Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 414: Măng xào thịt.

- Nếu như cần tôi giúp gì thì cứ nói!
Thấy Từ Quân Nhiên trầm ngâm hồi lâu, khi rời khỏi, Trần Phong Cư đã nói với Từ Quân Nhiên như vậy.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu, rồi tiễn Trần Phong Cư ra khỏi cửa.
Khi trở lại phòng của mình, Từ Quân Nhiên cười một cái, hắn đột nhiên cảm thấy được trách nhiệm trên vai mình thật nặng nề.
Tôn lão đã lựa chọn như vậy, hiển nhiên là vì đã tin lời của mình, ông đã buông bỏ món tiền cược trên người Hoàng lão, làm vậy nhất định sẽ phải trả một cái gì lớn, tất nhiên chính là đưa tất cả Tôn gia lên đài, sau khi Tôn lão qua đời, Tôn gia mất đi người che chở, nhất định sẽ bị lụi bại.
- Lý gia đi lại rất gần với Hoàng gia.
Từ Quân Nhiên lẩm bẩm trong miệng, hắn đã hạ quyết tâm. Nếu cha của Lý Kiện Nhân đã là người của phó Thủ tướng Hoàng thì hắn cần phải tặng cho tổng giám đốc Lý này một món quà gặp mặt thật tốt rồi.
Rạng sáng hôm sau, Từ Quân Nhiên đã thu xếp đồ đạc của mình, ra ngoài đón một chiếc xe, đi đến nhà của Tào Tuấn Vĩ.
- Cậu đến rồi!
Tào Tuấn Vĩ dáng vẻ phờ phạc nhìn Từ Quân Nhiên, cười khổ một cái.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Sao rồi, bị bác trai mắng cho một trận sao?
Tào Tuấn Vĩ lè lưỡi, gật đầu:
- Nổi trận lôi đình luôn, không biết tên khốn nạn nào đã nói chuyện này với ông ấy, hại tôi bị ăn mắng một trận.
Dừng lại một chút, gã lại hung hổ nói tiếp:
- Nếu không phải tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng thì có khi đã phải ăn một bữa măng xào thịt rồi.
Từ Quân Nhiên nghe gã nói xong, không nhịn được phá lên cười. Măng xào thịt này chính là một món gia pháp của Tào gia, Tào lão chuyên dùng nó để trị kẻ không nghe lời Tào Tuấn Vĩ, nói trắng ra chính là dùng cái cờ lê đánh vào mông của gã, hiện giờ dù Tào Tuấn Vĩ đã 30 tuổi đầu nhưng vẫn bị đánh như vậy! Hơn nữa, ông đối với cậu con trai này, lúc nào cũng lo rằng rèn sắt không thành thép, cho nên rất nghiêm khắc với gã.
- Thằng nhóc này, cậu còn cười được nữa!
Tào Tuấn Vĩ bất bình nói.
- Còn không phải tại cậu sao, ông cụ tức giận là bởi vì tôi đã kéo cậu vào, bằng không cũng đâu có tức giận như thế!
Từ Quân Nhiên biết gã không có nói láo, Tào lão gia, quả thật đối với mình rất tốt, không khác gì con cái trong nhà. Nếu biết được Tào Tuấn Vĩ đi gây gổ với người ta lại lôi cả mình vào cuộc, ông cụ không cho gã một trận mới là lạ! Tuy nhiên, hắn lại thấy tò mò, bởi theo cách nói của gã thì hình như gã không có bị đánh.
- Anh Vĩ, rốt cuộc anh đột nhiên nảy ra ý tưởng gì thế?
Từ Quân Nhiên đột nhiên hỏi.
Từ Quân Nhiên quả thật rất tò mà, Tào Tuấn Vĩ đã đột nhiên nảy ra ý tưởng gì mà có thể khiến cho Tào lão thay đổi chủ ý, không đánh gã nữa?
Tào Tuấn Vĩ cười lớn:
- Có thể là gì được nữa, thì nói nguyên nhân tại sao lần này anh lại dây vào Lý Kiện Nhân, lại nói thêm là cậu cũng rất tức giận, muốn tìm đến làm khó Lý gia, ông cụ nghe xong, thở dài một cái, không phạt tôi nữa!
Từ Quân Nhiên nhướng mày. Hắn rất ngạc nhiên với câu trả lời này, nhưng hắn cũng lập tức hiểu ra, Tào lão không truy cứu Tào Tuấn Vĩ là bởi hai nguyên nhân: Một là hành vi của Lý Kiện Nhân thật sự khiến người ta khinh thường, mặc dù không có bằng chứng, không thể nói là y làm, nhưng ông cụ vẫn tin lời con trai của mình. Còn nguyên nhân thứ hai thì có hơi buồn cười, chỉ sợ ông cụ sở dĩ không nỏi giận là bởi hắn cho rằng, ông cụ đã biết được chuyện Tôn gia muốn làm thông gia với Hoàng gia, cho nên không muốn gây rắc rối với những người thân cận với Hoàng gia. Bộ trưởng Lý lại là người của phó Thủ tướng Hoàng, quan hệ của Hoàng Hạo và Lý Kiện Nhân rất tốt, Tào lão gia có thể cho là Từ Quân Nhiên muốn đánh động để dọa hổ.
- Đúng rồi, cậu đây có dự định gì thế?
Tào Tuấn Vĩ liếc nhìn Từ Quân Nhiên, không hiểu hỏi. Năm hết tết đến rồi, không biết Từ Quân Nhiên tìm mình là muốn làm gì?
Từ Quân Nhiên cười cười đáp:
- Tối hôm qua, tôi đã đưa gì dì út đến Lĩnh Nam rồi!
- Sao Cơ?
Tào Tuấn Vĩ nhảy dựng lên khỏi ghế, nhìn Từ Quân Nhiên không nói lên lời, một lúc lâu sau, gã mới trợn mắt há mồm:
- Không biết là cậu điên hay là Tôn Tĩnh Vân điên rồi nữa! cậu có biết chuyện này nhất định sẽ gây ra đại loạn hay không?
Tào Tuấn Vĩ ở Thủ đô đã nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gã nghe nói đến chuyện này. Chuyện đào hôn trong xã hội cũ cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng chuyện này lại xảy ra giữa Hoàng gia và Tôn gia, thì sẽ thành vụ bê bối rồi. Không nói đến người khác, chỉ tên Hoàng Hạo kia thôi, y nhất định không thể nào bỏ qua cho Từ Quân Nhiên. Còn nếu không thì về sau này, Tôn gia và Hoàng gia nhất định sẽ như nước với lửa, quan hệ giữa hai nhà, không thể nào có thể dịu xuống được nữa!
- Quân Nhiên, cậu điên rồi!
Tào Tuấn Vĩ đứng dậy đi đi lại lại trên mặt đất, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Cậu phải đi mau, tôi đưa cậu rời khỏi đây!
Từ Quân Nhiên hiểu ý của gã, gã là lo đợi thêm mấy năm nữa sau khi Hoàng gia được khôi phục, họ đến gây phiền phức cho kẻ đầu sỏ là Từ Quân Nhiên đây.
Từ Quân Nhiên mỉm cười. bình tiĩnh nói:
- Tôi gọi một cuộc điện thoại được chứ?
Tào Tuấn Vĩ trừng mất nhìn Từ Quân Nhiên, không vui vẻ gì đáp:
- Cậu nhanh lên!
Nhà họ tất nhiên là có điện thoại, Từ Quân Nhiên bấm số gọi đến Lĩnh Nam cho Lâm Vũ Tình.
- Xin chào, tôi muốn tìm một người tên là Lâm Vũ Tình!
Từ Quân Nhiên cầm ống nói, nói rất khách khí, chốc lát sau, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng của Lâm Vũ Tình.
- Xin chào, tôi là Lâm Vũ Tình.
Ở đầu dây bên kia, lúc này Lâm Vũ Tình rất đổi kinh ngạc, cô đang bàn công chuyện với người ta, không ngờ là lại có người gọi điện đến công ty để tìm mình, lại còn là điện thoại từ Thủ đô gọi đến. Cô đi nghe điện thoại, lòng đầy nghi ngờ.
- Chị Vũ Tình, tôi là Quân Nhiên!
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Năm mới vui vẻ.
- Quân Nhiên! Sao anh lại gọi đến đây?
Lâm Vũ Tình vui mừng nói, cô liền kể không ngừng về những chuyện gần đây của mình. Tình yêu của con gái chính là cuồng nhiệt như thế, tuy cô biết rõ mình và Từ Quân Nhiên không thể đến với nhau, nhưng trong lòng cô vẫn luôn mong nhớ Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, trò chuyện với Lâm Vũ Tình một lúc, về sau nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tào Tuấn Vĩ, hắn mới kể cho cô nghe về chuyện Tôn Tĩnh Vân đến Lĩnh Nam, cuối cùng nói với Lâm Vũ Tình:
- Lần này, dì út của tôi chạy trốn, là tôi giúp đỡ. Sau khi Cô ấy đến Lĩnh Nam, chị và Anh hai hãy nghĩ cách giúp đỡ, đưa cô ấy đi nước ngoài, tốt nhất là xuất cảnh ở Hương Giang. Nếu như có thể, hãy nhờ Trang phu nhân ra mặt.
Với Lâm Vũ Tình, thì chuyện mà Từ Quân Nhiên nhờ cô chính là chuyện quan trọng nhất trên đời này, huống chi, lần này lại là dì út của hắn. Trên danh nghĩ, Tôn Tĩnh Vân là trưởng bối của Lâm Vũ Tình, tất nhiên cô không dám thất lễ, sau khi hỏi rõ Tôn Tĩnh Vân ngồi chuyến xe nào, cô mới cúp máy.
Từ Quân Nhiên vừa đặt điện thoại xuống đã thấy Tào Tuấn Vĩ đang trừng mắt, nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
- Sao thế, Anh Vĩ?
Từ Quân Nhiên có hơi khó hiểu, không biết tên này đang lên cơn diên gì nữa.
Tào Tuấn Vĩ nhìn Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, chú hãy nói cho anh biết, có phải chú có âm mưu gì hay không?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh Vĩ, anh nói vậy là có ý gì?
Tào Tuấn Vĩ hừ một tiếng, dáng vẻ như đã đoán được tâm tư của hắn:
- Anh còn không biết cậu hay sao, cậu giống hệt anh cả, đầu óc toàn là mưu mô chước quỷ. Cậu đã dám dẫn Tôn Tĩnh Vân đi trốn, nhất định là đã có biện pháp để giải quyết hậu quả, thậm chí, ngay cả đi đâu cũng sắp xếp hết cho cô ta rồi, cậu còn dám nói là mình không có cách nào?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không thể nói với gã về chuyện của Tôn gia được. Chuyện này không phải chỉ như người bên ngoài đồn thổi. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Tôn gia, Tôn lão gia có thể cho Từ Quân Nhiên biết nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nhúng tay vào!
- Phải rồi, trước đó anh có nói. Quan hệ của Hoàng Hạo và Lý Kiện Nhân khá tốt, phải không?
Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi một chút rồi đổi chủ đề, hỏi Tào Tuấn Vĩ.
Tào Tuấn Vĩ hơi ngạc nhiên, liền gật đầu:
- Đúng thế, hai người bọn họ hùn vốn làm ăn với nhau, buôn bán ô tô, làm ăn cũng lớn phết. Mẹ kiếp tôi cũng đã định dấn thân vào vụ này, có điều, anh cả và cậu không cho, tôi thật không biết, rốt cuộc hai người đang lo lắng chuyện gì?
Nói thật, hiện nay ở Trung Hoa, không chỉ Thủ đô mà có rất nhiều nơi đều đang buôn lậu ô tô tràn lan, Tào Tuấn Vĩ nhìn thấy, một chiếc xe, người ta có thể lời mấy mấy vạn thậm chí là hơn mười vạn, tròng lòng thấy rất khó chịu. Nếu không phải là Tào Tuấn Minh và Từ Quân Nhiên đã nhắc đi nhắc lại, không cho gã động đến chuyện buôn bán thì cậu hai này đã kiếm được một khoản từ lâu rồi.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Anh Vĩ, không phải là anh không nghe theo lời của tôi và anh cả, đã lén lút sau lưng bọn tôi đầu tư vào chuyện này chứ?
Sắc mặt của Tào Tuấn Vĩ liền trở nên hoảng hốt, bị ánh mắt sắc bén của Từ Quân Nhiên nhìn chằm chằm, gã cười khổ:
- Anh cũng rất muốn làm như thế nhưng mà đám Lâm Vũ Tình và Trần Hoành không dám. Cái cớ của họ cũng rất đơn giản, hiện giờ chuyện làm ăn của công ty không nhỏ, tiền mặt thật sự không dư giả. Nếu như buôn bán ô tô, vạn nhất có chuyện, sẽ ảnh hưởng đến chuyện là ăn của công ty xây dựng, cho nên tôi cũng thôi không làm.
Từ Quân Nhiên gật đầu hài lòng, thở phào một cái:
- Coi như anh thông minh, nếu không thì, dù bọn tôi có cách cũng không thể nào cứu nổi anh rồi!
- Sao cơ?
Tào Tuấn Vĩ lại giật mình, kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ trong này còn có chuyện gì khác nữa?
Từ Quân Nhiên nhếc miệng cười lạnh:
- Tôi và anh cả đã bàn bạc với nhau từ lâu rồi. Thị trưởng ô tô của Thiên Nhai, có một lỗ hổng trí mạng. Phải biết là ở trên yêu cầu kinh tế phải sôi động, gia tăng thu nhập ngoại hối, cho phép khu hành chính Thiên Nhai nhập khẩu hàng hóa, nhưng không có ai nóI là có thể buôn lậu ô tô. Bây giờ người bên Thiên Nhai đều điên hết rồi, tôi thậm chí còn nghe nói là người trong quân đội cũng tham dự vào chuyện buôn lậu ô tô, những chiếc ô tô giá cao được vận chuyển từ Thiên Nhai đến các nước để tiêu thụ. Anh cảm thấy bác trai hay là thủ trưởng cấp cao có thể nhắm mắt làm ngơ nhìn chuyện này cứ thế diễn ra hay sao?
Lời nói của Từ Quân Nhiên khiến cho trán Tào Tuấn Vĩ vã hết mồ hôi, tuy gã lỗ mãng nhưng không phải là kẻ ngu, tất nhiên gã hiểu được ý tứ trong lời của Từ Quân Nhiên.
Tuy nói pháp luật không trách quan lại nhưng chuyện đó hiện giờ giống như hạt cát cộm trong mắt của thủ trưởng cấp cao. Chuyện này một khi được bới ra, tuyệt đối không chỉ một người bị rơi đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận