Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 487: Tin tức giật gân.

Khi Tề Tam Thái nói với Từ Quân Nhiên bốn chữ gánh nặng còn dài, vẻ mặt nghiêm túc, không rõ là đang khuyên bảo Từ Quân Nhiên hay nhắc nhở bản thân ông.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Sự chỉ dạy của bí thư, tôi nhất định ghi nhớ! Kiên trì đến cùng!
Tiễn Tề Tam Thái xong, Từ Quân Nhiên liền quay về xã, gọi toàn bộ thành viên trong đảng ủy xã đến, truyền đạt chỉ thị của bí thư.
Sau cùng Từ Quân Nhiên nói:
- Bí thư Tề chỉ thị chúng ta, nhất định phải đẩy mạnh trồng cây ăn quả, đưa người dân xã Trường Thanh đến với con đường dân giàu.
Cát Đại Tráng ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Từ Quân Nhiên. Lắc đầu nói:
- Bí thư, chuyện này không dễ làm đâu, ngài xem tình hình ở xã chúng ta đi, có chuyện gì có thể thành công chứ?
Phó chủ tịch xã Tào Đạt Minh đứng bên cạnh cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy đó, bí thư Từ, trong xã này không nói cái khác, trông nhà cơ bản là nhờ chó, giao thông nhờ đi bộ, cuộc họp nhờ gào thét, đốt đèn nhờ dầu, canh tác nhờ trâu, giải trí nhờ bàn tay, anh nói thử xem, chúng ta có thể làm gì chứ?
Từ Quân Nhiên nhàn nhạt cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng hải:
- Ông Hoàng, nhớ rõ sáu câu nói này của chủ tịch xã Tào, đó là sự miêu tả chân thật nhất cuộc sống nghèo khó ở nông thôn!
Hoàng Hải liền gật đầu đồng ý, Từ Quân Nhiên tiếp tục căn dặn Vu Thanh Hải:
- Chủ tịch xã Vu, anh cười đau khổ, với đồng chí văn phòng đảng ủy đi dạo một vòng quanh thôn Trường Phát, viết một bảng điều tra nghiên cứu chi tiết, so sánh một số vật liệu tốt nhất cho tôi xem, cung cấp căn cứ quyết sách, nếu bí thư Tề đã có hứng thú với cây ăn quả thôn Trường Phát như vậy, chúng ta phải chứng thực chỉ thị của lãnh đạo.
Ngay lúc này, sở trưởng sở tài chính đến báo cáo:
- Bí thư, phí bao thầu của nhà máy Huỳnh Thạch, đã được chuyển vào tài khoản của xã chúng ta.
Từ Quân Nhiên gật đầu, liếc nhìn Cát Đại Tráng , bình tĩnh nói:
- Tôi nghe nói có một số đồng chí nói lung tung ở bên ngoài, nói muốn làm mới phí bao thầu, tôi nói đến đây thôi, công ty mở rộng kinh tế thành phố của người ta với ông chủ Lâm – Lâm Cường đã nộp tiền cho chúng ta, nếu ai coi thường hợp đồng, thì đừng trách tôi không nể mặt.
Nói xong, Từ Quân Nhiên đứng dậy rời khỏi phòng họp, trực tiếp đến thị trấn.
Đợi đến khi mọi người giải tán, mấy người ngày thường hay đi chung với Cát Đại Tráng liền tụ tập lại với nhau.
- Bí thư Từ muốn làm gì chứ?
Tào Đạt Minh lạnh lùng nói, vừa rồi Từ Quân Nhiên không nóng không lạnh khiến ông ta bị bẽ mặt.
Những người khác cũng bắt đầu nghị luận, đều nói về cái sai của Từ Quân Nhiên, lý do rất đơn giản, gần đây bí thư Từ thật sự quá độc quyền rồi, cho dù trong xã có chuyện gì, bí thư Từ đều sẽ xía mỏ vào, tuy chưa chắc là quyết định thay những lãnh đạo phân công quản lý, bọn họ muốn quay về như trước không kiêng nể gì nhưng lại không thể.
Tâm trạng Cát Đại Tráng biến đổi, khoát tay trầm giọng nói:
- Im miệng hết đi, bí thư Từ làm vậy, tất nhiên có cách nghĩ của anh ta.
Ông ta không phải ngu, cho dù nói như thế nào Từ Quân Nhiên mới là người đứng đầu, mình đứng thứ hai, tất sẽ có bất mãn với Từ Quân Nhiên, cũng không thể vô lễ nói ra trong trường hợp này. Điều này ông ta học được ở cựu lãnh đạo chủ tịch huyện Vương Trưởng Lâm, đối với sự bảo thủ của bí thư Tề ông ấy đã nghiến răng chịu đựng lâu rồi, thậm chí chủ tịch huyện Vu còn nói mỗi khi nhắc đến tên của cựu bí thư đều rất tức giận, nhưng ngoài mặt, bất kể là ai đều không nhìn thấy được sự bất mãn mà chủ tịch huyện Vương đối với bí thư Tề, nếu không phải mình trong vô tình thấy chủ tịch huyện Vương uống say lớn tiếng mắng chửi Tề Tam Thái, nghĩ sao cũng không ngờ được, hai người cộng sự thân thiết này, trên thực tế là hận đối phương từ rất lâu rồi, hận không thể giết chết đối phương ngay lập tức.
Làm trong chính phủ, ai cũng phải học cách đeo mặt nạ cho mình, chuẩn bị hai mặt mạ hoặc thậm chí là nhiều mặt, nếu không sẽ không có cách nào biết hết lòng người trong chính trị tiếp tục sinh tồn.
Về vấn đề của Từ Quân Nhiên, khóe miệng Cát Đại Tráng lộ ra nụ cười lạnh, ông rất muốn xem thử, đắc tội với nhân vật lớn đứng sau chủ tịch huyện Mã, hắn Từ Quân Nhiên còn có thể hống hách ở huyện Phú Lạc được bao lâu, đến lúc đó sầu não cút khỏi huyện Phú Lạc, xã Trường Thanh này, mình vẫn có thể làm chủ.
- Gì cơ, cậu nói xã Trường Thanh có khả năng có mỏ vàng?
Ngồi trên ghế sa lon nhà mình, Tạ Mỹ Quyên nghe câu nói này của Từ Quân Nhiên, lập tức không còn cách nào có thể giữ bình tĩnh, nhảy một cái đứng dậy.
Đến chạng vạng tối Từ Quân Nhiên mới đến được thị trấn, cũng không có thời gian đi nơi khác, trực tiếp về nhà, đúng lúc Tạ Mỹ Quyên có nhà, hai người vui vẻ ăn bữa tối xong, nằm trên sa lon xem ti vi nhưng không ngờ câu nói của Từ Quân Nhiên, khiến cho người bình tĩnh như Tạ Mỹ Quyên không cách nào giữ bình tĩnh.
- Quân Nhiên, cậu không phải đang đùa với tôi đấy chứ?
Tạ Mỹ Quyên nhìn người đàn ông nhỏ trước mặt mình, tuy cô biết trong đầu Từ Quân Nhiên nhất định chứa rất nhiều thứ, nhưng chuyện mỏ vàng này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, nói câu khó nghe thì, nếu là thật, lợi nhuận ẩn chứa bên trong, cho dù nhìn từ góc độ kinh tế hay chính trị, đều sẽ khiến cho huyện Phú Lạc xảy ra sóng gió, điều có thể tượng tưởng là , tiêu điểm của các thế lực, e rằng sẽ đến huyện Phú Lạc tập trung đầu tiên.
Từ Quân Nhiên cười ha hả, ánh mắt nhìn chằm chằm bản tin truyền hình, nghe Tạ Mỹ Quyên nói chỉ gật đầu nhẹ:
- Chuyện này mà nói đùa gì chứ? Tôi đã mời người đến hóa nghiệm khoáng thạch tìm được ở xã Trường Thanh, đoán chừng một tháng sau đó sẽ gửi kết quả giám định đến đây.
Tạ Mỹ Quyên lo lắng:
- Có đáng tin không? Lỡ bị tiết lộ ra ngoài thì . . .
Cô không lo cái khác, chỉ lo có người biết thông tin này, ra tay trước, hoặc trực tiếp điều Từ Quân Nhiên đi, đến lúc đó phiền phức đây.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, khoát tay:
- Yên tâm đi, là mời người bạn của tôi ở thủ đô.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tạ Mỹ Quyên nói nghiêm túc:
- Chị đó, đừng lo lắng cho tôi nữa, nói xem thử, gần đây trong huyện có chuyện gì lớn không?
Đối với Từ Quân Nhiên, vì lý do thư từ qua lại bất tiện, nhiều vấn đề trong huyện hắn hoàn toàn không hiểu hết, nếu là người khác sẽ không xem đó là một chuyện, nhưng đối với người nghĩa khí anh hùng tràn trề như Từ Quân Nhiên thì lại muốn làm chút chuyện vì huyện Phú Lạc, đó là điều không cach nào chấp nhận được. Cho nên, trong tình huống thông thường, cách một thời gian Từ Quân Nhiên sẽ đến thị trấn một lần, mà Tạ Mỹ Quyên chính là con mắt dò thám của Từ Quân Nhiên ở huyện Phú Lạc trong khoảng thời gian này, cô sẽ nói những chuyện mà mình thấy và nghe được nói cho Từ Quân Nhiên nghe.
Còn về quan hệ lợi hại trong đó, cần Từ Quân Nhiên phân tích và phán đoán.
Là người trong tổ chức phó bộ trưởng, nguồn gốc tin tức Tạ Mỹ Quyên rất phong phú, nhưng về kinh nghiệm đấu tranh chính trị cho thấy, khoảng cách giữa cô và Từ Quân Nhiên không xa lắm, hơn nữa nhiều năm nay Tạ Mỹ Quyên có được như ngày hôm nay là nhờ vào sự bảo vệ của Chu Trạch Thành, đối với Từ Quân Nhiên, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, trước sau đều là một người.
Còn về quan hệ lợi hại trong đó, cần Từ Quân Nhiên phân tích và phán đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận