Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 470 : Lừa gạt lẫn nhau.

Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ một đạo lý đó là bất kỳ một quan viên nào muốn thăng tiến trên con đường làm quan, thì nhất định phải có được thành tích về mặt chính trị.
Bất kể là chính quyền huyện hay là huyện ủy đều chú ý đến Từ Quân Nhiên, dù Bí thư xã Trường Thanh không phải là thương ủy huyện ủy nhưng Từ Quân Nhiên lại đại diện cho thế lực của chư hầu một phương. Trong lòng Từ Quân Nhiên hiện giờ cũng chưa có chủ ý gì, kế hoạch hiện mới chỉ là quan sát kỹ rồi mới nói tiếp.
- Bí thư Từ, Chủ tịch huyện mời anh dến phòng làm việc của ông ấy một lúc. Trước khi cuộc họp bắt đầu, Từ Quân Nhiên đã bị chủ nhiệmTề văn phòng chính phủ cản lại.
- Ah, được, tôi sẽ đến ngay!
Từ Quân Nhiên ngẩn người ra một lúc rồi mới vội gật đầu đáp lại.
Không cần biết trong lòng như thế nào nhưng bên ngoài Từ Quân Nhiên nhất định phải thể hiện sự coi trọng với vị Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm này, dù sao người ta cũng là chủ tịch huyện, lại là lãnh đạo của phe cải cách, thứ mà mình tôn trọng là quyền lực và thân phận của y chứ không phải y.
Đến cửa phòng làm việc của Chủ tịch huyện, Từ Quân Nhiên gõ cửa bước vào, Vương Trường Lâm đang xem văn kiện, thấy Từ Quân Nhiên đã đến, y liền nhiệt tình đứng dậy đưa tay ra cười nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên đã đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Đã quấy rầy ngài chủ tịch rồi!
Vương Trường Lâm khoát tay:
- Không có gì, vừa hay tôi cũng đang tìm anh để nói chuyện.
Rõ ràng là ông ta cho người đến gọi nhưng mỗi lần đến Từ Quân Nhiên lại phải xin lỗi vì đã quấy rầy. Đây chính là quan trường, quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới có đôi khi lại tế nhị như vậy.
- Đồng chí Quân Nhiên, gần đây xã Trường Thanh cũng đã xảy ra không ít chuyện.
Vương Trường Lâm đến bên cạnh Từ Quân Nhiên ngồi xuống, không khách khí mà đi thẳng vào vấn đề với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lập tức hiểu được ý tứ của Vương Trường Lâm, đúng như Vương Trường Lâm nói, bất kể là chuyện tốt hay xấu thì xã Trường Thanh cũng đã xảy ra không ít chuyện. Bắt đầu là hắn muốn mở một chợ buôn bán nông sản, đến chuyện người chết gần thôn Mã gia, rồi cả chuyện công nhận trong nhà máy bột thiếu máu ngất xỉu, mỗi một chuyện đều có liên quan đến xã Trường Thanh. Thật ra Từ Quân Nhiên còn biết ngay đến chuyện mà hắn muốn mở rộng diện tích gieo trồng cây ăn quả của xã cũng có không ít chỉ trích, có người còn nói là hắn đi theo con đường của của tư bản chủ nghĩa.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên liền nhìn Vương Trường Lâm vẻ mặt chân thành nói:
- Chủ tịch, đây là do tôi làm việc không tốt, gây rắc rối cho cấp trên.
Không cần biết như thế nào, trước tiên phải tự phê bình chính mình, hạ thấp phong độ của mình một chút, hơn nữa, Từ Quân Nhiên cũng không phải kẻ ngốc. Nếu như Vương Trường Lâm quả thật không hài lòng về hắn thì lúc này đã không gọi hắn đến mà sẽ phê bình trực tiếp hắn trước cuộc họp của thường ủy huyện ủy. Thế nhưng lúc này lại gọi hắn đến gặp riêng ở phòng làm việc, nhất định là vị Chủ tịch huyện này còn có ý định khác!
Quả nhiên khi Vương Trường Lâm nghe thấy câu nói này của Từ Quân Nhiên, khẽ cười một cái rồi khóat tay:
- Đồng chí nói vậy cũng không đúng. Thứ nhất là đồng chí mới đến xã Trường Thanh chưa được bao lâu, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa quen, dù có xảy ra chuyện thì cũng không liên quan đến đồng chí . Đảng chúng ta rất coi trọng sự cầu thị, trách nhiệm của ai thì người đó phải chịu, đồng chí không cần nhận thay cho người khác. Thứ hai, đây là công việc không thể nào không đắc tội với người khác. Nếu như khôn khéo, biết nịnh hót thì cũng chưa chắc là chuyện tốt lành gì. Nếu để tôi nói, thì đồng chí quả thật rất tài giỏi, những ý kiến mà đồng chí đề xuất ở xã Trường Thanh, tôi cảm thấy rất được. Tuy nhiên trong huyện chúng ta vẫn còn những người tư tưởng rất bảo thủ, không nhìn ra cơ hội của nông thôn trong thời đại mở cửa. Nhưng cậu không giống với họ, cậu là người học rộng, lại được học ở trường Đảng của Thủ đô, nên tầm nhìn của cậu xa hơn người bình thường, tôi rất coi trọng cậu đấy, đồng chí Từ Quân Nhiên.
Thao thao bất tuyệt một hồi thì ra Vương Trường Lâm đang khen ngợi Từ Quân Nhiên. Điều này khiến cho Từ Quân Nhiên vừa vui trong lòng, lại vừa không biết làm thế nào.
Với bất kỳ ai thì việc có thể được nhân vật quan trọng trong chính quyền huyện, huyện ủy tán thưởng là một chuyện tốt, thế nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết được, mục địch của vị Chủ tịch huyện này không có đơn giản như vậy. Vô duyên vô cớ khen ngợi hắn như vậy, nếu nói y không có toan tính gì thì đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin., tuy Vương Trường Lâm không phải là ngọn núi vững chắc như Dương Duy Thiên ngày trước, nhưng hồi đó còn ở huyện Võ Đức, Từ Quân Nhiên có thể thuận buồm xuôi gió, một phần là do hắn quả thật đã làm được rất nhiều việc, còn một phần cũng là do Từ Quân Nhiên có quan hệ rất tốt với các lãnh đạo trong huyện.
Về điểm này, ở huyện Phú Nhạc, Từ Quân Nhiên vẫn chưa hề tạo dựng.
Cho nên Từ Quân Nhiên tuyệt đối không vì sự khen ngợi bên ngoài mặt của Vương Trường Lâm mà thấy vui mừng, trong thâm tâm hắn thật sự rất coi thường điều này, có điều hắn lại e ngại thân phận Chủ tịch huyện của Vương Trường Lâm, thế nên Từ Quân Nhiên chỉ có thể gật đầu, cười cười nói:
- Ngài Chủ tịch đã quá khen rồi, cũng là do sự lãnh đạo của chính quyền huyện, huyện ủy, công tác của xã Trường Thanh chúng ta mới có thể được tiến hành một cách thuận lợi được.
Hắn không phải kẻ ngu, dù thế nào cũng phải đề cao lãnh đạo trước.
Thấy Từ Quân Nhiên tỏ thái độ như vậy, Vương Trường Lâm liền mỉm cười, không giấu diếm mà nhìn Từ Quân Nhiên hỏi:
- Cậu có dự định gì với công tác tiếp theo của xã Trường Thanh không?
Điều khiến người ta ngạc nhiên là y lại không hỏi tình hình công tác sau khi Từ Quân Nhiên nhậm chức mà lại hỏi dự tính tiếp theo của Từ Quân Nhiên với xã Trường Thanh.
Từ Quân Nhiên cũng rất khôn khéo, thấy Vương Trường Lâm không hề đả động gì đến tình hình hiện tại của xã Trường Thanh thì liền hiểu được y nhất định đã tìm hiểu qua kênh thông tin khác, còn ai đã tiết lộ thông tin cho Chủ tịch huyện đại nhân đây thì Từ Quân Nhiên cũng không muốn truy cứu, cũng có thể là Cát Đại Tráng hoặc là một số cán bộ lãnh đạo của xã Trường Thanh có quan hệ thân thiết với Chủ tịch huyện mà thôi. Chuyện này cũng là chuyện bình thường, bởi nếu không có một vài tai mắt ở các thôn xã thì mấy năm này công sức của Vương Trường Lâm đều bỏ xuống biển rồi.
Có điều, Từ Quân Nhiên lại không ngờ y sẽ đàm luận những dự định tương lai của hắn, bởi đối với Từ Quân Nhiên tiếp theo phải phát triển xã Trường Thanh như thế nào, thì còn phải xem ý kiến của hắn có được phát triển thuận lợi hay không. Hiện tại nói ra vẫn còn hơi sớm, Từ Quân Nhiên cũng không dám chắc mình nhất định thành công, huống chi lời một khi đã nói ra miệng, lỡ may có gì sai sót lại không kịp thu hồi. Từ Quân Nhiên làm việc nếu như không chắc chắn thì sẽ không dễ dàng nói ra.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối diện với người thông minh như Vương Trường Lâm, Từ Quân Nhiên không thể nào mượn cớ cuộc họp để không trả lời câu hỏi nàysẽ hồi , lại không muốn để đối phương biết được suy nghĩ trong lòng mình nên Từ Quân Nhiên đã rất nhanh trí đáp:
- Chủ tịch, ý kiến của tôi chỉ có 4 câu này mà thôi: theo kịp tiến độ, dẫn dắt ban ngành thật tốt, nghĩ được. làm được.
Vương Trường Lâm hơi ngạc nhiên, không nói chuyện hồi lâu, mấy lời này của Từ Quân Nhiên nghe thì không có ý nghĩ gì nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì lại có một tầng ý nghĩ khác. Thậm chí một vị lãnh đạo quen nhìn việc đời cũng không khỏi bội phục suy nghĩ vô cùng chuẩn xác của Từ Quân Nhiên sát đất.
Bốn câu này của Từ Quân Nhiên nói thẳng ra là bất kể làm chuyện gì, chỉ cần ở trên quan trường thì chuyện lĩnh hội ý đồ của cấp trên là rất quan trọng, chuyện dẫn dắt tốt các ban ngành cũng quan trọng như vậy, cuối cùng chính là nghĩ ra các biện pháp để phát triển và gầy dựng được những thành tích trong giới chính trị, như vậy mới có thể khiến cho con đường làm quan không ngừng thăng tiến.
Vương Trường Lâm nhìn Từ Quân Nhiên một hồi lâu, không nói lên lời, cuối cùng cười lớn nói:
- Rất tốt, rất tốt!
Cuộc nói chuyện này cũng không kéo dài lâu bởi cuộc họp sẽ diễn ra ngay sau đó, cho nên Vương Trường Lâm chỉ nói chuyện với Từ Quân Nhiên mấy câu, sau đó để hắn rời khỏi. Có điều, sau khi Từ Quân Nhiên đi khỏi, y đã viết đi viết lại mấy câu nói vừa rồi của Từ Quân Nhiên lên cuốn sổ trước mặt, sỡ dĩ Từ Quân Nhiên biết được điều này là bởi về sau Vương Trường Lâm đã nhiều lần nhắc đến mấy câu nói này tại cuộc họp thường ủy huyện ủy và nhiều chỗ khác, y không hề nhắc đến những câu nói là nghe được từ Từ Quân Nhiên.
Cuộc họp diễn ra rất thuận lợi, tài hoa của Bí thư Đảng ủy các xã đều được thể hiện. không những được thể hiện trang trọng trong cuộc họp chính thức mà phát ngôn cũng rất cẩn thận, hùng hồn nhưng không kém phần đặc sắc. Hơn nữa đến khi dùng cơm rượu, mọi người lại nói tiếp phần mình chưa nói xong. Từ Quân Nhiên không có ý kiến gì với mấy chuyện này, mấy loại xã giao trên quan trường này hắn không chỉ trải qua một, hai lần. Công tác ở cơ sở, nông thôn chính là như thế, những dịp trang trọng được vào huyện thế này, có đôi khi thật sự rất hiếm.
Hôm đó, sau khi cuộc họp kết thúc, Cục trưởng cục xí nghiệp địa phương mời khách, đặc biệt mời tất cả Bí thư Đảng ủy các xã dùng cơm. Mọi người đều biết xí nghiệp địa phương không phải là trọng tâm của cuộc họp lần này, nhưng cũng hiểu được cục xí nghiệp địa phương muốn có thành tích. Cho nên sợ các vị cán bộ đứng đầu dưới các xã làm chậm tốc độ phát triển nên mời các vị lãnh đạo này dùng cơm. Từ Quân Nhiên lại cảm thấy chuyện này rất thú vị, mời khách cũng tốt, thế nào cũng được, dù sao cũng không có áp lực công việc cũng không phải là Hồng Môn yến, vui vẻ uống một chầu là được.
Nơi mời cơm là quán ăn của nhà khách huyện ủy, sở dĩ chọn chỗ này không chỉ bởi đồ ăn ở đây ngon nhất huyện Phú Nhạc mà còn là bởi đây là nơi khá yên tĩnh.
Khi đi đến, Từ Quân Nhiên thấy đã có 3 người của cục xí nghiệp địa phương đến, ngoài Vương Mộc Sinh còn có hai người phụ nữ khác. Từ Quân Nhiên nhớ mang máng được Tạ Mỹ Quyên đã có nói trong cục xí nghiệp địa phương có vị phó Cục trưởng là nữ, đều rất nổi tiếng về khoản uống rượu.
Đối với những cán bộ như vậy, Từ Quân Nhiên có hơi phản cảm, nói chuyện không giữ ý, tùy thời tùy chỗ, muốn nói gì liền nói ra, lại còn muốn người ta nói cười, ai không nói thì phạt rượu. Có điều, hôm nay, hắn không phải là chủ, cũng không có ý định biến mình thành nhân vật chính cho nên chỉ ngồi xem náo nhiệt mà thôi.
- Thế nào. Bí thư Từ, có chút bất ngờ sao?
Từ Quân Nhiên đang ngồi uống rượu một mình thì có một giọng nói vang lên bên tai.
Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn lại thì ra là Đường Phương Viên, Bí thư Đảng ủy xã Đông Phương đang ngồi bên cạnh, anh ta khoảng hơn 30 tuổi, trông có vẻ rất thật thà phúc hậu.
- Haha, Bí thư Đường nói thế là có ý gì?
Từ Quân Nhiên không dám thất lễ, vẻ mặt không tỏ thái độ gì, hỏi lại. hắn không phải là trẻ con, tất nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết suy nghĩ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận