Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 126: Lão đại tỉnh ủy giá lâm.

Từ Quân Nhiên không hiểu rõ chuyện này cho lắm. Lúc này, hắn chỉ muốn vứt bỏ mọi chuyện cho các vị lãnh đạo, chuyện còn lại không thuộc phạm vi xử lý của hắn nữa rồi.
Còn về phần Tôn Tĩnh Vân giải thích thế nào với Tôn Chấn Quốc, Từ Quân Nhiên càng không quan tâm. Hắn tin, người nhà họ Tôn cũng không phải kẻ ngốc. Lúc này nên dùng thái độ như thế nào để xử lý chuyện này, chắc chắn, họ đã có cách của riêng mình.
- Lão bí thư, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây.
Từ Quân Nhiên nhìn Nghiêm Vọng Tung rồi bình tĩnh nói.
Nghiêm Vọng Tung hơi sửng sốt, rồi cười khổ nhìn hắn. Quả thật, chuyện này Từ Quân Nhiên không cần dính vào. Người hắn cũng đã cứu, lời nên nói cũng đã nói, hắn ở lại đây cũng chẳng có nghĩa lý gì.
- Được rồi, cháu về trước đi. Tối nay ở lại huyện, ngày mai, thành phố sẽ tới, cháu báo cáo với họ một chút là được.
Nghiêm Vọng Tung nói với Từ Quân Nhiên. Lúc nãy, ông ta vừa nhận điện thoại, sau khi lãnh đạo thành ủy nghe thông báo về tình hình huyện Võ Đức, ngày mai, họ sẽ tới đây xử lý chuyện này.
Có lẽ, lúc này, Dương Duy Thiên và Tần Quốc Đông cũng sắp tới thành phố rồi.
Rời khỏi bệnh viện, Từ Quân Nhiên tới nhà Lý Đông Viễn. Lý Dật Phong đã nhập ngũ, hôm nay Lý Đông Viễn phải xử lý vụ án giết người, trong nhà chỉ còn lại người già và mẹ của Lý Dật Phong. Chào hỏi trưởng bối một lát, giải thích lý do vì sao cánh tay mình bị thương rồi Từ Quân Nhiên đi vào phòng, một lát sau liền ngủ quen.
Hôm nay, quả thật hắn đã quá mệt mỏi rồi. Vừa đánh nhau với người khác, vừa được chăm sóc ở bệnh viện, cả chiều, Từ Quân Nhiên cảm thấy sự mệt mỏi trong người có thể khiến hắn ngủ ngay lập tức.
Rạng sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên bị Lý Đông Viễn đánh thức khi về nhà ăn sáng.
- Chú sáu, thế nào rồi?
Từ Quân Nhiên còn đang ngái ngủ, rửa mặt xong ngồi xuống cầm một cái màn thầu, sau khi cắn một miếng lớn mới hỏi Lý Đông Viễn.
Khuôn mặt Lý Đông Viễn cũng rất mệt mỏi, trong ánh mắt còn hằn lên tia máu, có lẽ cả đêm đều không ngủ. Nghe Từ Quân Nhiên hỏi liền gật đầu đáp:
- Hai vụ, một vụ đuổi bắt tên đang ở ngoài huyện, lúc trước đã sát hại Trần Tam Pháo. Tên này vừa nhìn thấy đồng chí của chúng ta liền quỳ xuống thừa nhận tội giết người của mình. Vụ thứ hai, đám người Trình Hoành Phát cũng đã bị bắt, không một ai chạy thoát. Bọn chúng không biết trời cao đất dày, làm loạn trong huyện, kết quả đã bị chúng ta ngăn chặn.
Dừng lại một chút, Lý Đông Viễn mới nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tần Thọ Sinh cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Việc thông báo tin tức đều do người của cậu ta giúp đỡ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Cậu ta cũng không phải kẻ ngốc. Vì mạng sống, đương nhiên phải làm chút chuyện tốt rồi.
Lý Đông Viễn gật đầu:
- Chú đã nhắc cấp dưới rồi, lần này không động đến cậu ta.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chú sáu cũng không cần bận tâm đến chuyện này nhiều quá đâu. Người phải bắt cũng đã bắt được. Lúc này, chỉ cần có thể khiến mấy người nhà họ Tôn vui vẻ, chắc chắn, lãnh đạo thành ủy cũng sẽ hiểu được.
Ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng. Chuyện của Tôn Tĩnh Vân ầm ĩ đến vậy, chắc chắn người nhà họ Tôn sẽ không chịu bỏ qua. Tùy theo sự suy xét của Từ Quân Nhiên và Nghiêm Vọng Tung, huyện Võ Đức không muốn trở thành huyện vật hy sinh trao đổi của cấp trên với nhà họ Tôn, nhưng chắc chắn phải tìm được một vật hy sinh khác để thay thế.
Mà ứng cử viên cho vị trí này chính là hai anh em Trình Hoành Đạt, làm không tốt còn ảnh hưởng đến cả Trình Tuấn Thanh và một số người liên quan đến hai người họ.
- Đúng rồi, nghe nói, hôm qua người nhà họ Tôn đã tới phải không?
Lý Đông Viễn vừa ăn vừa nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Lão lục của Tôn gia, mang theo một đám cấp dưới tới kiểm tra sức khỏe.
Lý Đông Viễn hơi sững sờ, ngay sau đó đã hiểu ra tình tiết này nên bật cười khanh khách.
Hai người ăn sáng xong rồi cùng nhau đến bệnh viện huyện. Họ cũng không cần tới huyện ủy làm gì, có khi lúc này, toàn bộ lãnh đạo huyện ủy đều đang đợi ở bệnh viện huyện rồi.
Quả nhiên, lúc hai người Từ Quân Nhiên tới, Nghiêm Vọng Tung và những người khác đã sớm đứng đợi ở cổng.
- Lão bí thư.
Từ Quân Nhiên bước tới chào Nghiêm Vọng Tung.
Nghiêm Vọng Tung gật đầu:
- Chủ tịch Dương gọi điện tới nói, lãnh đạo chủ chốt của thành ủy đều tới, cháu cùng nghênh đón với chúng ta.
Từ Quân Nhiên hiểu ngay, chắc chắn lãnh đạo thành ủy đang lo lắng Tôn gia sẽ tức giận vì chuyện này.
Quả nhiên, Nghiêm Vọng Tung khẽ nói:
- Nghe nói lão gia nhà họ Tôn đã gọi điện lên tỉnh ủy, hỏi xem, huyện Võ Đức chúng ta có còn chịu sự lãnh đạo của Đảng hay không, ở chỗ chúng ta có còn vương pháp hay không?
Từ Quân Nhiên thở dài, chỉ sợ chuyện lần này sẽ không cho qua dễ dàng như vậy. Tỉnh ủy mất mặt trên Trung ương, chắc chắn sẽ khiến thành ủy mất mặt. Thành ủy mất mặt, chắc chắn sẽ tìm đến huyện. Chỉ là không biết phong ba lần này, có bao nhiêu người ở huyện Võ Đức có thể an toàn trở ra.
Những người khác Từ Quân Nhiên không biết, nhưng hắn dám cam đoan, lần này Trình Hoành Đạt không xong rồi.
Sau khi chào hỏi các lãnh đạo huyện khác, Từ Quân Nhiên đi xuống cuối hàng, phía trước đều là lãnh đạo huyện, hắn chỉ là một cán bộ nho nhỏ, đứng đầu không hay cho lắm.
Một lát sau, một xe cảnh sát dẫn đầu chầm chậm chạy tới. Từ Quân Nhiên biết, đây là xe dẫn đường, lãnh đạo ra ngoài luôn coi trọng chuyện này. Tuy không bắt buộc phải khoa trương như vậy, nhưng ít nhất cũng phải có chút uy nghiêm nhất định, chắc chắn phải phái xe cảnh sát phụ trách dẫn đường.
Nhưng chiếc xe theo sau đó lại khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên biến đổi.
Vì đằng sau chiếc xe cảnh sát chiếc xe số một của thành ủy Toàn Châu.
Kiến thức của Từ Quân Nhiên không giống những người bình thường không có lấy một chút kinh nghiệm. Đầu óc của hắn bỗng hiện lên một chuyện, đó là một chuyện vẫn còn lưu hành rộng rãi từ đầu thập niên 80 đến tận cuối thập niên 90.
Lúc đó, lãnh đạo xuống cơ sở kiểm tra công việc vừa phải tiết kiệm, vừa phải thể hiện sự gần gũi, còn phải thường xuyên giao lưu với các cán bộ cấp dưới. Quả thật, yêu cầu này hơi nhiều, thế này, cấp dưới đã nghĩ ra một cách, lúc dẫn lãnh đạo đi thị sát nên ngồi xe khách nhỏ.
Cái gọi là xe khách nhỏ, thực chất chính là chiếc xe Trung Ba cỡ nhỏ. Một chiếc xe đại khái có thể chứa được mười mấy đến hai mươi mấy người, vừa đẹp lại có thể ngồi cùng lãnh đạo nói chuyện.
Vì thế trong vòng 10 năm về sau, đây đã trở thành một quy luật bất thành văn.
Nếu Từ Quân Nhiên đoán không sai, hiện nay, mấy vị lãnh đạo chủ chốt của thành ủy đang cùng một nhân vật quan trọng của tỉnh ủy ngồi trên chiếc xe khách cỡ nhỏ phía sau. Lúc này, loại xe này là một vật rất hiếm. Thông thường, chỉ có các bộ ban ngành chính phủ mới có đủ tiền để mua được nó, thậm chí còn phải là những bộ ban ngành có cấp bậc tương đối cao mới có. Chiếc xe khách kia của thành ủy Toàn Châu tuyệt đối không thể so sánh với chiếc này của người ta.
Phía sau là một loạt xe con, tuy kiếp sau, chúng không phải là những chiếc xe tốt, nhưng theo tiêu chuẩn hiện nay, cấp bậc của chúng cũng không thấp.
Nhìn chiếc xe phía sau, biểu cảm của Từ Quân Nhiên lại càng trở nên kỳ quái.
Phía sau chính là xe số một của Tỉnh ủy.
Nói một cách khác, trên chiếc xe đó, 8, 9 phần là một nhân vật có số má ở tỉnh ủy Giang Nam.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Từ Quân Nhiên bước tới trước mặt Nghiêm Vọng Tung rồi nhỏ giọng nói:
- Lão bí thư, bí thư Chu của Tỉnh ủy đang ngồi trên chiếc xe kia.
Nghiêm Vọng Tung sững sờ. Lúc ông ta quay đầu lại, Từ Quân Nhiên đã lui về vị trí của mình. Tuy nhiên Nghiêm Vọng Tung vẫn nghe rất rõ câu nói của hắn, bí thư Tỉnh ủy Chu đang ngồi trên chiếc xe kia sao?
Bí thư Chu?
Tỉnh ủy chỉ có một bí thư Chu, chính là người đứng đầu Tỉnh ủy – Chu Đức Lượng.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Vọng Tung vội chỉnh trang lại quần áo của mình, rồi khẽ nói với mấy lãnh đạo huyện khác:
- Mọi người chuẩn bị tinh thần, lãnh đạo Tỉnh ở trong xe.
Thoáng cái, mọi người đều hào hứng lên. Đối với những cán bộ cấp huyện này, lãnh đạo Tỉnh ủy như một nhân vật lớn cả đời chưa chắc đã có cơ hội được gặp. Tuy lúc này, nguyên nhân gặp thủ trưởng không hay cho lắm, nhưng nếu như có thể được lãnh đạo coi trọng, nói không chừng có thể một bước lên mây.
Tuy nhiên, Từ Quân Nhiên đứng sau đám người lại tỏ ra lo lắng, biểu cảm cũng không tươi sáng như những người khác.
Chuyện này có vẻ không đúng cho lắm.
Không phải Từ Quân Nhiên chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ kinh động đến lãnh đạo Tỉnh. Con gái Tôn gia suýt thì bị làm nhục ở tỉnh Giang Nam, Tôn lão gia chắc chắn đã gọi điện thoại cho người ở tỉnh Giang Nam, thậm chí có thể là rất nhiều người ở Tỉnh ủy Giang Nam đều đã nhận được điện thoại của người sau lưng mình để xác định xem họ nên tỏ thái độ như thế nào trong chuyện lần này. Nhưng Từ Quân Nhiên không ngờ rằng, chuyện lần này lại kinh động đến cả Chu Đức Lượng – người đứng đầu Tỉnh ủy.
Đây hoàn toàn là một chuyện vô cùng bất ngờ.
Tục ngữ đã có câu, chuyện lớn kinh động cả đất trời. Ý nói chính là, chuyện lần này của Tôn Tĩnh Vân, trước đây, Từ Quân Nhiên đã tính đến việc sức ảnh hưởng của nó sẽ rất lớn. Dưới áp lực của Tôn gia, để giảm bớt cơn thịnh nộ của Tôn lão, Tỉnh ủy Giang Nam có thể lựa chọn hy sinh một số người để giải quyết vấn đề này.
Toàn bộ lãnh đạo thành ủy Toàn Châu tới đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Từ Quân Nhiên không ngờ, chuyện lần này có thể kinh động đến người đứng đầu Tình ủy Giang Nam.
Bí thư Tỉnh ủy là ai chứ? Đó là Đại tướng nơi biên cương, nhìn khắp cả nước cũng chỉ có không quá 10 người mà thôi. Nếu ở trong xã hội cũ, người đó chính là hoàng đế một vùng đất rồi.
Nhưng người như vậy lại đích thân đến huyện Võ Đức vì một bản án nói nhỏ không nhỏ, mà nói lớn cũng không phải là lớn.
Hơn nữa, dường như chuyện này còn giữ bí mật với huyện Võ Đức. Vì Từ Quân Nhiên biết rõ, lúc này, sau khi hắn nhắc nhở Nghiêm Vọng Tung xong, ông ta cũng rất mơ hồ, rõ ràng điệu bộ không hay biết gì về sự xuất hiện của lãnh đạo Tỉnh ủy. Điều đó cũng có nghĩa là, lần này, Chu Đức Lượng tới huyện Võ Đức không hề thông báo cho huyện Võ Đức.
Con người trong chốn quan trường làm việc gì cũng kiêng kỵ nhất chuyện ngoài ý muốn. Thật lòng mà nói, đó là những việc không nằm trong sự kiểm soát của mình, giống như chuyện hôm nay Từ Quân Nhiên gặp phải. Kết quả tốt mà hắn nói với Tôn Tĩnh Vân là khẩn cầu Tôn Tĩnh Vân đừng nói bậy bạ về huyện Võ Đức trước mặt lãnh đạo thành ủy.
Nhưng vấn đề hiện nay là, Tôn Tĩnh Vân không cần nói gì hết, huyện Võ Đức cũng tiêu rồi.
Lãnh đạo tỉnh đã nổi giận, không phải nói qua loa mấy câu là giải quyết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận