tâm đến điều lệ nghiêm cấm không được phép nghênh đón.
- Từ Quân Nhiên, xã Trưởng Thanh các cậu muốn gây án sao?
Ngữ khí Tề Tam Thái mang theo chút nghiêm khắc.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ không thôi, đây chính là sự xót xa của người đứng đầu. Cho dù quan hệ giữa hắn và Cát Đại Tráng có bình thường đến đâu, thậm chí vì bí mật mà cấu xé lẫn nhau, nhưng trong mắt lãnh đạo cấp trên, người phụ trách xã Trường Thanh chính là Từ Quân Nhiên, xảy ra bất kì vấn đề gì, người đầu tiên mà lãnh đạo chất vấn trách nhiệm chính là Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Tề, chuyện này, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn Tề Tam Thái, thành thật giải thích.
Đối với sự nghênh đón này Từ Quân Nhiên không hề có phản ứng gì. Về chuyện này cho dù nói như thế nào, cũng không thể thay đổi được gì. Nếu như nghênh đón, nhiều lắm là bị lãnh đạo mắng vài câu, nhưng nếu không nghênh đón lỡ như bị lãnh đạo ghi nhớ, thì phiền phức đây.
Nhìn Từ Quân Nhiên thật kỹ, Tề Tam Thái hừ một tiếng:
- Bỏ đi, nói bọn họ lập tức giải tán, nên làm gì thì làm đi.
Từ Quân Nhiên gật đầu, xuống xe đến trước mặt mọi người.
Thấy Từ Quân Nhiên từ trong xe Tề Tam Thái bước xuống, bọn người Cát Đại Tráng rõ ràng có chút sững người, vốn nghĩ bí thư không có ở đây, không ngờ lại về chung với Tề Tam Thái.
- Bí thư Từ, cậu về rồi.
Bọn người Cát Đại Tráng lần lượt đi qua hỏi thăm.
Từ Quân Nhiên gật đầu chẳng nói câu nào, nghiêm túc nói với Cát Đại Tráng:
- Ông Cát, ông đang làm gì vậy? Làm loạn sao. Bí thư Tề đã nói rõ ràng không cho phép làm vậy, sao ông còn làm phiền người dân như vậy? Bí thư nói rồi, lập tức giải tán.
Vẻ mặt Cát Đại Tráng hết sức khó xử, Từ Quân Nhiên lại dám ở trước mặt lãnh đạo quát mắng mình, điều này khiến ông thật sự khó chịu, nhưng không dám đáp trả câu nào.
Chỉ trong chốc lát, đoàn người nghênh đón đều giải tán hết, lãnh đạo của các bộ phần đều đi hết, Từ Quân Nhiên cũng không ở lâu, quay người đi vào trong xe.
- Bí thư, giải tán hết rồi.
Từ Quân Nhiên nói với Tề Tam Thái.
Tề Tam Thái gật đầu:
- Đi thôi, chúng ta đến thôn Trường Phát.
Đích đến của chuyến này là thôn Trường Phát của xã Trường Thanh, trước đây cây ăn quả thôn Trường Phát đều có người lo liệu, sau khi Từ Quân Nhiện chọn nơi này làm nơi thí điểm, chính sách đó giúp Từ Quân Nhiên nhận được sự ủng hộ, nơi đây có mấy nhà cũng bắt đầu trồng cây trên núi hoang.
Đã đến nhà của Hứa Ái Quốc, nhìn vườn cây trái của ông ta, thật khiến cho từ Quân Nhiên ngạc nhiên, không ngờ ông ta trồng nhiều đến thế, phát triển rất tốt, lợi nhuận cao như vậy. Hứa Ái Quốc là một cựu phục viên quân nhân đã xuất ngũ, từng đảm nhiệm chức bí thư chi bộ thôn Trường Phát, do vấn đề trong thôn càng ngày càng khó xử lí, ông đã từ chức, xây một căn nhà bên sườn núi nhỏ bên trong khe núi, năm đó là năm 1980.
Mùa thu năm đó đúng lúc có một người từ nơi khác đến chào hàng cây ăn quả. Lúc đó, xã Trường Thanh không một ai dám làm chuyện mạo hiểm như thế này, vì mọi người xã Trường Thanh đều biết, năm trước cộng xã người Hoa phía Đông muốn tạo ra chính tích, trong hoàn cảnh không có bất cứ cơ sở nào, ép buộc người dân trồng cây ăn quả, trồng hết hàng ngàn hàng vạn cây. Kết quả, không những không thành công, mọi nhà đều rơi vào cảnh củi chất đầy nhà, không những không có thu nhập, ngược lại còn nợ nhà máy đồ hộp huyện kế bên hơn một trăm ngàn. Người dân nhất quyết không trả số tiền trái cây, còn suốt ngày than trời oán đất phàn nàn cán bộ xã: “ nếu muốn khóc, trồng cây trái, một năm bồi thường hai con heo!” Vì thế, người Hoa trong thôn đã lây truyền cho người dân xã Trường Thanh “ chứng sợ hãi cây ăn quả”.
Về sau, người bán này chạy hết mấy con sông, một hạt giống cũng không bán được. Ngày hôm đó cả cơm cũng không có mà ăn, ngay lúc chán nản, Hứa Ái Quốc nhiệt tình tiếp đãi ông ta. Hai người nói chuyện một hồi, người đó liền ở lại, dạy ông kĩ thuật trồng. Lần đầu ông trông cây thành công, năm đó thu lại được tiền vốn đồng thời kiếm được một món tiền, có tiền, liền xây nhà lầu mái ngói, làm cho người trong thôn Trường Phát ghen tị, có người còn, có người bắt chước làm theo, nhưng vẫn không hiệu quả như ông, từ đó Hứa Ái Quốc nổi danh ở những nơi gần đó.
Năm đó chuyện này vốn dĩ tạo làn sóng lớn, trải qua bảy tám năm tuy vừa mới cải cách mở cửa, nhưng việc trồng cây ăn quả này, trong mắt mọi người có thể xem là đi theo chủ nghĩa tư bản, may là Hứa Ái Quốc có quan hệ với người trong thôn, bí thư đại đội lúc đó là hậu bối của ông, dùng phương thức treo đầu dê bán thịt chó, biến vườn cây ăn quả của ông thành xí nghiệp tập thể, nên ông mới thoát khỏi sự kiểm tra trong huyện.
Chuyện sau đó rất đơn giản, trải qua sóng gió thời kì đầu những năm 80, trồng cây ăn quả cũng không còn là chuyện cấm nói nữa, Hứa Ái Quốc cũng danh chính ngôn thuận xây dựng vườn cây ăn quả của mình.
Dạo một vòng vườn trái cây, Tề Tam Thái cũng hứng thú nói chuyện lâu dài, theo thói quen liền phát biểu ý kiến, thao thao bất tuyệt. Ông nói về vấn đề “tam nông”: nông thôn, nông nghiệp và nông dân, bước đổi mới nhận thức sâu sắc thứ hai về nông thôn, nông nghiệp hóa công nghiệp hóa, và ý nghĩa to lớn của việc trồng cây ăn quả. Cuối cùng nhấn mạnh với Từ Quân Nhiên, xã Trường Thanh các cậu nhất định phải tận dụng ưu thế tài nguyên ra sức phát triển cây ăn quả. Từ Quân Nhiên có chút hiểu ra, mục đích thật sự Tề Tam Thái đến đây giám sát ngày hôm nay, không khỏi gật đầu nói phải, trong lòng cảm động không thôi.
Trước đây Từ Quân Nhiên đã từng báo cáo với huyện phương pháp đẩy mạnh việc trồng cây ăn quả ở xã Trường Thanh, nhưng chủ tịch huyện Vương Trường Lâm tuy rất hứng thú, miệng thì nói được, nhưng trên thực tế lại không hề có sự ủng hộ, ngược với sự âm thầm của Tề Tam Thái, không ngờ lại tự mình đến giám sát, đồng thời ủng hộ mình.
Có một số người, nhìn như đứng chung thuyền với mình, nhưng trên thực tế khi gặp chuyện thì chưa chắc đã đứng về phía mình. Có một số người, nhìn như khó tiếp cận khó bắt chuyện, nhưng lại có thể tạo được lòng tin và ủng hộ cho mình trong thời khắc quan trọng,
Dạo xong vườn trái cây, đi vào bên trong ngắm phong cảnh. Tề Tam Thái tràn đầy phấn khởi vô cùng vui vẻ, nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đến đây làm bí thư, tốt hơn nhiều so với những thị trấn khác. Cậu nghĩ thử xem, những thị trấn khác của chúng ta, một mạng lưới ruộng đồng coi sao cho hết! Ngọn núi này đi chút thấy cảnh, một bức tranh sườn núi. Cuối xuân, cây cối, cỏ xanh trên núi đều xanh tươi trở lại khắp nơi, xanh nguyên một mảng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, từng luồng gió xuân thổi xào xạt, ngắm nhìn xung quanh, non xanh nước biếc, như thơ như họa, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Hiếm khi nghe được những lời hào phóng từ vị bí thư huyện ủy này, cả đám Từ Quân Nhiên đều rất phấn khởi vừa đi vừa nhìn. Sau này Từ Quân Nhiên mới biết, những lời này là của một vị lãnh đạo lớn của tỉnh khi đến xã Trường Thanh giám sát, nói với Tề Tam Thái – bí thư đảm nhiệm lúc đó.
Đến mấy căn nhà rải rác bên cạnh, Tề Tam Thái muốn vào trong xem thử, Từ Quân Nhiên cũng không ngăn cản, tuy nói rằng sợ người dân nói ra những điều lỗi thời, nhưng Từ Quân Nhiên không hề lo lắng chuyện đó, ngược lại không chút sợ hãi. Những căn nhà của người dân bố trí sơ sài, đen một màu khói, trai gái ăn mặc rách rưới, không ra hình dáng. Đối với sự đến thăm của bí thư huyện ủy và bí thư đảng ủy xã, vẻ mặt có chút kinh ngạc và hiếu kì. Tề Tam Thái nói lời ngon ngọt, bọn họ liền cảm ơn rối rít, nhưng cũng không nói được lí lẽ gì.
Ra khỏi nhà tranh, Tề Tam Thái nặng nề thở dài một hơi vỗ vai Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Tiểu Từ, gánh nặng còn dài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận