Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 901: Phó thác

Lý Trung Nguyên thấy khó hiểu. Y không rõ Diệp Viễn tự nhủ như vậy là có ý gì. Chẳng lẽ nói Diệp Chủ tịch lợi dụng chuyện này?
Do dự một chút, Lý Trung Nguyên vẫn đồng ý. Mặc dù Cục trưởng Thành phố Chu Kiếm không tới, nhưng y biết rõ mình chỉ là Đại đội phó nho nhỏ nên không có tư cách làm trái ý kiến của đại nhân.
Lý Trung Nguyên cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp. Song, cụ thể là ở đâu đó không đúng thì y cũng không rõ lắm.
Lúc này, Từ Quân Nhiên chưa về chỗ ở của mình mà cho lái xe đến Cục Công an. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, Đoạn Khê Tuyền không có ở đó, còn Diệp Viễn thì có thái độ rất kỳ lạ nên hắn nhất định phải lưu ý chuyện này.
Nếu chuyện đã như vậy thì nhất định phải thành lập tổ chuyên án rồi.
Quả nhiên, không đến nửa giờ sau, các thành viên tổ chuyên án của Ủy ban Chính – Pháp và Cục Công an đã có mặt. Đây là việc Từ Quân Nhiên không nghĩ tới. Điều bất ngờ nhất là Diệp Viễn cũng tới.
Không chỉ như thế, Diệp Viễn theo Chu Kiếm Cục trưởng Cục Công an Thành phố tới đây. Hai người ngồi nói chuyện với nhau tiếng rất nhỏ. Khi thấy Từ Quân Nhiên tới, Diệp Viễn mỉm cười một cách khó hiểu rồi nói ngay sang chuyện khác. Rõ ràng, y không muốn để Từ Quân Nhiên biết về vấn đề y đang nói chuyện.
Từ Quân Nhiên thấy vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Hắn tự thấy cần phải cảnh giác hơn. Xem ra vụ án Tiền Vân Lục không đơn giản. Do đó, chính mình cũng phải cẩn thận hơn.
Bình tĩnh suy nghĩ, Từ Quân Nhiên thấy chuyện này có nhiều điểm nghi vấn. Hắn cùng Đoạn Khê Tuyền đã bàn với nhau, muốn đối phó với Tiền Vân Lục thì phải mở cái nắp cống Hoàng Dương lên. Còn chưa kịp ra tay thì hôm nay Đoạn Khê Tuyền lên tỉnh khám bệnh. Tiền Vân Lục bị giết chết ngay tại nhà. Chẳng lẽ, trong lúc này lại có gì bí mật động trời sao?
-Bí thư Từ, anh đã tới.
Chu Kiếm nhìn thấy Từ Quân Nhiên, vội vàng đi tới chào rất khách khí.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
-Sau khi trở về, tôi có chút lo lắng nên tới đây. Chu Cục trưởng, công việc hiện tại thế nào rồi?
Hắn cũng không ngại bất kỳ ai. Tuy Diệp Viễn ở trước mặt, nhưng hắn không hỏi mà trực tiếp hỏi Chu Kiếm. Đây là chuyện quang minh chính đại, nên hắn không ngại gì cả. Từ Quân Nhiên cũng không cảm giác mình làm như thế là có gì đó không ổn.
Chu Kiếm vội vàng báo cáo với Từ Quân Nhiên:
-Là thế này, tôi đã cùng các đồng chí ở Ủy ban Chính – Pháp trao đổi với nhau rồi. Lần này, mấy ban đều tham gia phá án. Xin lãnh đạo Thành ủy cứ yên tâm. Nhất định trong thời gian ngắn nhất chúng tôi sẽ bắt được kẻ phạm tội, lấy lại niềm tin cho nhân dân toàn Thành phố.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
-Chuyện này, nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
Nói xong, hắn quay lại mỉm cười với Diệp Viễn đang đứng sau lưng:
-Diệp Chủ tịch, ngài nói đi, có đúng như thế không?
Diệp Viễn cười ha hả, gật đầu nói:
-Tôi đồng ý. Chuyện này đã ảnh hưởng rất xấu rồi. Nhất định trong thời gian ngắn nhất, Cục Thành phố phải bắt được hung thủ.
Hai người là lãnh đạo Thành ủy đang có mặt ở đây đều nói như vậy nên Cục Công an không dám thất lễ. Rất nhanh, họ thành lập mấy tiểu tổ để phá án. Các tuyến giao thông trọng yếu toàn thành phố đều có tổ kiểm tra.
Chu Kiếm cùng Lôi Lệ Phong Hành chia anh em làm tám tổ rồi tự mình dẫn đội đi.
NhìnTừ Quân Nhiên cùng Diệp Viễn lên xe, Phó Cục Công an Thành phố Tưởng Quốc Bình thận trọng nói với Chu Kiếm:
-Cục trưởng, chúng tôi dẫn đội đi thôi, còn anh, hay là cứ ở lại trong Cục?
Loại tội phạm này rất nguy hiểm vì chúng luôn có súng trong người. Nếu chúng cố tình liều lĩnh thì dễ xảy ra thương vong. Tưởng Quốc Bình là do Chu Kiếm đề bạt lên. Nên gã được coi là tâm phúc với Chu Kiếm, luôn lo lắng cho sự an nguy của Chu Kiếm
.
Chu Kiếm cười ha hả:
-Lão Tưởng, tôi hiểu ý tốt của anh. Không sao đâu, chuyện này tôi phải tự mình đi chứ.
Tưởng Quốc Bình thấy khó hiểu. Từ trước tới nay, cũng không phải Nam Châu chưa từng xảy ra án hình sự trọng đại. Nhưng cũng chưa bao giờ gã thấy Chu Kiếm nghiêm túc, tích cực như vậy. Hôm nay, mặt trời xuất hiện ở nơi đây?
Ngữ điệu của Chu Kiếm hạ xuống, nói lời chân thật với Tưởng Quốc Bình:
-Lão Tưởng, tôi là đảng viên lại là Cục trưởng Cục Công an Thành phố. Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn. Tôi thân là lãnh đạo mà không làm gương cho các chiến sỹ kể cả trong lời nói và việc làm chẳng phải rất xấu hổ với tấm quốc huy trên đầu sao? Huống chi, Từ Bí thư cùng Diệp Chủ tịch đều đích thân tới nơi nguy hiểm. Vậy thì tôi có gì mà phải sợ chứ?
Lập tức Tưởng Quốc Bình hiểu ra. Sự náo loạn cả buổi có duyên cớ từ sự có mặt của hai vị lãnh đạo. Tuy không biết Diệp Chủ tịch cùng Từ Bí thư muốn làm cái gì, nhưng cả hai người đó mình đều không thể trêu vào. Tưởng Quốc Bình không nói gì thêm nữa mà cùng tiểu tổ công tác đi lùng bắt tội phạm.
Dốc toàn lực ra ứng phó chắc sẽ có nhiều kết quả?
Tối nay, Nam Châu sẽ trả lời vấn đề này!
Đêm về khuya, ánh đèn lóe ra từ xe cảnh sát xuyên thẳng qua màn đêm của thành phố. Lúc này, ở Thành phố Nam Châu, trên các tuyến đường trọng yếu hiện đầy các chiến sỹ quân cảnh súng chắc trong tay, đạn đã lên nòng. Họ nhận được mệnh lệnh: tội phạm nguy hiểm có vũ khí, nếu chống lệnh bắt thì được phép bắn!
Trong tình hình như thế, Chu Kiếm tự mình đem theo 300 cảnh sát vũ trang là đặc công tới bao vây núi Hầu Thạch. Nơi này thông với ngoại thành và quan trọng hơn là tại đây khoảng cách gần nơi Tiễn Vân Lục bị sát hại. Nó có địa hình đặc biệt phức tạp.
Từ Quân Nhiên cùng Diệp Viễn cũng đứng ở gần đấy. Lúc này, chưa nhìn thấy Đoạn Khê Tuyền xuất hiện. Lý Chiêu Minh thì ngồi trong xe Từ Quân Nhiên.
Các lãnh đạo khác, lúc này cũng đều đang có mặt ở các vị trí trọng yếu giám sát việc truy tìm tội phạm.
Núi Hầu Thạch ở Nam Châu là nơi có phong cảnh non xanh, nước biếc. Địa hình ở đây là núi rừng. Tuy nhiên, độ cao của nó so với mặt biển hơi thấp hơn một chút và có địa hình rất phức tạp. Do đó, đi ban ngày cũng có thể lạc đường, đừng nói đi buổi tối. Trải qua phân tích của các chuyên gia, họ hoài nghi phần tử phạm tội rất có thể trốn ở nơi này. Chúng sẽ chờ đợi gió êm sóng lặng rồi tìm cách ra khỏi thành phố.
Thấy Chu Kiếm đem đội ngũ tập kết tới, Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói với Lý Chiêu Minh:
-Lý Chủ nhiệm, anh nói thật với tôi đi, rốt cuộc Đoạn Bí thư đi đâu rồi?
Thực sự Từ Quân Nhiên thấy khó hiểu. Đoạn Khê Tuyền có tính cách mạnh như thế, nay xảy ra chuyện lớn thế này mà đến giờ không hề thấy một chút tin tức nào. Đây không phải là phong cách hành xử của ông ta.
Lý Chiêu Minh cười gượng, bất dắc dĩ nói với Từ Quân Nhiên:
-Từ Bí thư, thật ra bây giờ tôi cũng chỉ có thể nói thật với anh. Đoạn Bí thư …
Nói xong, y kể hết với Từ Quân Nhiên về tình trạng sức khỏe của Đoạn Khê Tuyền. Cuối cùng, mắt của Lý Chiêu Minh đỏ lên, y nói:
-Hôm qua Đoạn Bí thư thấy sức khỏe không ổn nên lên bệnh viện Thành phố kiểm tra. Kết quả bác sỹ nói phải nằm viện điều trị. Chuyện này, vốn định thông báo ở cuộc họp của Tỉnh ủy rồi để Diệp Chủ tịch tạm thời chủ trì công tác. Nhưng, nay xảy ra chuyện lớn như vậy nên cũng không có thời gian nói.
Khuôn mặt Từ Quân Nhiên từ khiếp sợ trở thành xót xa. Chuyện như thế này, hắn chưa từng nghĩ tới. Lý do là như thế nên không thể trách Đoạn Khê Tuyền có phản ứng khác thường như vậy. Đoạn Bí thư biết thời gian không còn nhiều rồi.
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên thấy nhức đầu. Hắn vuốt vuốt huyệt thái dương. Cục diện bây giờ quá phức tạp.
Đoạn Khê Tuyền bệnh nặng phải nhập viện. Tiền Vân Lục bị bắn chết. Diệp Viễn chủ trì công tác. Nói cách khác, một khi lần này truy đuổi tội phạm xong thì Tỉnh ủy sẽ phái người cần phải tới. Thành phố Nam Châu sẽ tuyên bố chuyện này, lúc đó, chính mình sẽ nên làm như thế nào đây?
Hắn nghĩ tới cuộc gọi điện lúc trước với Tôn Chấn An. Cuối cùng, hắn hiểu được vì lý do gì mà Tôn Chấn An nói đã biết chuyện của Đoạn Khê Tuyền. Chỉ có điều, hai người đã nghĩ sai về một chuyện. Từ Quân Nhiên cho rằng Tôn Chấn An biết nội tình. Còn Tôn Chấn An thì cảm thấy những gì cần phải biết thì Từ Quân Nhiên đã biết rồi.
-Từ Bí thư, Đoạn Bí thư dặn tôi có chuyện trao đổi với anh.
Lúc này, Lý Chiêu Minh bỗng nhiên nói một câu làm Từ Quân Nhiên thấy ngạc nhiên.
-Đoạn Bí thư nói vậy sao?
Từ Quân Nhiên không tin hỏi lại.
Thực sự, hắn cảm thấy có gì đó ngoài ý muốn. Chẳng lẽ Đoạn Khê Tuyền muốn phó thác đem Nam Châu cho mình?
Không, đây không phải chuyện phó thác. Tình trạng sức khỏe không cho Đoạn Khê Tuyền trở về công tác. Nói cách khác, tất cả những gì Đoạn Bí thư khổ công gây dựng ở Nam Châu đều giao lại cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi. Hắn cảm thấy trên người mang trọng trách rất nặng. Và, hắn hiểu hơn nữa vì lý do gì mà Đoạn Khê Tuyền quyết định như vậy. Rõ ràng, ông đã đem gánh nặng của Thành phố này đặt lên vai mình.
-Anh yên tâm đi. Nhất định tôi không làm cho Đoạn Bí thư thất vọng.
Từ Quân Nhiên gằn từng tiếng nói rõ với Lý Chiêu Minh.
Nói xong câu đó, Từ Quân Nhiên đẩy cửa xe bước ra. Hắn đi tới bên Chu Kiếm, nhỏ giọng hỏi:
-Đồng chí Chu Kiếm, chuẩn bị thế nào rồi?
Chu Kiếm ngây người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực. Y lại nhìn lên núi Hầu Thạch rồi nói với Từ Quân Nhiên:
-Từ Bí thư, là thế này. Bây giờ trời tối nên lục soát núi sẽ có nhiều khó khăn. Ý của tôi là đợi tới khi trời rạng sáng, lúc đó khoảng bốn, năm giờ sẽ lục soát. Phải tranh thủ thời gian ngắn nhất để giải quyết vấn đề. Bằng không thì khi trời đã sáng rõ, nhân dân bắt đầu đi làm, khi đó lưu lượng người tăng lớn sẽ khó khăn cho công việc lùng bắt. Và, như thế thì công việc càng thêm bất lợi.
Từ Quân Nhiên gật đầu nhìn thoáng qua thấy Diệp Viễn cũng xuống xe. Từ Quân Nhiên lại hỏi rõ từng chữ, từng câu:
-Tôi hỏi anh, khảong bao lâu thì bắt được hung thủ của vụ án này.
Chu Kiếm khẽ giật mình, nói:
-Cái này, tôi cũng không biết vì chúng ta đã phân tích hung thủ có thể trốn ở nơi này, cho nên chúng ta mới…
Từ Quân Nhiên khoát tay chặn lại:
-Tôi không muốn nghe lý do mà chỉ muốn nghe kết quả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận