Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 814: Người quen trong lúc tụ hội

Đồng nghiệp ở văn phòng Tỉnh ủy?
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, hơi bất ngờ liếc mắt nhìn Điền Hoài Nhân. Đang lúc muốn xem thử xung quanh, hai cô gái mặc hai chiếc áo đầm màu trắng đã đi tới, một người trong đó rõ ràng là cấp dưới của Từ Quân Nhiên ở Tống Hợp, Lý Tư Kỳ.
Từ Quân Nhiên ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn Lý Tư Kỳ:
- Sao cô lại ở đây?
Hắn rất rõ ràng tình cảnh của Lý Tư Kỳ bây giờ. Cô gái này ở Tống Hợp là người luôn bị ức hiếp, tuy tốt nghiệp đại học nhưng không có đường tắt. Là người chỉ biết bán mạng làm việc, bị người ta sai đến sai đi, phần lớn thời gian chỉ biết làm mấy việc lặt vặt. Sao hôm nay cô ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Tục ngữ nói: Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, đồng dạng đạo lí, không chung một vòng tròn thì sẽ rất ít khi xuất hiện cùng nhau. Đây cũng là lý do vì sao Điền Hoài Nhân không biết gì về Từ Quân Nhiên, dù sao hắn cũng chỉ là một tên quần là áo lụa. Tuy nói cha hắn nằm trong thường vụ Tỉnh ủy, nhưng vì Từ Quân Nhiên đến Đông Hải chưa lâu, tất nhiên hắn không nhận biết được người trẻ tuổi trước mặt lại là thư ký của người đứng đầu Tỉnh ủy. Nếu biết thì hắn đã không cư xử tùy tiện như vậy với Từ Quân Nhiên.
Nghe Từ Quân Nhiên hỏi, mặt Lý Tư Kỳ ửng hồng, nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, không mở miệng.
Đứng bên cạnh Lý Tư Kỳ là một cô gái dáng người cao gầy, khuôn mặt rất xinh, làn da trắng nõn, bên vai choàng một chiếc áo dài không tay, con mắt của nàng không lớn nhưng có sự cuốn hút. Nàng là kiểu con gái nếu nhìn sơ qua thì không để ý, nhưng mà nhìn kỹ thì sẽ khiến người ta không rời mắt được.
- Kỳ Kỳ, cậu biết hắn ta sao?
Cô gái mở miệng hỏi Lý Tư Kỳ một câu, câu nói không che giấu sự hiếu kỳ về mối quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ gật gật đầu, giới thiệu Từ Quân Nhiên với cô gái kia:
- Đây là trưởng phòng Từ, công tác ở đơn vị của tụi mình.
Sau đó quay qua nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Từ, đây là bạn học thời đại học của tôi, Tô Dương. Hôm nay tôi cùng cô ấy đến đây vui đùa một chút.
Đối với vị lãnh đạo trực tiếp này nàng không dám thất lễ. Mấy ngày trước chuyện thu tiền được xử lí đã truyền xôn xao lên hết rồi. Việc mà trưởng phòng Đường và trưởng phòng Giang phải bó tay chịu thua thì trưởng phòng Từ chỉ gọi một cú điện thoại, ngày hôm sau đã có người đã có người đem tiền đưa đến Tỉnh ủy, nghe nói đối phương còn là xí nghiệp lớn có danh tiếng nữa. Quan trọng nhất là nghe nói việc thành phố Đông Hải rung chuyển như hiện nay, sau lưng cũng có bóng dáng của trưởng phòng Từ. Nếu không phải hắn liên lạc với bên công an, vụ án ở thành phố Đông Hải có lẽ sẽ không ầm ĩ lớn như vậy. Tóm lại, trong mắt Lý Tư Kỳ bây giờ nhìn Từ Quân Nhiên chẳng khác gì mấy lão hồ ly bên Tỉnh ủy.
hiển nhiên Từ Quân Nhiên không biết trong mắt cấp dưới hắn đã trở thành yêu ma quỷ quái, nghe vậy cười cười:
- Người trẻ tuổi mà, đi khắp nơi xem một chút cũng bình thường.
Ngữ khí và giọng điệu khi nói chuyện của hắn nghiễm nhiên xem Lý Tư Kỳ như là đứa trẻ, lại quên mất rằng bản thân mình so với nàng cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi mà thôi.
Cô gái tên là Tô Dương híp mắt, nhìn về phía Từ Quân Nhiên, đột nhiên hỏi:
- Trưởng phòng Từ từng ghé qua Thủ đô phải không?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Ừ, ghé qua một thời gian.
Tô Dương khẽ gật đầu, cười cười nói:
- Hèn gì tôi nhìn trưởng phòng Từ thấy quen quen.
Từ Quân Nhiên nghe xong lời của nàng có chút bất ngờ:
- Cô biết tôi sao?
Tô Dương không trả lời Từ Quân Nhiên mà thuận thế ngồi xuống, tình cảnh này có chút giống như Điền Hoài Nhân cùng Từ Quân Nhiên, lại thêm Lý Tư Kỳ cùng Tô Dương bốn người ngồi nói chuyện phiếm rồi.
Công bằng mà nói, buổi hôm nay không có quá nhiều mỹ nữ. Ít nhất theo con mắt của Từ Quân Nhiên thì đa phần mấy cô gái ở đây đều chỉ được ngang tiêu chuẩn trung bình thôi, ngẫu nhiên có vài mỹ nữ thì cũng thuộc kiểu rụt rè, nhút nhát. Rất khó gây chú ý với những tồn tại cá biệt như Từ Quân Nhiên.
Về phần Điền Hoài Nhân lại càng không để ý. Cha hắn ở trong Thường vụ Tỉnh ủy, đa phần mọi người trong buổi tụ tập này không lọt vào mắt hắn. Nếu không phải vì Tằng Văn Khâm, hắn cũng không chạy đến bắt chuyện với Từ Quân Nhiên. Bây giờ có hai vị mỹ nữ chủ động đến đây tán gẫu, trái lại làm cho hắn vui vẻ không ít.
Về việc Lý Tư Kỳ gọi Từ Quân Nhiên là trưởng phòng, Điền Hoài Nhân cũng không cảm thấy bất ngờ. Là bạn học thời đại học của Tằng Văn Khâm, nếu như ngay cả cán bộ cấp phòng cũng không lăn lộn lên được, vậy thì đúng là loại vất đi. Phải biết rằng lúc trước Sở Văn Thiên thường hay xuất hiện bên người Tằng Văn Khâm bây giờ cũng đã trong Thường vụ Tỉnh ủy Đông Hải, thư ký của bí thư Thị ủy Đông Hải, bàn về quyền thế đến Điền Hoài Nhân cũng phải khách khí trước mặt hắn.
Vì vậy, hắn dứt khoát giống như người không có chuyện gì, tiếp tục cùng Từ Quân Nhiên trò chuyện giết thời gian.
- Hôm nay đến đây không ít người, cậu nhìn thấy cái tên có mái tóc vuốt ngược đằng kia không? Trong nhà hắn nắm quyền về việc buôn bán bên ngoài của tỉnh ta, ông ngoại hắn là phó sở trưởng sở ngoại mậu, tên nhóc này bây giờ đang đi theo cha hắn, lăn lộn cũng khá lắm, đã mua được BWM rồi…
Điền Hoài Nhân không biết là để kéo gần hơn mối quan hệ với Từ Quân Nhiên hay là bản thân hắn thường hay nói nhiều, ngồi giới thiệu một số tình huống cá nhân của một vài người. Hiện trường có những nhân vật nào lợi hại, hoặc là con cái của vị đại lão trong ngành nào đó, hay là những người nào tương đối có sức ảnh hưởng hiện tại đối với tỉnh Đông Hải.
Trong con mắt của Điền Hoài Nhân, hắn đại khái cảm thấy những thứ này chính là tài nguyên. Hắn nhiệt tình giới thiệu với Từ Quân Nhiên cùng Lý Tư Kỳ, thậm chí Tô Dương chính là để cho tài nguyên cộng hưởng. Có lẽ là không quen việc lấy lòng đám người Từ Quân Nhiên, nếu không thì đã khiến cho người ta cảm thấy hắn rất nghĩa khí, rút ngắn khoảng cách giữa mọi người.
Lý Tư Kỳ được Tô Dương kéo tới đây. Tô Dương là bạn học thời đại học của nàng, là người bản địa ở Đông Hải, cha của Tô Dương là phó bí thư thị ủy Đông Hải, coi như là cán bộ tầng lớp trung. Nếu không cô cũng không có cơ hội tham gia những buổi tụ tập thế này. Dù sao trên đất nước Hoa Hạ này, ngoài mặt thì thổi phồng cái gọi là mọi người trước mặt luật pháp đều ngang hàng, nhưng trên thực tế cả triệu người tham ô cùng với cả triệu người trộm cướp chưa bao giờ được phán hình phạt giống nhau. Khái niệm ngang hàng tồn tại đại khái chỉ mang tính tương đối thôi.
Những thứ như vòng tròn quan hệ cùng với giai cấp sẽ không bao giờ biến mất ở Hoa Hạ.
Thật ra Tô Dương đã biết Điền Hoài Nhân. Tuy Điền Hoài Nhân không quen biết cô nhưng cô vẫn tìm cơ hội trò chuyện với hắn, thỉnh thoảng nói vài lời với Từ Quân Nhiên. Không biết vì sao, Từ Quân Nhiên có cảm giác rằng cô gái này dường như rất sợ mình, khi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên sự sợ hãi. Tất nhiên loại sợ hãi này bị nàng che giấu vô cùng tốt, ngoại trừ bản thân Từ Quân Nhiên, Lý Tư Kỳ cùng Điền Hoài Nhân hoàn toàn không cảm giác được.
- Trưởng phòng Từ này, ngài quen biết với Điền Hoài Nhân sao?
Thừa dịp Điền Hoài Nhân bị một người bạn kéo qua chỗ khác nói chuyện, Lý Tư Kỳ nhỏ giọng hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tôi cũng mới vừa quen anh ấy hôm nay, sao thế, vị trưởng khoa Điền này rất nổi danh hả?
Lúc tự giới thiệu với Từ Quân Nhiên, Điền Hoài Nhân nói mình là cán bộ cấp khoa.
Lý Tư Kỳ thè lưỡi:
- Anh ta là con trai của bí thư Điền, bí thư ủy ban chính pháp (chính trị và pháp luật), rất nổi danh ở tỉnh thành.
Cô đến Đông Hải sớm hơn Từ Quân Nhiên rất nhiều, đối với quan hệ của những người trong tỉnh cũng quen thuộc hơn Từ Quân Nhiên. Một tên nha nội nổi danh như Điền Hoài Nhân, tất nhiên là Lý Tư Kỳ phải biết rõ rồi.
úc này Từ Quân Nhiên l mới chợt hiểu, trách không được lúc nói chuyện tên Điền Hoài Nhân này liền ra dáng ta đây lắm việc, náo loạn cả ngày thì ra cha hắn là lão đại của ủy ban tỉnh chánh pháp Đông Hải.
- Trưởng phòng Từ, sao hôm nay anh lại đến đây?
Lý Tư Kỳ cũng có chút tò mò, sao tự nhiên Từ Quân Nhiên lại xuất hiện ở loại trường hợp này.
Trong ấn tượng của cô, Từ Quân Nhiên không phải là loại người hay xuất hiện ở những chỗ ăn chơi như thế này. Dù sao trong ấn tượng của mọi người thì hắn là một người tương đối ổn trọng.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Tôi bị người ta kéo đến đây, cũng giống như cô vậy.
Lý Tư Kỳ thè lưỡi, không nói chuyện, rồi lại hì hì nở nụ cười.
Đúng lúc này, ngồi bên cạnh nàng Tô Dương mở miệng cười nói:
- Mình nói này Kỳ Kỳ, bạn với lãnh đạo của bạn đang thì thầm gì đó? Có phải đang nói xấu mình không hả?
Lý Tư Kỳ lắc đầu liên tục, đứng lên nói với mọi người phải đi rửa tay rồi bước nhanh khỏi chỗ ngồi.
Rất nhanh chỗ này chỉ còn lại Từ Quân Nhiên và Tô Dương, hai người nhìn nhau. Từ Quân Nhiên không mở miệng trước, chỉ lặng lẽ lấy ra một điếu thuốc, vừa muốn châm lửa thì Tô Dương đã nhanh chóng cầm lấy bật lửa đặt trên bàn, BA~ một tiếng giúp Từ Quân Nhiên châm lửa.
Từ Quân Nhiên hơi nhíu mày lại, hắn cảm thấy hơi lạ. Trước đây chắc chắn là mình chưa gặp Tô Dương bao giờ, sao cô ta lại bày ra dáng vẻ như vậy?
Hít một hơi thuốc thật sâu, nhả ra một vòng khói, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Tô Dương, hỏi rõ từng chữ:
- Cô biết tôi sao?
Đây là lần thứ hai hắn hỏi Tô Dương câu này.
Tô Dương cười khổ gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Lúc ở Thủ đô tôi từng thấy anh.
Thái độ của cô rất cung kính, thậm chí còn theo một sự sợ hãi phát ra từ đáy lòng, sợ có câu nào đó đắc tội với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghe côtrả lời như thế, nghiêng nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi:
- Sao tôi lại không có chút ấn tượng nào nhỉ?
Hắn thật sự không nhớ rõ mình đã từng gặp Tô Dương ở đâu. Phải biết rằng nhan sắc Tô Dương cũng được xem như nổi bật rồi, mỹ nữ xinh đẹp như vậy, không có lý gì mình đã gặp qua mà lưu lại chút ấn tượng nào được.
Cũng không phải là Từ Quân Nhiên háo sắc gì, mà là một loại phản ứng bình thường. Dù sao Từ Quân Nhiên vẫn rất có tự tin đối với trí nhớ của mình. Mặc dù không có năng lực mạnh mẽ như đã gặp qua là không thể quên, nhưng mà một mỹ nữ như Tô Dương nếu đã từng xuất hiện trong cuộc sống của mình thì Từ Quân Nhiên tin tưởng mình chắc chắn sẽ có ấn tượng, không có chuyện không nhớ rõ được.
Tô Dương cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Từ Quân Nhiên, lại nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý phía bên này, mới từ từ nhả ra mấy chữ:
- Lúc ở Thủ đô tôi đã từng hát ở quán bar Dạ Sắc.
- Cái gì?
Từ Quân Nhiên thoáng cái liền ngây người.
Quán bar Dạ Sắc sao?
Cho dù thế nào Từ Quân Nhiên cũng không nghĩ tới Tô Dương lại nói cho mình một đáp án như vậy.
Nếu như nói lúc ở kinh thành việc Tô Dương gặp mình ở quán bar Dạ Sắc làm cho hắn cảm thấy bất ngờ, vậy thì việc cô ta nói rằng mình đã từng hát trong quán bar lại làm cho Từ Quân Nhiên cảm thấy giật mình. Phải biết rằng bây giờ là những năm đầu thập niên 90, cũng không phải là thế kỉ 21 sau này. Một người đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học hẳn hoi, đi tới đâu cũng được người ta chào đón, vậy mà lại chạy đến hát trong quán bar. Việc này y hệt như một vị vương tôn công tử ở thời cổ đại bỗng nhiên không thích làm quan mà lại thích ý đi làm thương nhân vậy.
Giờ phút này ánh mắt của Từ Quân Nhiên nhìn về phía Tô Dương thật sự có chút rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận